Quả nhiên, Trương Chí Hoa đã đến rồi, ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi nghịch điện thoại, không ngừng liếc nhìn về phía cửa. Khi nhìn thấy bọn họ bước vào, theo bản năng hắn muốn đứng dậy, nhưng trước đó Thịnh Mẫn đã thông báo nên hắn luôn ngồi ở bên cạnh như một ông lớn.
Bây giờ đứng lên, có bị coi như mình sợ cậu hay không. Trương Chí Hoa nghĩ vậy nên vừa đứng được nửa chừng thì lại ngồi xuống, có chút vội vàng, tư thế ngồi chưa được ổn định, trông hơi khôi hài.
Nhưng Lý Huyền hoàn toàn không để ý tới hoạt động tâm lý này của hắn, trực tiếp ngồi xuống ghế, mắt không thèm nhìn.
“Tại sao giờ này mới đến? Sắp bắt đầu quay rồi.” Trong lòng Trương Chí Hoa không hài lòng với sự thờ ơ của anh nên bắt đầu chỉ trích.
Lý Huyền đang nghĩ tới chuyện của công ty, cũng lười để ý tới hắn.
“Dương Nhứ.” Thấy không có ai để ý, Trương Chí Hoa càng tức giận nên tìm người khác để trút giận: “Lúc nãy không phải tôi kêu cậu đi đón sớm một chút sao? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, làm việc kiểu gì vậy.”
Dương Nhứ không dám phản bác, nói nhỏ rằng bị tắc đường một chút.
“Tắc đường mà là lý do à. Không có chút ý thức nào về thời gian, tắc nữa thì không cần đến nữa à?” Trương Chí Hoa cảm thấy mình kéo lại được một chút thể diện nên càng đắc ý, hắn lập tức muốn thừa thắng xông lên nhưng Lý Huyền không thể chịu được sự ồn ào của hắn nữa.
“Muốn làm ồn thì ra ngoài.” Lý Huyền cúi đầu trả lời tin nhắn, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là nói ra một nguyên nhân xấu nhất, viết phương án giải quyết ùn tắc giao thông giao cho chính quyền thành phố. Anh mà có tài năng này đã không cần phải ở đây làm quản lý không được trọng dụng của tôi.”
Trương Chí Hoa có chút không thể kìm nén sự tức giận, cố ý dời sự chú ý sang Thịnh Mẫn: “Tới muộn thì tôi không cũng không nói, cậu quay quảng cáo mà đưa những người vớ vẩn đến làm gì.”
Tâm trạng Thịnh Mẫn cảm thấy không vui.
“Anh đừng tức giận.” Cậu nhanh chóng nói nhỏ với Lý Huyền.
Vô ích.
Ngay sau đó, Lý Huyền để điện thoại xuống, hôm nay là lần đầu tiên anh quay đầu nhìn về phía Trương Chí Hoa: “Cậu ấy là trợ lý của tôi, không thể đến sao?” Anh cười lạnh: “Còn anh, mới sáng sớm mà đã muốn gây chuyện rồi sao?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, Trương Chí Hoa không thể hiểu được anh nói là gây rắc rối mà hay tìm cái chết, chỉ cảm thấy linh cảm của mình bốc lên. Hắn muốn mở miệng mắng người, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lý Huyền, giống như bị một thìa nước đá dội lên đầu, lửa giận trong lòng đột nhiên bị đè xuống.
Thực sự không giống như trước đây. Trương Chí Hoa nhớ lại, sáng sớm hôm đó tại nhà Thịnh Mẫn hắn đã bị mắng một trận, thậm chí còn cảm thấy hơi sợ anh. Làm sao có thể, làm sao con người có thể thay tính đổi nết trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Hiện trường như bị đóng băng. Thịnh Mẫn giơ tay nói với thợ trang điểm đã đứng ở cửa xem xét tình hình: “Vào trang điểm đi.”
Thợ trang điểm không dám vào vì sợ bọn họ sẽ lại cãi nhau. Thịnh Mẫn không còn cách nào, chỉ có thể chọc nhẹ vào Lý Huyền, cậu đang đứng và Lý Huyền đang ngồi, vừa hay có thể chọc vào eo anh.
