Anh phát hiện ra một số ít đánh giá không tốt, một số đánh giá rõ ràng là bình luận ác ý, nhưng cũng không hẳn là không có giá trị tham khảo. Lý Huyền đã ghi chép lại, đó chỉ là những vấn đề nhỏ, dự kiến sẽ đồng loạt hoàn thiện trong bản cập nhật tiếp theo.
Làm xong tất cả những việc này, anh liếc nhìn tập tài liệu cập nhật, rồi ngồi viết code một lát. Nhưng dù thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nội dung mới viết được tầm nửa tiếng, lại xóa hết toàn bộ.
Không thể không nói, mấy từ danh chính ngôn thuận này đã khiến tâm niệm của anh dao động. Ngay cả khi bản thân anh cũng biết rõ, đây chẳng qua chỉ là cái cớ để lừa mình dối người.
Anh muốn gặp Thịnh Mẫn, muốn nghe giọng nói của cậu, không chỉ riêng hôm nay, và cũng không phải chỉ bây giờ.
Lại càng không liên quan gì đến chuyện Thịnh Mẫn giúp đỡ cho việc quảng bá.
Nhưng dù sao có một lí do nào đó cũng là việc tốt, đặc biệt là trong tình huống anh không có một vai trò thích hợp để đối mặt với cậu.
Chuông điện thoại đã reo một lúc vẫn không có ai trả lời, Lý Huyền chợt nhớ ra, Thịnh Mẫn có nói trong chương trình phát sóng trực tiếp rằng cậu sẽ quay phim vào buổi tối. Anh không nén nổi mà thở dài một hơi, đang định ngắt điện thoại, thì đầu dây bên kia vang lên alo với một giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Lý Huyền?” Thịnh Mẫn ngập ngừng hỏi như đang thăm dò.
Lý Huyền bất giác ngồi ngay người lúc nào không hay, nhận ra bản thân thực sự rất ngốc, đầu lưỡi cứng ngắc không chịu nghe lời, phải một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Là tôi.”
“Tôi biết.”
Trong lúc chờ đợi nối máy, thực ra Lý Huyền từng nghĩ, có khi nào Thịnh Mẫn sẽ cố tình từ chối trả lời điện thoại của anh không. Suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong chốc lát ngay sau đó đã vụt tan biến. Thịnh Mẫn sẽ không làm như vậy, cậu vốn dĩ luôn rất hiền lành và tử tế, kiên nhẫn và giữ trạng thái hòa bình, đó là sở trường của cậu.
Việc nhận ra điều này khiến Lý Huyền cảm thấy trước giờ chưa từng buồn đến vậy, thậm chí đến mức anh còn không thể không ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng che giấu sự thất vọng về bản thân: “Tôi còn tưởng cậu đang quay phim.”
“Vốn dĩ là đang quay phim, nhưng một tiếng trước trời đột ngột đổ mưa, nên đành phải dừng lại thu dọn.” Giọng nói của Thịnh Mẫn có chút chậm rãi, nghe có vẻ như đang buồn ngủ.
“Cậu đang ngủ phải không?” Lý Huyền không kìm được mà bắt đầu nói những câu vô nghĩa.
Nhưng từ đầu đến cuối Thịnh Mẫn vẫn rất nhẫn nại trả lời: “Đang ngắm mưa.”
“Hôm nay thành phố N cũng đang mưa.” Lý Huyền đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Hóa ra cơn mưa vừa tạnh không biết tự khi nào lại mưa xuống. Màn mưa giăng kín nối tiếp nhau thành tấm lưới, đường nét của trăng phía chân trời cũng bắt đầu mờ đi.
“Vậy sao?” Thịnh mẫn cười không thành tiếng: “Bên này trời mưa to lắm, còn nổi cả gió… Vừa rồi còn không nghe thấy điện thoại anh gọi, có chuyện gì không?”
Lý Huyền im lặng trong giây lát: “Tôi đã xem cậu phát sóng trực tiếp hôm nay rồi.”
Thịnh Mẫn chỉ à nhẹ một tiêng, lúc bắt đầu nói tiếp, bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, giọng nói thật nhẹ nhàng, xen lẫn chút bối rối: “… Anh xem rồi à.”
Vốn dĩ Lý Huyền nên nói cảm ơn, những lời này anh đã ngầm tập luyện không biết bao nhiêu lần, nhưng lời vừa thốt ra đến môi lại biến thành: “Cậu gầy đi rồi.”
