Một số nhiều là những tin nhắn ngày gần đây là được gửi vào hai ngày trước, hình ảnh và ID xem ra là fans của Thịnh Mẫn.
“Từ khi cục cưng té bị thương, cũng không còn sân khâu công khai nào nữa. Rốt cuộc lúc đó là luyện múa kiểu gì thế! Hại cục cưng tôi không thể nào nhảy được nữa!” @Thịnh Mẫn. Cuối cùng là một đống biểu cảm khóc sụt sịt, còn đính kèm một video tập nhảy thời Thịnh Mẫn còn là thực tập sinh.
Ấn mở phần bình luận, còn có vô số người hùa theo. Sau đó lại là một tin: “Ngã bị thương cái gì chứ? Đều là mượn cớ hết! Không muốn nhảy thôi, thật sự nghĩ mình diễn hay lắm sao? Xem thường người hâm mộ thì nói thẳng đi! Còn không phải đã giả vờ khí thế nhiều năm như vậy, còn tham gia chương trình sống còn để lấy vị trí ra mắt à! Người đầu tiên trong đoàn nhận đóng phim chính là cậu ta, nhóm này giải tán nhanh như vậy cũng có một phần là do cậu ta đó. Lịch sử lặp lại! Tội nghiệp cho con tôi, kỹ thuật sân khấu tốt nhưng lại bị loại đồng đội như vậy liên lụy.”
Ngay sau đó là một loạt tiếng động ầm ĩ, hơn một trăm tin nhắn nhao nhao vang lên. Một tin rồi lại một tin đều là những lời hỏi thăm ân cần từ bạn bè thân thích.
Ánh đèn màn hình điện thoại chiếu vào khiến mắt anh đau nhức, nhìn một hồi mới dừng.
Cũng chính là chuyện của hơn một năm trước, Lý Huyền nghĩ, hơn một năm trước anh đang làm cái gì? Vừa mới ngốc từ dưới bàn quán nét, lên lớp, nhận đủ các loại hình bên ngoài, viết mật mã, đối xử với Lý Minh Cách và Thư Hinh như thể bị tra tấn.
Làm rất nhiều chuyện, cũng quen biết rất nhiều người, nhưng trong đó không có Thịnh Mẫn.
Nếu như có thể biết sớm một chút, nếu anh có thể sớm biết Thịnh Mẫn, nếu như Thịnh Mẫn có thể sớm biết anh một chút… Không có nếu như, vĩnh viễn cũng sẽ không có. Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất.
“Anh.” Anh đứng thực sự quá lâu, ở phía sau lưng Dương Nhứ thấp thỏm gọi anh: “Anh đừng suy nghĩ, đừng khó chịu. Đều tại em, ngày đó nếu em không ngủ thì hay rồi…”
“Đừng kêu, chờ một lúc đã.” Lý Huyền nhéo chóp mũi, quay trở lại ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính lên: “Để tôi yên tĩnh làm việc một chút.”
Trong quá trình chờ đợi Dương Nhứ lại ngủ thiếp đi, lại bị Lý Huyền gọi dậy.
“Có cách liên lạc với Tần Chính Thần không?” Ánh mắt anh đỏ bừng, cực kỳ mệt mỏi.
“Có wechat.” Dương Nhứ nói chuyện vô cùng ngay thẳng: “Em bị chặn lâu rồi.”
“Số điện thoại thì sao?”
“Có.”
“Cho tôi.”
Lý Huyền dùng máy tính gọi vào số của Tần Chính Thần, khẳng định anh ta tỉnh dậy rồi, chờ sau khi anh ta nhận cuộc gọi thì gửi một đoạn âm thanh tiếp chuyện sản phẩm máy móc qua, để tất cả trông giống như một cuộc gọi làm phiền. Vừa nói hai câu, quả nhiên Tần Chính Thần đã tắt máy.