“Ngứa.” Lý Huyền cau mày, cuối cùng cũng không nói gì mà quay mặt qua đó.
Trương Chí Hoa cuối cùng cũng lấy lại được một chút bình tĩnh, không dám tuỳ tiện nữa, nói với thợ trang điểm: “Bây giờ tôi rất nóng nảy.”
Thợ trang điểm cười ngượng ngùng nhưng không trả lời, Trương Chí Hoa cảm thấy rất mất mặt, mũi không phải mũi, mặt cũng không phải mặt, nên đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi. Dương Nhứ cũng đã ra ngoài để trao đổi với bên nhãn hàng ở đây.
Thợ trang điểm là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Trước đây bà ấy đã từng làm việc với Thịnh Mẫn nên đã quen thuộc da và cấu trúc khuôn mặt của cậu. Tính tình cũng điềm đạm, ngày thường không nói nhiều, hôm nay làm ầm ĩ như vậy, động tác cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Cuối cùng cũng trang điểm xong nên bà ấy thu dọn túi mỹ phẩm rồi đi ra ngoài.
“Đây là cái thứ gì vậy.” Lý Huyền mắt nhắm mắt mở, giơ tay ra quạt một cách ngẫu nhiên: “Không thể chịu nổi.”
Thật ra da Thịnh Mẫn khá tốt, kem nền cũng chỉ đánh một lớp nhẹ, chỉ là Lý Huyền không quen mà thôi, Thịnh Mẫn giữ lấy cánh tay anh: “Anh đừng đụng vào, trang điểm sẽ bị nhòe. Sau khi quay xong sẽ tẩy đi, nhanh thôi.”
Cậu liếc nhìn đồng hồ, có lẽ vẫn còn có thời gian, nên hỏi anh: “Anh có muốn xem lại kế hoạch quảng cáo không?”
Thật ra, trên đường đi cũng đã xem lại một lần, nhưng Lý Huyền chỉ xem qua loa đại khái có hai phút giống như đêm hôm qua nên Thịnh Mẫn có chút không yên tâm.
Lý Huyền vừa nghe thì quay đầu lại nhìn cậu, lười biếng giơ ba ngón tay lên.
“Cái gì?” Thịnh Mẫn không hiểu.
“Tổng cộng có ba trang, ngoại trừ hồ sơ công ty là chiến lược quảng cáo. Có cần phải đọc thuộc lòng không?” Lý Huyền nói, sau khi dừng lại, anh bắt đầu đọc một cách từ từ: “Năm 1878, thương hiệu này được thành lập tại Thụy Sĩ, sau một thế kỷ phát triển, nó đã trở thành một thương hiệu đồng hồ cao cấp nổi tiếng thế giới… Phong cách sản phẩm là… “
Thịnh Mẫn đột nhiên phản ứng lại với những nội dung anh đã ghi nhớ trong bản kế hoạch, ngạc nhiên nói: “Anh đã học thuộc rồi sao?… Được rồi, được rồi, tôi biết anh đã nhớ rồi.”
“Phong cách của sản phẩm là cổ điển, tinh tế, đơn giản và tinh xảo.” Lý Huyền kiên trì đọc đến cuối cùng rồi mới dừng lại liếc nhìn cậu.
Thịnh Mẫn nhìn xuống bản kế hoạch cũng giống hệt như vậy, ngạc nhiên nói: “Anh đã ghi nhớ hết rồi sao? Vừa rồi anh chỉ xem một chút…”
“Đầu tiên thì nói tôi tính tình không tốt, bây giờ lại nghi ngờ tôi không tiếp thu được.” Lý Huyền cắt ngang, uống một ngụm nước, giọng điệu bình bình: “Hôm nay cậu rất tự phụ.”
“Anh biết ý của tôi không phải là như vậy mà.” Thịnh Mẫn nói, thấy anh không có vẻ gì là thực sự tức giận nên cậu tò mò hỏi: “Thật sự anh đã nhớ được tất cả sao?
“Cậu đoán xem?”
“Tại sao anh luôn thích để tôi đoán.” Thịnh Mẫn nói nhỏ.
Lý Huyền thấy vẻ mặt của cậu rất thú vị nên cười nói: “Đương nhiên là tôi…”
“Anh Thịnh.” Chưa kịp dứt lời, có người gõ vào khung cửa, chính là nhân viên của bên nhãn hàng: “Buổi quay sắp bắt đầu rồi.”
“Được.” Lý Huyền đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thịnh Mẫn cũng đứng lên: “Vừa rồi anh nói đương nhiên cái gì.”
Lý Huyền liếc cậu một cái rồi móc nhẹ tay.
“Hả?” Thịnh Mẫn ngoan ngoãn nghiêng người về phía trước.
Lý Huyền ghé đầu vào tai cậu, quá gần rồi, Thịnh Mẫn muốn lùi lại một chút, nhưng lại bị anh giữ chặt trên vai, giọng nói của Lý Huyền mang theo ý cười, hơi thở lướt qua tai cậu như một cơn gió: “Đương nhiên là tôi chỉ thuộc câu đầu tiên. Cậu có thật sự bị ngốc không vậy?”
Thịnh Mẫn chỉ cảm thấy như có vài con kiến nhỏ bò trên da, tai cậu cảm thấy ngứa. Lý Huyền bước ra khỏi cửa rồi cậu mới nhanh chóng đi theo.
“Như vậy mà cũng đỏ mặt sao?” Lý Huyền thấy nửa bên tai đỏ lên, quay đầu cười nói: “Vậy nếu như cùng một cô gái, không phải sẽ nói lắp luôn đó chứ?”
Nghe vậy Thịnh Mẫn mím môi nhưng không nói gì.
Sau khi rẽ một đoạn thì đến phim trường, nhân viên đoàn phim đang hoàn thiện các đạo cụ cuối cùng. Tranh thủ lúc này, Thịnh Mẫn vội vàng nói với anh khi quay thì nhìn thế nào, Lý Huyền gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Thịnh Mẫn chỉ có thể tin rằng anh đã nhớ hết, nói sơ qua một số điểm cần chú ý, sau đó đạo diễn nói bắt đầu quay.
Thịnh Mẫn lo lắng đứng ngồi không yên bước sang một bên. Một nhân viên nữ nhìn thấy cậu lạ mặt mà điển trai, cứ ngỡ đó là ngôi sao mới ký hợp đồng của công ty theo tiền bối đến xem nên đến thăm dò để bắt chuyện.
Thịnh Mẫn thực sự rất căng thẳng và không có tâm trạng để nói gì nhiều với cô ấy, chỉ mỉm cười cho qua rồi nhìn chằm chằm vào trung tâm của phim trường.
Thực tế đã chứng minh rằng sự lo lắng này là cần thiết. Dù sao Lý Huyền cũng chưa từng tiếp xúc, đạo diễn lại cho rằng có lẽ anh đã rất quen nên cũng không hướng dẫn nhiều. Sau khi quay một lúc mới cảm thấy không ổn.
“Anh Thịnh.” Đạo diễn hô dừng lại: “Hôm nay trạng thái không được tốt, có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Lý Huyền không trả lời ngay, Thịnh Mẫn có chút lo lắng. Sau đó Lý Huyền bước qua những đồ trang trí trên mặt đất, đi đến bên cạnh đạo diễn nói: “Tôi nhìn màn hình một chút.”
Giọng điệu của anh rất thản nhiên, không có gì xấu hổ khi bị chỉ ra rằng anh đã làm chưa tốt, cũng không hề sợ rằng sẽ không thể giải quyết được nỗi lo lắng này. Anh cúi xuống và xem những gì lúc nãy vừa quay, sau đó đứng thẳng dậy và nhìn các camera xung quanh.
Thịnh Mẫn đi tới, mặc kệ nhân viên có cảm thấy kỳ lạ hay không, cậu muốn nói lại với Lý Huyền một lần nữa. Lý Huyền cảm nhận được chủ ý của cậu, khẽ vẫy vẫy tay rồi lại nhìn màn hình, khẽ nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, giống như khi anh đang ngồi trong phòng làm việc đối diện với máy tính vậy.
“Anh Thịnh, anh đang nhìn gì vậy? Hôm nay ánh sáng không tốt sao?” Đạo diễn hỏi.