Vừa dứt lời anh bắt đầu thấy hơi hối hận, nhưng dù sao cũng không thu lại được. Đầu dây bên kia cũng im lặng trong giây lát: “Đang quay phim, dù sao cũng phải kiểm soát một chút… Cũng tốt mà, không sao.”
Giọng điệu của Thịnh Mẫn vô cùng tự nhiên, Lý Huyền thì ngược lại không có cách nào tiếp lời cậu được. Sau đó lại nghe Thịnh Mẫn cẩn thận dè dặt hỏi nhỏ: “Anh không giận chứ?”
“Chuyện gì?” Lý Huyền ngẩn người.
“Tôi không nói trước với anh, mà tự làm theo ý mình.”
“Tại sao lại không hỏi tôi?”
“Còn lâu anh mới đồng ý.” Thịnh Mẫn nói, ngập ngừng một lát, có chút căng thẳng: “Anh tức giận thật à?”
Lòng Lý Huyền giống như bị thắt lại: “Không. Sao có thể… Tôi nên cảm ơn cậu mới phải. Hôm nay số lượt tải xuống đã vượt quá trăm triệu rồi, giao dịch hậu đài cũng nhiều hơn so với dự kiến, mấy người Tề Bạc Nguyên cũng rất vui mừng.”
“Thế còn anh? Anh có vui không?”
“Có.”
“Thế thì tốt.”
Điều hòa đã bật từ lâu, trong phòng cảm thấy hơi bí bách. Lý Huyền mở một nửa cánh cửa sổ, để mặc cho mưa hắt vào bên trong: “Làm sao cậu biết được game đã được up lên trực tuyến? Hình như trước đây tôi chưa từng nhắc với cậu.”
“Muốn biết thì biết thôi.” Thịnh Mẫn chỉ nhẹ nhàng đáp lại, cậu hỏi ngược lại: “Tại sao lại gọi là <One Corner>.”
Nước mưa không ngừng đập vào ngọn cây, những chiếc lá xanh non lay động như thể muốn rụng, Lý Huyền im lặng trong giây lát: “Quên rồi.”
Thịnh Mẫn cũng không tính toán với câu trả lời cho có lệ này: “Tôi rất thích tên gọi này.”
“Có thật không?” Trên môi Lý Huyền thấp thoáng nét cười.
“Đương nhiên.” Thịnh Mẫn khẳng định chắc chắn, ngập ngừng một lát rồi nhỏ nhẹ gọi tên anh: “Lý Huyền.”
“Tôi đây.”
Thịnh Mẫn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “<One Corner> thực sự đã làm rất tốt, cho dù không có tôi, thì nó nhất định vẫn sẽ được nhiều người phát hiện và công nhận. Những gì tôi làm, chẳng qua chỉ là đẩy nhanh tiến trình của nó lên một chút thôi… Anh quả thực là một thiên tài, không biết trước đây tôi đã từng nói câu này với anh chưa. Cho nên <One Corner> hoặc chính bản thân anh, có đạt được thành tích ra sao, thì tất cả đều dựa vào năng lực tài hoa của, không hề liên quan gì đến thế giới bên ngoài.”
Vẫn còn quá nhiều điều để trong lòng chưa nói ra, chẳng hạn như cậu tin tưởng vào năng lực của Lý Huyền, nhưng không muốn nhìn anh phải chờ đợi. Bởi lẽ bản thân đã từng trải qua quá nhiều chuyện mới có thể miễn cưỡng ổn định được, nên cậu không hề muốn để cho Lý Huyền cũng phải nếm trải mùi vị ấy, mặc dù hiểu được điều này đối với Lý Huyền mà nói, cũng có thể là một chuyện hết sức quen thuộc, nhưng ích kỷ luôn hy vọng số phận có thể đối xử tốt với anh, mong anh có thể thành công một cách dễ dàng thuận lợi hơn.
Nghe xong những lời này, trong lòng Lý Huyền không khỏi cảm thấy xót xa, phải một lúc lâu sau mới mơ hồ ý thức được mà ừ một tiếng, quay sang hỏi cậu: “Công ty các cậu liệu có gây khó dễ không?… Ví dụ như ảnh hưởng đến việc sau này cậu nhận làm đại diện phát ngôn cho game nào đó chẳng hạn.”
“Anh nói chuyện đó hả, không sao đâu.” Thịnh Mẫn ôn nhu nói: “Anh không cần lo lắng…”
Tiếng sét ở đầu dây bên kia vừa hay át mất mấy từ cuối cùng, Lý Huyền cau mày hỏi: “Lại mưa to rồi phải không?”
