Mục lục
Để Tôi Được Gặp Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đang đợi thang máy, thì nhận được điện thoại của Dương Nhứ.

“Không phải nói cậu đi trước sao? Cậu không nhận được tin nhắn à?”

“Thấy rồi, em chờ đưa anh về thôi.” Dương Nhứ nói chuyện vô cùng bình thường.

Ở gần đó, Thịnh Mẫn cũng nghe thấy giọng bên kia điện thoại, bước lên nói khẽ với Lý Huyền: “Nói Dương Nhứ về trước đi, nhà cậu ta không thuận đường. Đưa chúng ta về nữa sẽ muộn lắm.”

Lý Huyền gật đầu, nói lại với Dương Nhứ: “Không cần đưa, cậu tự lái xe trở về đi. Tiền xe tôi sẽ báo cho cậu.”

“Ôi anh à, tôi còn cần anh báo cái gì chứ!” Anh liên tục nói như thế không biết mạch suy nghĩ của Dương Nhứ sẽ lệch lạc tới nơi nào nữa, chợt ngộ ra điều gì: “Anh hòa thuận với anh Huyền rồi đúng không? Vậy tôi biết rồi, em không làm kỳ đà cản mũi nữa, em đi trước đây.” Giọng nói của cậu ta giống như còn mừng khấp khởi: “Chìa khóa xe để ở chỗ nào giờ?”

“Tôi xuống lầu ngay, chỉ mấy phút thôi, cậu cắm vào cũng sẽ không có người lái đi được. Nếu thực sự không yên tâm thì bỏ vào ống bô xe đi.”

Lý Huyền đã không còn muốn giải thích với Dương Nhứ nhưng vẫn không tránh được phải liếc sang nhìn Thịnh Mẫn, sau đó hiển nhiên cậu cũng nghe thấy. Chờ khi anh cúp điện thoại, lúc đi vào thang máy mới nói: “Có đôi khi đầu óc Dương Nhứ xoay chuyển quá nhanh. Tôi sẽ tìm cơ hội để giải thích với cậu ta.”

Lý Huyền từ chối cho ý kiến chỉ gật đầu một cái: “Tùy cậu.”

Chìa khóa xe quả nhiên được để bên trong ống bô xe, lúc này cũng quá giờ tan làm nên cả đường rất thông thuận. Trên đường trở về, bọn họ không trò chuyện gì nhiều, tất cả lời nói giống như đều nói hết lúc trên sân thượng.

Thịnh Mẫn cũng chưa từng hỏi tới rốt cuộc diễn trò kia kết thúc thế nào, giống như lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cậu chỉ để ý cũng chỉ là chuyện Lý Huyền bị liên lụy vào rồi còn nhận thay cậu, cho nên cậu nhất định phải hỏi một chút. Còn những thứ khác dù dính tới bản thân cậu thì cậu cũng không quan tâm.

Nhưng Lý Huyền cũng vì vậy mà càng cảm thấy cậu khác thường hơn, sau khi rời khỏi sân thường, cậu càng yên tĩnh hơn bình thường. Dù vậy, mỗi lần Lý Huyền nhìn cậu, vẻ mặt Thịnh Mẫn đều sẽ như cũ, ánh mắt khi nhìn vào anh luôn sẽ tươi cười một chút, còn có thể nghiêm túc nhắc nhở anh là nên chuyên tâm lái xe.

Trên đường về nhà phải vòng bên ngoài một chút, còn phải đi qua một đoạn ngắn đường cao tốc rồi chui vào đường hầm, lúc đó Thịnh Mẫn mới đặt bữa tối cho chính họ ở nhà hàng Vân Nam. Kết quả, lúc đi tới cửa thì chủ quán gọi điện thoại tới, nói người giao đồ ăn bị ngã, đồ ăn cũng bị rơi hết, phải tạo một phần mới rồi đưa tới sau.

Thịnh Mẫn dĩ nhiên không sao. Cúp điện thoại xong thì hỏi Lý Huyền: “Anh có đói bụng không? Trước hết tôi tìm chút đồ ăn vặt cho anh nhé.”

Lý Huyền lắc đầu, Thịnh Mẫn cũng đã đi vào bếp mở tủ lạnh, cuối tuần ở nhà nên cậu có làm hai bữa cơm, nhớ rõ là chắc vẫn còn đồ ăn. Mở ra xem, rau, quả, thịt các loại đúng là có, đồ ăn vặt tạm thời để đỡ đói cũng chỉ có nửa hộp kẹo hoa hồng mềm.

“Tôi không thấy đói, chỉ hơi khát.”

Lý Huyền đi tới, rót ra nửa ly sữa, sau khi uống sạch một hơi thì thuận tiện lấy cái ly tới bồn bên cạnh rửa sạch. Lúc này, Thịnh Mẫn ăn vào một viên kẹo, quay đầu trông thấy mặt của anh thì chợt ngẩn người: “Tại sao anh vẫn chưa tẩy trang.”

Căn bản của Thịnh Mẫn tốt nên chuyên viên trang điểm luôn trang điểm rất nhạt. Trên sân thượng ánh sáng quá mờ, trên đường trở về thì tâm sự nặng nề, bây giờ ánh đèn phòng bếp sáng ngời, mới nhận ra vẫn còn chưa tẩy trang.

Lời nói vừa rơi xuống, Lý Huyền mới biết người khởi xướng không tẩy trang mới chính là mình.

Lý Huyền nhíu mày, chợt nhận ra, đưa tay sờ lên mặt: “Khó trách, tôi cảm thấy không thoải mái lắm… Tôi quên mất.”