“Không.” Lý Huyền nói rồi đứng thẳng người liếc nhìn Thịnh Mẫn, biểu thị rằng cậu hãy yên tâm, ánh mắt cũng rất bình tĩnh. Trái tim của Thịnh Mẫn đã lắng lại khi nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt anh. Sau đó Lý Huyền bước đến trước bức màn: “Bắt đầu đi.”
Quay lại thực sự tốt hơn nhiều.
Quả thật, dù sao Lý Huyền cũng là một người mới vào nghề, chân tay có phần gượng gạo, biểu cảm luôn lạnh lùng khi đối mặt với một nhóm người lạ. Nhưng đây là quảng cáo cho đồng hồ Thuỵ Sĩ cao cấp, thờ ơ như vậy phù hợp với thông điệp của thương hiệu. Hiệu quả quay không được hoàn hảo nhất nhưng cũng không đến nỗi tệ.
“Được rồi. Qua.” Đạo diễn đã hoàn thành hai cảnh quay, lại quay thêm một chút biểu cảm chi tiết hơn. Trước khi Lý Huyền hết sự kiên nhẫn thì quay xong.
Các nhân viên xung quanh nói đã vất vả rồi, nói cảm ơn. Thịnh Mẫn sợ rằng anh sẽ mất kiên nhẫn, nhưng Lý Huyền cũng miễn cưỡng gật đầu, nói rằng mọi người đã làm việc chăm chỉ, sau khi trở lại phòng nghỉ ngơi mới thở dài một cách nặng nề.
Thịnh Mẫn đưa nước cho anh: “Vất vả cho anh rồi.”
“Thật vất vả.” Lý Huyền nhẹ giọng.
“Sao cậu vẫn đối xử tệ với tôi?” Thịnh Mẫn bật cười: “Ngồi một lát, thợ trang điểm sẽ đến tẩy trang, sau đó chúng ta đi về.”
Lý Huyền ừ một tiếng, trang điểm lâu cũng không khó chịu đến mức như vậy. Anh liếc nhìn vào gương, bên cạnh gương trang điểm bên cạnh chiếu sáng khuôn mặt của người trong gương. Khuôn mặt nhẵn nhụi, hàm dưới rất thanh tú, mặt mũi cũng nhẹ nhàng, một đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, môi nhỏ chúm chím, sống mũi cao và thẳng, là nhân trung hài hòa, mềm mại và nữ tính.
Da thịt đều tốt, Lý Huyền nhớ tới những gì vừa nhìn thấy trên màn hình, không có góc nào là không đẹp.
Trước đây Lý Huyền chưa bao giờ quan sát một người đàn ông tỉ mỉ như vậy, thật ra anh thậm chí còn không nhìn phụ nữ nhiều. Một thời gian dài trong cuộc đời, anh chỉ để ý chính mình và không thèm chú ý đến người khác.
“Cậu…”
“Sao vậy?”
Trong tiềm thức, Lý Huyền hoàn toàn không muốn nói nhưng Thịnh Mẫn đợi câu tiếp theo không chớp mắt.
“Cậu thật sự rất đẹp.” Lý Huyền ho khan một tiếng.
“A.” Thịnh Mẫn không ngờ tới câu nói này, cũng không biết nên trả lời như thế nào, hồi lâu tai cậu lại đỏ lên: “Cảm ơn.”
Càng kỳ lạ hơn. Lý Huyền cầm lấy cái cốc nước uống một ngụm rồi thản nhiên nói: “Dương Nhứ đi đâu rồi?”
“Tôi không biết.” Thịnh Mẫn thành thật trả lời.
Không biết thì thôi vậy, Lý Huyền nghĩ vậy, không phải anh cũng thật sự muốn hỏi.
Khi bầu không khí có vẻ bắt đầu trở nên ngượng ngùng thì may mắn thay, điện thoại trong tay của Thịnh Mẫn đột nhiên đổ chuông. Cậu liếc nhìn màn hình điện thoại nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Lý Huyền thấy sắc mặt cậu có vẻ không tốt: “Ừ, cậu nhớ bật công cụ thay đổi giọng nói.”