Lúc anh xuống lầu, Dương Nhứ vốn muốn nhiều chuyện, cậu ta nhắc mấy lần, Lý Huyền và Thịnh Mẫn không nói một lời, cũng không thể nói tiếp
“Anh.”
Đi đến bãi đỗ xe, bởi vì không cùng đường, hai ngày trước đều là Dương Nhứ tự trở về, nhưng hôm nay nhìn bầu không khí của bọn họ thật sự không thích hợp, trong đầu suy diễn vở kịch ghen tuông cãi nhau vì bạn trai cũ. Sợ hai người cãi nhau trên đường thì không dễ giải quyết. Cậu ta rối rắm một lúc lâu, do dự nói: “Chuyện đó, anh. Em đưa anh về nhé, dù sao hiện tại em về nhà cũng không có việc gì làm.”
Lý Huyền không nói lời nào, giống như không nghe thấy, áo khoác tây trang vắt lên khuỷu tay, im lặng đứng bên cạnh xe.
“Không cần.” Thịnh Mẫn mở miệng: “Cậu cứ về nhà đi.”
Dương Nhứ lại nhìn sắc mặt của Lý Huyền.
Lý Huyền vẫn trầm mặt, không nói một lời mở cửa ghế lái ngồi lên.
“Không có việc gì, thật sự không sao. Cậu trở về đi.” Thịnh Mẫn an ủi Dương Nhứ, cười cười, cũng lên xe.
Hôm nay quay hình không nhiều, buổi sáng chậm trễ thời gian, trong ba ngày qua, hôm nay được tan làm sớm nhất. Vào mùa hè trời tối khá trễ, đèn đường cũng đã sáng. Hoàng hôn phía xa giống như dung nham sau khi núi lửa phun trào, mây trên trời cũng nhuộm đỏ.
“Câu nói của cậu có ý gì.” Anh lái xe ra khỏi gara, đi qua hai đèn xanh đèn đỏ, Lý Huyền đưa tay xóa trán. Ánh mắt lại nhìn về phía trước, cũng không nhìn Thịnh Mẫn.
“Không có gì.” Thịnh Mẫn rất mệt mỏi thở dài, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi nói lung tung thôi.”
“Nói dối.” Lý Huyền liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, vượt qua một chiếc xe phía trước.
“Vậy anh cảm thấy tôi có ý gì?” Một lúc sau, Thịnh Mẫn nhẹ giọng hỏi lại.
Lý Huyền không nói, ngón tay trên vô lăng lặng lẽ siết chặt.
“Được rồi, Lý Huyền.” Thịnh Mẫn trầm thấp lặp lại một lần, giống như muốn thoát khỏi vấn đề này: “Anh thật sự không cần suy nghĩ. Anh xem như lúc đó tôi nói nhảm đi.”
Môi Lý Huyền giật giật, nhưng Thịnh Mẫn không muốn nghe, mệt mỏi nhắm mắt lại. Vì thế lời nói cũng không thuận lợi nói ra. Cho dù anh cũng không biết, nhưng lúc này anh muốn nói rằng anh đã hiểu, anh hiểu rồi, nhưng cho anh thêm một chút thời gian.
Lúc đầu radio trên xe tự động phát ra, hai MC ríu rít thông báo tình hình đường xá, trong lúc đó chèn vào quảng cáo nhà hàng đặc sản vùng này, giọng điệu vô cùng khoa trương. Lý Huyền cảm thấy phiền, điều chỉnh tần số, từ tin tức giao thông đến nhạc hoài cổ, cho đến nhạc nhẹ cũng không có ích gì.
“Ồn ào thì tắt đi.” Thịnh Mẫn không nhịn được đưa tay tắt đi.
Vì vậy cả đường đi đều im lặng, bầu không khí trong xe vừa đông cứng lại ngột ngạt, đi qua trung tâm thương mại sầm uất, dòng người vui vẻ đi vào rạp chiếu phim, các rạp hàng đông đúc trước cổng trường học… Hai người vẫn không nói lời nào.
Nơi ghi hình cách nhà Thịnh Mẫn không xa, đi đường cao tốc nửa tiếng thì có thể đến nơi. Đi tới đi lui nhiều lần, theo lý thuyết đã sớm quen thuộc, nhưng hôm nay Lý Huyền cũng không biết như thế nào, lơ đãng đi sai đường, chạy đến khu nhà cũ đã bị phá vỡ.