“Anh đừng sờ lung tung, một hồi trên tay cũng dính đầy đấy.” Thịnh Mẫn buông hộp kẹo xuống: “Trong nhà có nước tẩy trang, tôi đi lấy cho anh.”

Cậu lấy nước tẩy trang và kem tẩy trang ra tới, lại cầm thêm bông vải tẩy trang và ngoáy tai.

“Trước thì gỡ len mắt và môi ra đã, sau đó lại rửa mặt…”

Thịnh Mẫn nói tới một nửa, Lý Huyền đã cầm bông tẩy trang thấm nước tẩy trang lau qua mí mắt. Trái lại đúng là rất đúng trình tự chỉ là anh dùng hơi nhiều sức, Thịnh Mẫn nhìn thấy mà cảm thấy đau nhức giùm, đưa tay kéo cổ tay anh.

“Sao vậy?”

Lý Huyền mở hí mắt ra, lại vì nước tẩy trang kích thích nên không ngừng chớp, nhìn qua đúng là chuyện hiếm khi thấy được.

“Được rồi.” Thịnh Mẫn do dự một chút, thở dài, cười: “Tôi tẩy cho anh thì tốt hơn đấy, để mắt không thoải mái.”

Khóe mắt Lý Huyền hơi dính nước, dáng vẻ của Thịnh Mẫn cũng trở thành mờ ảo, chỉ nghe thấy giọng nói của cậu. Lại cảm thấy tay của cậu đè lên bờ vai mình, ra hiệu anh ngồi xuống cái ghế sau lưng.

Lý Huyền vốn muốn từ chối, nhưng Thịnh Mẫn đã nhận lấy bông tẩy trang trong tay anh, lại bắt đầu đổ lên chút dung dịch và nhẹ nhàng đặt dưới mí mắt anh: “Tôi gỡ lông mi cho anh trước, anh đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Cậu dùng giọng điệu như dỗ con nít khiến Lý Huyền nghe mà buồn cười: “Tôi sợ quá, cậu cũng có thể mạnh tay nha.”

Thịnh Mẫn sững sờ rồi không nhịn được mà bật cười, lộ ra gương mặt tươi cười thật lòng nhất trong đêm nay: “Ừm, cũng có thể.”

Tuy nói như thế, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng giống như vào mùa xuân đến, tơ liễu phất qua bờ sông Dung Băng. Lý Huyền đoán chắc lúc cậu vuốt ve con mèo kia cũng dùng sức lực giống như vầy.

Nếu thật sự là một con mèo, chỉ sợ anh sẽ rất sẵn lòng chọn Thịnh Mẫn làm chủ của mình. Qúy thần xui khiến thế nào mà trong đầu Lý Huyền nổi lên ý nghĩ này, tới chính anh cũng cảm thấy vừa kỳ diệu vừa buồn cười, vô thức lắc đầu.

“Sao thế?” Thịnh Mẫn thấy lạ, không thể không rút tay khỏi mặt Lý Huyền, Lý Huyền dĩ nhiên không nói, cậu không hỏi tới nữ, giọng điệu nghiêm túc: “Được rồi, tôi chưa từng tẩy trang cho người khác đấy, anh đừng có lộn xộn.”

Thịnh Mẫn hơi khom người, dùng bông trang điểm lau qua, lại dùng ngoáy tay cẩn thận lau sạch khóe mắt.

Bởi vì nhắm mắt, khứu giác và xúc giác càng nhạy bén hơn. Bọn họ gần như vậy, giữa từng đợt hít thở vẫn có thể ngửi ra mùi hoa hồng trong veo, là vị kẹo mềm mà Thịnh Mẫn vừa ăn. Cũng có thể cảm giác được, bàn tay Thịnh Mẫn cọ qua từng sợi lông tơ trên mặt, có hơi ngứa ngáy. Nói đúng hơn là bàn tay của cậu cọ qua gương mặt Thịnh Mẫn.

Trong mùi hương và sự đụng chạm như có như không này, giống như qua thật lâu mà cũng giống như chỉ trong một cái chớp mắt, sau khi Thịnh Mẫn tẩy trang xong mắt thì ngay cả môi cũng xử lý xong nốt.

“Lại dùng sữa rửa mặt rửa một lần nữa là được.” Thịnh Mẫn nói, Lý Huyền mở to mắt, bên cạnh là một chiếc gương, lúc đầu trang điểm rất nhạt, không thấy gì kỳ lạ nhưng khi tháo ra, khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khái, luôn cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.

“Cậu…” Lý Huyền vốn muốn nói cậu vẫn đẹp nhất khi không trang điểm, nhưng vừa mở miệng đã vội ngừng lại.

“Hửm?” Thịnh Mẫn ngay lập tức thu dọn đồ đạc trên bàn: “Sao vậy? Có chỗ nào không tẩy được à?”

“Được hết rồi.” Lý Huyền mím môi, ánh mắt nhìn Thịnh Mẫn có hơi ngờ vực, trong lúc ấy vẫn chưa biết nên nói thế nào thì cũng may, tiếng chuông cửa kịp thời vang lên: “Cậu đi mở cửa đi.”

“Thức ăn gọi chắc đã tới, nhưng sao không nghe động tĩnh gì thế nhỉ?”

Thịnh Mẫn đi tới cửa, nhưng nghe động tĩnh chắc là vẫn chưa tới, nhưng cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra. Lý Huyền tò mò, một giọng nữ quen thuộc đột ngột vang lên: “Cậu là ai? Thịnh Mẫn đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK