Mục lục
Để Tôi Được Gặp Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, Thịnh Mẫn khẽ nhíu lông mày. Lý Huyền nhớ hình như người này tên là Vương Nhiên, nhìn có vẻ hơn họ mấy tuổi, chắc là cũng chưa đến ba mươi. Thịnh Mẫn vẽ một ký hiệu hình tam giác nhỏ dưới tên anh trên tờ đơn thông báo, tỏ ý không cần giao lưu quá nhiều nên đương nhiên anh không nói chuyện.

Hai bên im lặng, đứng một lúc, đối phương đã đứng không vững trước.

“Thịnh Mẫn.” Anh ta nói, không có camera, quả nhiên thái độ không thân thiện như lúc quay: “Cậu ngồi nói chuyện với tôi như vậy à?”

“Không thì sao? Tôi đứng dậy cúi chào anh?” Lý Huyền nhướng mày.

Dường như không lường trước được phản ứng của anh, Vương Nhiên nhíu mày nhìn anh mấy cái. Im lặng đủ mười giây, đột nhiên lại cười. Anh ta thay đổi sắc mặt hệt như hiện trường diễn kịch Tứ Xuyên, kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống: “Quả thật không giống nữa rồi. Mấy năm trước hợp tác với tôi thì kính cẩn tôn trọng. Bây giờ dễ nóng nảy rồi? Nghe nói lần trước mắng người trong phòng trang điểm, Trương Chí Hoa sợ cậu rồi.”

Lý Huyền cụp mắt nhớ lại trong chốc lát, việc duy nhất có thể giống đại khái chỉ có ngày quay quảng cáo hôm đó, anh không nghĩ rằng thợ trang điểm có thể đi khắp nơi nói linh tinh, vì thế nên trong lòng ghi một món nợ với Trương Chí Hoa.

“Nổi tiếng rồi thì quả thực không giống. “Vị Ương Liễu” phát sóng tốt như vậy, không uổng công cậu vất vả bận rộn một phen.” Nói một cách công bằng thì Vương Nhiên khá đẹp trai, có nhan sắc đậm nét như Thịnh Mẫn, đường nét ngũ quan rõ ràng. Chỉ là so với khuôn mặt có thể nói là sáng đẹp rạng ngời của Thịnh Mẫn thì trông anh ta hơi u ám. Phối hợp với dáng vẻ lúc này thì có chút không hài hoà không nói ra được.

“Thật ra cậu thích kịch bản đó thì có thể nói sớm, một bộ thần tượng cổ trang mà thôi, tôi cũng không thiếu. Chỉ là đợi tôi thu dọn xong hành lý chuẩn bị vào đoàn làm phim rồi, lại đến chen một chân, quả thật là… Có điều không cần nhắc đến những cái này nữa, không có ý nghĩa gì… Dù nói thế nào đi nữa cũng chúc mừng cậu.”

Không nhắc chính là luôn miệng nói? Kỳ quái. Lý Huyền nghe tới mức đau đầu, chỉ muốn rời đi, khoé mắt liếc thấy khóe môi Thịnh Mẫn mím lại thành một đường, lại cưỡng ép bản thân ngồi lại.

“Tôi nói.” Anh xoa bóp huyệt thái dương: “Hợp tác với anh là việc có lên kế hoạch gì sao? Đã từng hợp tác thì phải hợp tác đủ ba mươi năm, già rồi thì đợi lấy lương về hưu? Nhân viên công vụ đều có thể từ chức, nghĩ gì vậy. Hay là anh cảm thấy quá vinh hạnh khi được phối hợp cùng tôi? Phải nhớ cả một đời, trong lễ truy điệu cũng cầm ra đọc? Tôi trái lại không phải rất để bụng, nếu đến lúc đó anh quả thật không có lời gì khác có thể viết. Năm nào tháng nào ngày nào, anh tự phát huy đi, suy cho cùng chuyện của rất nhiều năm trước, tôi thật sự nhớ không rõ rồi.”

Một hồi mỉa mai, quả thật không giống tác phong của Thịnh Mẫn. Rõ ràng dễ thấy là Vương Nhiên có hơi ngây ra, theo phản xạ có điều kiện muốn mở miệng, còn chưa sắp xếp được ngôn ngữ, lại bị Lý Huyền chặn lại.