Ngay sau đó lại gửi qua một tin tức, cũng là tin tức đã được xử lý qua. Lúc bên kia nhận được, người gửi tin nói là một ngân hàng nào đó, nội dung là nhận được một khoản chuyển tiền trong một chi phiếu nào đó của anh ta, bởi vì hạn mức quá lớn cần đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, tiến hành xác minh khuôn mặt. Phía dưới còn gắn một đường chuyển tiếp tới trang ngân hàng trực tuyến đó.
“Anh, đây thật sự là liên kết với ngân hàng hả?”
Dương Nhứ tò mò nhìn màn hình vi tính.
“Khác một chút.” Lý Huyền nói.
“Ôi chao.” Dương Nhứ ngại ngùng rút tay lại, lại hỏi đó là cái gì.
Lý Huyền chỉ làm một giao diện giả mà thôi. Vào lúc ấn mở thì trong điện thoại sẽ lặng lẽ bị cài vào một phần mềm. Lý Huyền không có trả lời, Dương Nhứ hồi hộp nhìn anh một chút, sửa lại hỏi: “Vậy Tần Chính Thần sẽ ấn chứ?”
Quyền chủ động căn bản không ở trong tay bọn họ, Dương Nhứ hỏi như vậy cũng biết là ngớ ngẩn, nhưng Lý Huyền lại nhỏ giọng khẳng định, tiện tay ấn mở một ô biểu tượng khác không có phần mềm: “Sẽ.”
Anh trông rất mệt mỏi, trong ánh mắt đều là tơ máu, giọng điệu cũng đã hơi khàn.
“Anh, anh ngủ một lúc đi.” Dương Nhứ nhìn mà không hiểu anh đang làm cái gì, trực giác cũng không dám hỏi chỉ là cố khuyên anh nghỉ ngơi: “Chút nữa anh trở về không? Em tiễn anh.”
“Về chứ.” Lý Huyền dùng tay đỡ trán, mệt mỏi nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Dương Nhứ cho là anh ngủ thiếp đi, nhưng chừng hai ba phút sau, máy tính chợt vang lên một tiếng “tích”, trên giao diện phần mềm rỗng tuếch vừa rồi đã xuất hiện dấu hiệu của một thiết bị. Gần như Lý Huyền ngay lập tức mở bừng mắt, lại ngồi ngay ngắn.
“Trước tiên cậu về trước đi. Nếu ngày mai không dậy nổi cũng không cần đi tới làm việc, cho cậu một ngày nghỉ.” Anh gập mấy ngón tay, các khớp nối vang lên từng tiếng “rộp rộp”. Sắc mặt vẫn không tốt lắm, đôi mắt lại như sao lạnh. Giống như chỉ một vài giây nghỉ ngơi ngắn ngủi này đã giúp anh khôi phục đầy đủ sức lực.
“Anh, em không mệt, cũng không buồn ngủ.” Dương Nhứ vừa nói đã muốn ngáp một cái, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
“Không mệt cũng về trước đi.” Lý Huyền nói, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm dư thừa, chỉ nhìn màn hình, trên ngón tay đã bắt đầu nhảy múa tung bay: “Không cần để ý tới tôi. Tôi đợi một mình là được.”
Trên màn hình máy tinh hiện ra rất nhiều cửa sổ, từng hàng mệnh lệnh cũng đang được vận hành. Lý Huyền tắt đèn, ngón tay kẹp một điếu thuốc, màn đêm đen tối có thể giúp anh giữ vững tỉnh táo và tập trung. Chỉ có ánh sáng yếu ớt của màn hình chiếu vào khuôn mặt của anh. Phá vỡ một máy điện thoại thật sự không quá khó với anh, chỉ là lấy tư liệu từ xa còn không được cho người kia phát hiện, không đơn giản chỉ có phần mềm là làm được. Làm lại một cái như vậy, cho dù là anh thì ít nhất cũng phải hai ngày.
Cũng may ở chỗ Tề Bạc Nguyên có một cái tương tự… Vì thời phản nghịch cấp ba quá dài, ngoại trừ xâm chiếm hệ thống trường học còn làm một đống chuyện kỳ lạ khác.