“Đúng thế, lại mưa to rồi. Hồi nãy còn có chớp. Anh đợi tôi đi lấy áo khoác.” Có tiếng vải quần áo cọ vào nhau sột soạt nhẹ nhẹ phát ra từ đầu dây bên kia. Một lát sau đó, giọng nói của Thịnh Mẫn lại vang lên. Trong tiếng mưa càng lúc càng rõ ràng, nghe ra rất rõ sự mệt mỏi: “Dự báo thời tiết nói, trong nửa tháng tới sẽ vẫn tiếp tục có mưa… Bên này cứ mỗi trận mưa đến là lại trở lạnh, không còn giống thời tiết mùa hè nữa rồi.”
Lý Huyền nhớ lại đã xem một bức ảnh chụp qua đường về bộ phim truyền hình mới của Thịnh Mẫn được một fan nữ đăng trên Weibo hai ngày trước, cậu ấy hiện đang ở một thị trấn miền núi nhỏ ở phía nam: “Cậu sẽ quay phim ở đó bao lâu?”
“Nếu suôn sẻ thuận lợi thì mất tầm mười ngày, khả năng phải chuẩn bị chuyển trường quay vào trong núi, dường như càng mưa nhiều hơn.”
“Thời tiết lạnh, cậu cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Thịnh Mẫn tươi cười đáp lại. “Tôi biết.”
Câu chuyện tưởng chừng như dừng lại ở đây, nhưng không ai muốn chủ động cúp máy, tiếng mưa gió hai bên đầu dây điện thoại không ngừng đan xen lẫn nhau, không nghe rõ là của bên nào nữa.
Điện thoại cầm trong tay, dần dần trở lên nóng hơn, nước mưa làm ướt chiếc áo phông màu đen của anh, một lúc lâu không có ai mở lời, Lý Huyền bỗng ý thức được, Thịnh Mẫn đã ngủ rồi.
Hơi thở của cậu nhẹ nhàng đều đặn, trong giây lát, Lý Huyền dường như bị đắm chìm vào trong giấc mơ êm dịu, lại càng không nỡ cúp máy.
“Anh.” Đầu dây bên kia có tiếng tiếng mở cửa đột ngột, tiếp theo đó là tiếng bước chân truyền đến.
“Ngủ rồi à…” Dương Nhứ nghe có vẻ rất vui mừng, giọng nói nhỏ nhẹ nhắc ngủ rồi sao vẫn còn cầm điện thoại, nói rồi nhẹ nhàng rút điện thoại trong tay cậu ra, lại một loạt tiếng sột soạt vang lên, có vẻ như là đang kéo chăn đắp cho Thịnh Mẫn.
“Đây là ai vậy…” Xong xuôi cậu ta mới quay đầu lại nhìn vào màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, nhìn thấy cái tên trên đó, trong tiềm thức thầm chửi thề một câu, như sợ Thịnh Mẫn tỉnh giấc, cậu ta nhanh chóng cầm điện thoại lên chạy ngay ra ngoài.
“Anh gọi cho anh ấy làm gì?” Cậu ta hỏi Lý Huyền với giọng tức tối.
“Cậu ấy ngủ say rồi à?”
“Ngủ say… Không phải, anh còn lo nhiều chuyện thật đấy.” Dương Nhứ đáp: “Người tình cũ tốt giống như người đã chết, hai người đã chia tay rồi anh biết không? Chia tay rồi!”
Cậu ta hét lên khiến cho màng nhĩ của Lý Huyền phải rung lên một hồi, tới mức phải để điện thoại cách xa tôi ra một chút. Giọng của Dương Nhứ vẫn còn vang lên một cách rất rành mạch: “Này, Lý Huyền, em phát hiện ra anh chẳng ra gì. Anh của em vốn hiền lành tốt bụng, tính tình thoải mái, có đáng bị anh ức hiếp thế không?… Tần Chính Thần anh nhìn rõ rồi chứ. Không có kết cục tốt đẹp đâu, em cảnh cáo anh, anh cũng vậy. Tránh xa anh em ra một chút.”
Trong lòng Lý Huyền biết rõ, bản thân anh không chỉ biết rõ, mà chính là anh đã làm. Im lặng một lúc lâu, không hề mở lời.
Dương Như mắng một thôi một hồi, đến lúc không tìm được lời nào để nói tiếp. Bản thân tức giận đến mức xì khói, giống hệt như một cái ấm nước, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
“Em thật lòng cầu xin anh đấy, xin hãy buông tha cho anh ấy, anh ấy không nợ anh gì cả.” Lý Huyền không hề phản bác lại, Dương Nhứ giống như đấm vào một bị bông, phát tiết nói: “Nhà anh ấy đã hại đủ rồi, giống như quỷ hút máu làm thế nào cũng không buông ra được, anh của em bây giờ cũng cứng rắn hơn với họ, vậy mà đụng phải anh thì không còn giữ một chút nguyên tắc nào cả.”