“Còn nữa.” Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra trước khi Vương Nhiên mở miệng nói: “Không thì gọi một tiếng?” Khoé miệng Lý Huyền giương lên, ngón tay bấm vào trang tuyên truyền của “Vị Ương Liễu” trên màn hình, giọng điệu giống y đang trêu chọc trẻ con: “Không phải là phim của anh sao? Nào, gọi một tiếng xem nó có thưa không?”

Thịnh Mẫn ở bên cạnh muốn cười nhẹ một tiếng, lại kìm được, cúi đầu xuống, bả vai rung nhẹ.

“Thịnh Mẫn, cậu bị thần kinh à?” Vương Nhiên hoàn hồn, không giữ được mặt mũi, giọng điệu thay đổi rồi.

“Không có.” Lý Huyền thu lại ý cười trên mặt: “Đừng nói linh tinh, nói chuyện không có căn cứ coi như là xâm phạm danh dự, huống hồ trong lòng anh tôi đã rất nổi tiếng rồi, không sợ công ty tôi gửi thư luật sư cho anh sao?”

“Cậu…”

“Tôi cái gì? Tay cũng đừng chỉ linh tinh.” Gió biển thổi khiến người ta mệt mỏi buồn ngủ, Lý Huyền ngáp một cái, vẫy vẫy tay như đuổi ruồi: “Đừng nói tôi nữa, có thời gian đi hóng chuyện của người khác chi bằng quản tốt bản thân mình đi. Người hâm mộ còn đang đợi phản hồi của anh, ánh mắt nhìn xa chút, chỉ nhìn chằm chằm vào chuyện của mấy năm trước là không được, cố lên.”

Có lẽ là không khí giương cung bạt kiếm quá rõ ràng, vốn dĩ những nhân viên công tác thấy họ nói chuyện thì đều tự động cách xa, nhưng giờ rụt rè lại gần, như muốn hoà giải: “Hai thầy vào trong nghỉ ngơi một chút đi, mặt trời xuất hiện sẽ quay tiếp.”

Vương Nhiên vẫn trừng anh, Lý Huyền bắt chân chéo, ngồi như không có chuyện gì với khuôn mặt không biểu cảm để mặc anh ta đánh giá. Sắc mặt Vương Nhiên tái nhợt, da thịt bên quai hàm run rẩy, há mồm mấy lần đều không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới vung tay, quay người bước đi.

Bước chân anh ta vội vàng, không rõ là vô tình hay muốn trút giận, suýt chút thì đụng nhân viên công tác lảo đảo.

“Không sao chứ.” Thịnh Mẫn nhanh tay nhanh mắt nhoài người ra đỡ.

“Cảm ơn.”Cũng may là nền cát nên người không bị ngã. Cô gái đó cảm kích gật đầu, đứng vững, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi Lý Huyền: “Thầy Thịnh, anh…”

“Tôi không đi vào nữa.” Lý Huyền nói: “Tôi ở đây hóng gió.”

“Có cần dựng ô che nắng không?”

“Không cần. Cô bận việc cô đi, không cần lo cho tôi.”

Dường như nhân viên công tác thở phào một hơi, cầm hai cốc nước ép trái cây và mấy đĩa điểm tâm qua rồi kiểm tra lịch trình quay lại lần nữa, lúc này mới rời đi.

Những đám mây dần dần trôi đi, hình dáng mặt trời thấp thoáng lộ ra một chút. Phía xa xa chim hải âu lướt nhanh qua đường chân trời, Thịnh Mẫn cắn ống hút không nói gì, Lý Huyền đợi một lúc, đụng nhẹ vào đầu gối cậu: “Bây giờ vui rồi?”

“Vốn dĩ cũng không có gì không vui.” Nước bưởi còn chưa nuốt xuống, giọng cậu nghe có vẻ đặc sánh.

“Ồ.” Hai tay Lý Huyền đan chéo kê sau đầu, là một tư thế rất thoải mái, bắt chước giọng điệu của cậu: “Vốn dĩ cũng không có gì không vui.”

“Anh có phiền hay không?” Đáy mắt Thịnh Mẫn thấp thoáng nét cười không rõ.