Trời tối đen, những ngôi nhà đổ nát khắp nơi, bầu không khí vô cùng suy sụp. Lý Huyền lại nhập vào phần mềm hướng dẫn, rẽ trái hai lần thì có thể quay về đường cao tốc. Nhưng anh vừa rẽ vào ngõ nhỏ thì xảy ra chuyện, đám người phía trước hoảng sợ hét lên một tiếng: “Mau dừng lại! Dừng lại đi!”
Anh vẫn không kịp phản ứng, đèn xe màu trắng đột ngột xé rách màn đêm u ám. Trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một chiếc xe buýt nhỏ, đang lao về phía bọn họ, nhanh chóng đến gần. Anh bỗng quay về đêm mưa xảy ra tai nạn xe.
Khuôn mặt sợ hãi của tài xế xe buýt được phóng to, cố gắng phanh xe lại, nhưng không thể làm được gì. Xe buýt giống như con ngựa hoang đứt cương, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Đây là đường một chiều, đường khu phố cũ vốn nhỏ hẹp, miễn cưỡng có thể cho một xe đi qua mà thôi, nhưng sau lưng lại có xe chạy đến.
Muốn tránh cũng không thể tránh.
Giây tiếp theo, hai chiếc xe sắp đụng nhau. Lý Huyền quay đầu nhìn Thịnh Mẫn một cái, không chút do dự xoay tay lái về phía bên trái. Lúc xe sắp đụng vào vách tường, nghìn cân treo sợi tóc, Thịnh Mẫn bỗng nhiên cởi dây an toàn, nhào tới dùng sức ôm lấy anh, che chở trước người anh.
“Ầm!”
Tiếng túi hơi bắn ra, hai mắt Lý Huyền tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lần thứ hai tỉnh lại, Lý Huyền phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm chứa đầy nước.
Đây là phòng tắm, không khỏi có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra. Anh cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, anh cũng quên mất mình vốn định làm gì. Dường như ký ức bỗng nhiên bị mất đi một phần. Trong đầu chỉ còn lại sự trống rỗng.
Không khí trong phòng tắm ẩm ướt lại oi bức, làm cho người ta khó chịu. Lý Huyền đứng lên khỏi bồn tắm, chú ý tới tấm gương trước bồn rửa tay.
Dưới ánh đèn mờ tối, trong gương hiện ra một bóng người mơ hồ. Lý Huyền nhìn mình trong gương, khuôn mặt vẫn không khác, một giọt mồ hôi lạnh bỗng chảy xuống.
Không đúng. Anh thấy nhất định có chỗ nào không thích hợp.
Nhưng rốt cuộc là gì? Đầu đau muốn nứt ra, vẫn không nghĩ ra được. Lý Huyền đột nhiên nhìn qua tấm gương, thấy phía sau bồn tắm bỗng có thêm một người.
Anh cứng đờ xoay người sang chỗ khác.
Nước trong bồn tắm thủy bỗng nhiên biến thành màu đỏ thẫm, trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt, trên vách tường tràn ra vết máu, vòi hoa sen không đóng, bọt nước không ngừng rơi xuống, tí tách…
Ma xui quỷ khiến anh đi tới.
Đó là một người đàn ông, lẳng lặng nằm ở đó giống như ngủ rồi. Khuôn mặt tái nhợt, bờ môi trắng bệch, lông mi đen nhánh nổi bật trên khuôn mặt, vẫn không nhúc nhích cụp xuống.
Tôi biết cậu ấy. Lý Huyền nghĩ, nhưng cậu ấy là ai?
Không hề có ấn tượng, nhưng nhìn khuôn mặt của người đàn ông này, Lý Huyền đã cảm thấy trái tim quặn đau.
Rốt cuộc cậu ấy là ai?
Lý Huyền ôm ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống đi, không nhịn được muốn chạm vào bàn tay dính đầy máu tươi đang rũ xuống bên ngoài bồn tắm của cậu, tay dính đầy máu tươi. Nhưng anh còn chưa chạm vào, người đàn ông kia bỗng nhiên biến mất trước mắt anh.
Cùng lúc đó một con chim màu trắng xinh đẹp bay từ ngoài cửa sổ vào. Lý Huyền chạy đến bên cửa sổ, nhưng chỉ chạm vào một lông vũ trên cánh, cảm giác ấm áp lại tàn nhẫn, vừa chạm vào thì biến mất.
Lúc này, anh nhớ tới cái tên bị lãng quên.
“Thịnh Mẫn!”
Lý Huyền đột nhiên mở mắt ra.