Lý Huyền tìm cậu ta muốn lấy, sau đó tự mình sửa lại một vài chức năng. Có nghiên cứu về kỹ thuật chuyên môn nhưng thật ra anh luôn cho rằng mình không quá hiểu về kỹ thuật hacker, cũng chưa bao giờ tốn quá nhiều sức lực cho nó, nhưng xem hiệu quả ở đây thì việc vận hành vẫn rất tốt.
Máy chủ vẫn đang chạy, lắng nghe từng tiếng ting ting giống như tiếng ong mật vỗ cánh. Tin tức trong điện thoại Tần Chính Thần đều đã bị lấy ra hết.
Số mạng vẫn rất tốt, bên trong album ảnh được mã hóa, Lý Huyền đã tìm ra được đồ vật mà mình muốn.
Mưa đã tạnh, đêm nay cũng sắp kết thúc.
Lý Huyền xóa bỏ vết tích trong tin nhắn và điện thoại, từ xa gỡ bỏ phần mềm, chỉ để lại một phần mềm hack định vị. Vốn dĩ Tề Bạc Nguyên cũng không quá to gan, anh lại xử lý thêm một lần, chắc chắn sẽ không bị nhận ra.
Sau khi làm xong tất cả, anh cầm ly trà lên uống một hớp, trước khi Dương Nhứ rời đi đã để lại cho anh nhưng đã lạnh từ lâu. Sau khi uống cạn một ly trà, lại hút xong hai điếu thuốc, ngửa người ra trên ghế, nhưng một lúc sau, Lý Huyền lại ngồi bật dậy. Từ từ hạ đầu ngón tay xuống chạm vào mắt cá chân.
Mắt cá chân đã mọc lại có thể giống lúc trước không? Lúc bị vỡ nát là kiểu tiếng động gì nhỉ? Có thể phục hồi như cũ được sao? Hay là giống như đồ sứ bị nát? Mãi mãi cũng sẽ có vết tích bị quăng vỡ như cũ?
Làn da Thịnh Mẫn rất trắng, lúc mặt trời lên, nhìn từ xa thì gần như trong suốt. Nhưng dù là vậy, Lý Huyền cũng không thể nào nhìn thấy xương cốt xuyên qua làn da, không thể nào nhìn thấy trên đó có vết rách hay không.
Anh rút tay về, hít một hơi, từ từ thở mạnh ra. Sau đó lấy một cái thẻ dự bị từ trong ô ngăn kéo thứ nhất cắm vào, sau khi mở xong âm thanh trong phần mềm, một mã số hiện ra.
Không có người nhận, Lý Huyền cúp máy xong lại gọi tiếp, tới lần thứ ba rốt cuộc cũng kết nối.
Đối diện rất ồn ào, tiếng đánh bài ầm ĩ gần như lấn át hết tiếng người.
“Mẹ kiếp, đều nhỏ giọng lại chút coi. Ông đây đang nghe điện thoại, không thấy hả?” Một giọng thô ráp của một người đàn ông vang lên, rồi lại có vẻ không kiên nhẫn quát với tai nghe: “Ai vậy?”
Hầu kết Lý Huyền giật giật, không có mở miệng ngay.
“Nói chuyện đi! Có bệnh hả? Gọi điện thoại cho ông đây mà không mở miệng nói nổi à…” Giọng điệu vịt đực không hề kiên nhẫn, nói kháy một tiếng rồi muốn cúp máy.
“Khỉ ốm.” Lý Huyền gọi biệt hiệu của gã ta.
“Con mẹ nó, mày là ai, gọi bậy…”
“Không nhớ tôi rồi sao?” Lý Huyền cười khinh: “Xương sườn dài rồi hả?”
“Mày…” Người đàn ông được xưng là khỉ ốm ngây ngẩn cả người, dường như là quá ngạc nhiên, một hồi lâu sau mới nói ra tiếng nhưng giọng nói đều tràn ngập vẻ không thể tin: “Thẩm Thập Cửu?”