“Không phiền.” Lý Huyền bĩu môi: “Người lúc nãy mới phiền, có phải đầu anh ta không tốt lắm phải không, đặc biệt qua đây mắng người có ý nghĩa gì không? Nhạt nhẽo không?”

Thịnh Mẫn nhẹ thở dài: “Anh ta ký hợp đồng đánh cược với công ty kinh tế, quả nhiên mấy năm nay phim của anh ta đều không được phát sóng tốt, phỏng chừng là lỗ một khoản tiền lớn, tức không chịu nổi.”

“Tức không chịu nổi thì đi cắn bừa? Lỗ đến mức không có tiền tiêm vacxin phòng dại? Không đến mức ấy chứ.” Sự ghét bỏ trong giọng nói của anh không hề bị che giấu.

Trong lòng Thịnh Mẫn nghĩ trước khi đến mục đích của Vương Nhiên nhất định không phải mắng người, đơn thuần là muốn trút giận, chỉ là không biết bên trong đã đổi thành một người biết vặn lại.

Nhưng thực ra Lý Huyền không phải loại tính cách thích nói lời thừa. Anh thực sự thông minh, có bao nhiêu tự phụ, trong xương cốt mang theo sự kiêu ngạo mà thiên tài vốn có. Đối với người không quan trọng là thật sự “không nhìn thấy”. Quen biết nhau lâu như vậy, trong ấn tượng của Thịnh Mẫn chỉ thấy anh từng ghét hai người, một người là Trương Chí Hoa, người còn lại là hôm nay, đều có liên quan tới mình.

“Lại không nói chuyện rồi.” Lý Huyền giơ tay búng một cái trước mắt cậu.

“Sao anh không hỏi tôi?” Đầu ngón chân Thịnh Mẫn đá vào cát, chậm rì rì nói: “Vương Nhiên nói tôi cướp mất hợp đồng đóng phim của anh ta.”

“Thứ trên đầu tôi là đồ rỗng sao? Cậu giống y như chim cút vậy, có thể cướp của ai.”

“Lỡ như thì sao.” Thịnh Mẫn nói, phát hiện Lý Huyền nheo mắt, dừng lại một chút: “Không phải nói anh không có não… Lỡ như tôi thật sự cướp rồi.”

“Còn không bằng cậu không giải thích.” Lý Huyền bị cậu chọc tức đến mức bật cười, không biết sao đột nhiên cậu lại bị xoắn xuýt chuyện này, vẫn là giọng điệu uể oải đó: “Thật sự cướp thì cướp thôi, này thì có làm sao.”

Bên chân đã bị đá thành một hố cát nhỏ. Thịnh Mẫn lại uống một ngụm nước ép hoa quả, đợi đến khi nước hoa quả chua ngọt trôi xuống từ cổ họng mới nói: “Nhưng cái gì anh cũng không biết, đã giúp tôi mắng anh ta rồi.”

“Anh ta đáng ghét.” Lý Huyền nói như lẽ đương nhiên: “Sao nào? Nói nửa buổi là vì cái này?”

Thịnh Mẫn không nói gì, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Lần này Lý Huyền không giục cậu, đợi sóng biển từ xa dâng lên, Thịnh Mẫn mở miệng nói.

“Tôi không cướp của anh ta… Quả thật mới bắt đầu “Vị Ương Liễu” đã từng liên hệ với anh ta. Hạng mục này là người mới làm đạo diễn, lại không có IP, nền tảng ban đầu không dễ nhìn lắm, rating là A, vậy nên anh ta không nhận, chọn một bộ khác chuyển thể từ phim Hàn. Sau đó “Vị Ương Liễu” luôn không tìm được diễn viên thích hợp, đợi bộ phim trước của tôi quay xong, vẫn chưa quyết định được nam chính, đã kéo dài rất lâu.”

Thịnh Mẫn hơi cong người, khuỷu tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay chống lấy mặt: “Trước đó tôi đã từng hợp tác với nhà sản xuất của “Vị Ương Liễu”, vào lúc tôi không có danh tiếng gì, chị gái đó cũng cho tôi một vài cơ hội việc làm, đối với tôi rất tốt. Cô ấy biết tôi có lịch trình, tìm tôi giúp đỡ, tôi bèn đồng ý rồi. Kết quả Vương Nhiên nhận bộ phim đó, vì vấn đề bản quyền nên trước khi quay bị tạm dừng. Anh ta muốn quay lại nhận bộ này, tôi bên này đã ký xong hợp đồng tiến vào đoàn làm phim rồi. Vì vậy… Dù sao chính là như vậy.”