Lý Huyền khẽ nheo mắt lại: “Mẹ cậu ấy lại đến xin tiền cậu ấy sao?”
“Đang nói anh đấy! Đừng đánh trống lảng nữa.” Dương Nhứ hét lên một tiếng: “Vốn dĩ em không muốn nói ra… Không được, em vẫn phải nói. Anh của em sáng nay đột nhiên phát sóng trực tiếp tất cả đều vì anh đúng không?”
Yết hầu của Lý Huyền khẽ rung: “Đúng.”
“Em biết ngay mà.” Giọng điệu của Dương Nhứ tức giận đau khổ nói: “Anh của em còn giấu em, nói rằng anh ấy rảnh rỗi nên mới thế. Em thấy anh ấy đầu óc không tỉnh táo… Nói cứ như thật vậy, em suýt nữa đã tin. Kết quả chiều nay em vào xem weibo, Viên Nhất Technology. Lần trước nửa đêm nửa hôm bắt em đi ra ngoài chẳng phải là đến đây sao? Nói là tìm bạn bè để mượn chỗ, bạn bè gì chứ, bạn trai thì có, chẳng phải là anh sao… Giấy phép kinh doanh ở cửa còn viết rõ ràng tên anh mà, ban đầu còn định dạy cho anh biết như này là phạm pháp, nhưng mà ngủ một giấc xong thì quên mất…”
Dương Nhứ nói chuyện bao giờ cũng không có trọng tâm câu chuyện, càng nói nội dung câu chuyện càng đi xa, nói một thôi một hồi cuối cùng chốt lại: “Chia tay giống như cắt bỏ một lớp da vậy, ngủ cũng không ngủ nổi. Quay phim liên tiếp ba bốn ngày liền, sáng sớm nay bốn giờ đã phải thu dọn, tối đêm hôm qua còn toàn chơi game, trang phục quay phim nặng mười mười lăm kg, đóng phim xong còn đứng không vững, vậy mà vì anh đến một chuyện vớ vẩn như vậy cũng phí mất mấy tiếng đồng hồ.”
Nói đi nói lại đến mức cảm xúc lại dồn lên não, lời nói của Dương Nhứ có vẻ như đang nức nở: “Chuyện anh ấy phát sóng trực tiếp là từ sinh nhật năm ngoái rồi. Kết quả là lại gặp phải mẹ anh ấy đến xin tiền… Mẹ anh ấy như phát bệnh, năm nào đến sinh nhật cũng cố định sẽ làm loạn. Cứ thế xông đến công ty lúc đang phát sóng trực tiếp, mắng xối xả vào mặt anh ấy là đồ bất hiếu, hàng mấy triệu người đang xem phát sóng, thử hỏi anh của em còn làm người được nữa không? Weibo, khắp các diễn đàn đâu đâu cũng bới móc chuyện gia đình anh ấy, thậm chí liên tục cả tháng trời không dứt, ngay cả di ảnh của cha anh ấy cũng được đăng lên… Đến mức anh ấy gặp trở ngại tâm lý, sau này những việc liên quan đến phát sóng trực tiếp anh ấy đều không nhận, thà rằng mất thêm hai ngày quay quảng cáo, cũng không bằng lòng phát sóng trực tiếp nửa giờ đồng hồ… Hiện giờ vì anh mà cái gì cũng đồng ý làm, anh quả thực là có bản lĩnh đấy.”
Lý Huyền đương nhiên có thể phủ nhận điều đó, trước đó anh không suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi đối mặt với sự chỉ trích của Dương Nhứ, anh lại không thể thốt ra lời nào.
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi? Rốt cuộc thì anh có điểm nào tốt, ngoại trừ gương mặt này, với nhà anh có chút tiền… Anh của em thì chẳng thiếu gì tiền, có thể tính toán gì ở anh được.” Dương Nhứ trực tiếp mắng nhiếc anh, lại vừa không thể nhịn được mà thì thầm trong tiếng nức nở: “Anh ấy còn coi anh là tiên nữ, em thấy anh giống Đắc Kỷ đầu thai chuyển kiếp thì đúng hơn.”
“Cái gì?”
Lý Huyền không nghe rõ, nhưng đối phương nghiễm nhiên cúp điện thoại rụp một tiếng.