Thịnh Mẫn vài ba câu kể xong, cười nhẹ nói: “Có phải rất nhạt nhẽo không?” Cậu không nhìn phản ứng của Lý Huyền, ánh mắt không biết rơi vào đâu, giọng điệu vẫn coi như nhẹ nhàng: “Thật ra cũng không quan trọng… Nhưng không thể để anh ra mặt thay tôi vô ích được.”

“Quan trọng.” Lý Huyền im lặng trong chốc lát, nhún nhún vai: “Hơn nữa tôi không phải cái gì cũng không biết. Tôi biết cậu.”

Sống lưng Thịnh Mẫn dường như cứng lại, quay đầu nhìn anh.

“Tôi không cướp của ai.” Cậu nhìn vào đôi mắt sáng của Lý Huyền, giữa trán mang theo sự kiêu ngạo và bướng bỉnh khó mà hình dung: “Căn bản là tôi không cần.”

Dáng vẻ này của Thịnh Mẫn không giống với thường ngày, nhưng lại phù hợp tới lạ thường. Lý Huyền thầm nghĩ ẩn dụ với chim cút vẫn là sai rồi, thật ra cậu càng giống một con mèo: “Điểm này tôi cũng rõ ràng.”

“Anh cái gì cũng rõ.” Thịnh Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đương nhiên.”

Giọng điệu thực sự cây ngay không sợ chết đứng, Thịnh Mẫn ồ một tiếng. Hai người nhìn nhau mấy giây rồi bật cười.

Quả nhiên giống như lời đạo diễn nói, không đến một tiếng, ánh sáng đã tốt hơn rõ ràng. Lý Huyền nhân lúc này nhận cuộc gọi của Tề Bạc Nguyên, bàn bạc xem có nên thêm chức năng mua bán vật phẩm giữa những người chơi hay không.

“Không thêm, trò chơi của chúng ta cũng không phải trò đánh quái vật.” Lý Huyền đưa ra quyết định rất nhanh: “Làm tốt chức năng cơ bản, cần thiết thì sau này lại thay đổi.”

Tề Bạc Nguyên không phí công sức gì lớn đã bị anh thuyết phục. Hai người lại nói vài câu về một vài chi tiết nhỏ, vội kết thúc cuộc gọi trước khi ghi hình lại lần nữa.

“Không có việc gì chứ?” Thịnh Mẫn lo lắng cho anh là vì ghi hình mới phải tạm thời cúp máy.

“Chuyện nhỏ. Vốn dĩ cũng nói xong rồi.” Lý Huyền đứng dậy: “Tôi qua đó trước.”

PD quay cùng đã đi đến, một số nghệ sĩ cũng ra khỏi lều, có người vừa đi vừa bận tới bận lui chỉnh lại lớp hoá trang. Thịnh Mẫn lại không nói gì, chỉ là không tự giác mà cũng đứng lên.

“Từ đây đi qua chưa đến năm mươi mét. Muốn tiễn tôi?” Lý Huyền cười.

Vừa nói như vậy Thịnh Mẫn cũng nhận ra mình mơ hồ rồi, nên lùi về sau một bước, cầm cái cốc lại ngồi xuống. Nước ép bưởi trong tay đã uống được hơn nửa, môi dường như bị thấm một màu đỏ nhạt.

Vốn dĩ Lý Huyền muốn đi rồi, thấy vậy không hiểu sao đột nhiên có chút ngứa ngáy trong lòng, cầm cốc nước ép chưa động chút nào của mình ở bên cạnh nhấp một ngụm, quả nhiên vẫn là quá ngọt rồi, bèn lấy nước soda Thịnh Mẫn chuẩn bị cho anh.

“Xé giấy bọc đi.” Thịnh Mẫn nhắc anh.

Anh quay lưng lại gật đầu tỏ ý đã nghe thấy, nhưng đi được vài bước lại quay lại.

“Đừng đi giẫm nước nữa.” Lý Huyền nhìn chằm chằm ống quần còn chưa khô của cậu, nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Thật sự muốn giẫm cũng đừng đi xa… Tốt nhất là không đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK