Mục lục
Để Tôi Được Gặp Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối con đường đá, có một cây đa cao lớn bị sét đánh, một nửa đã khô héo, nửa còn lại vẫn đang phát triển mạnh, hiện lên một màu xanh tươi dưới màn đêm.

Bên dưới gốc đa có một quán Dimsum vẫn còn sáng đèn, tấm biển gỗ thậm chí còn không có tên quán, trong quầy kính có phần hơi ố vàng, khi đẩy cửa bước vào là những chiếc bánh ngổn ngang chưa bán hết. Loại cổ nhất, hình dáng không đẹp, cũng không có màu sắc tươi tắn, chỉ có mùi thơm hấp dẫn.

“Có ai không?” Lý Huyền gõ quầy.

“Đây đây.” Một lúc lâu sau, cánh cửa dẫn đến phòng bếp vang lên, một ông lão tóc hoa râm trả lời, cởi tạp dề bước ra ngoài: “Cậu đến mua đồ ăn à? Đóng cửa rồi… Ngày mai hãy quay lại, nhớ đến sớm hơn nhé. Tiệm sẽ được mở lúc tám giờ, có rất nhiều bánh mới ra lò.”

“Chiều nay đã đặt hàng trước.” Lý Huyền lên tiếng báo số.

“Ồ… Vâng, tôi nhớ ra rồi.” Ông lão đột nhiên dừng lại: “Tôi đang đợi cậu đấy.” Ông cúi xuống tìm một cuốn sổ da dày từ dưới quầy.

“Họ Lý, đúng không? Tôi còn tưởng cậu không đến.” Ông lấy kính ra đeo vào, lướt ngón tay qua mấy trang giấy, tìm cái tên đã ghi, ngẩng đầu lên cười hiền từ: “Các cậu ngồi đi, đợi tôi một chút.”

Một chiếc cà vạt màu xanh chàm nhuộm vải hoa được treo ở bên trái quầy, đi lên vài bước, trên sàn chỉ có hai cái bàn gỗ nhỏ.

Gió đêm thổi qua, tiếng va chạm của chuông gió phát ra âm thanh vui tai, ánh sáng vàng ấm áp rắc lên cánh hoa hướng dương cùng hoa đồng tiền đỏ trong lọ gốm, những giọt nước bị ánh sáng phản xạ tạo nên hình pha lê.

“Đặt chỗ hơi muộn, cửa hàng hoa trong trấn chỉ có thể mua nhiều hoa như vậy.” Bọn họ ngồi xuống bàn gỗ, Lý Huyền nhẹ giọng giải thích.

Bó hoa không đủ lớn nhưng những bông hoa nhiều đến mức có thể tràn ra khỏi bình. Cậu mỉm cười, vừa hài lòng vừa bất lực nói: “Trí nhớ của anh sao lại tốt như vậy?”

“Tôi không biết, tôi cũng vừa mới nhớ tới.” Lý Huyền thản nhiên nói

Thịnh Mẫn cười nhìn xung quanh: “Đã lâu rồi tôi không ăn kẹo quế.”

“Một lát nữa cậu có thể nếm thử mùi vị xem có còn như cũ không.”

“Làm sao anh tìm được cửa hàng này?” Thịnh Mẫn ngẩng đầu nhìn anh: “Rất phiền phức, tôi còn không biết, hóa ra là đã bị dời đến đây.”

“Không phiền phức.” Lý Huyền lắc đầu: “Cậu cũng không có nhiều yêu cầu, nên như vậy không được tính là phiền phức.”

Thịnh Mẫn mím môi, có chút nhíu mày hiếm thấy, ánh mắt khẽ chuyển động: “Vé xem kịch nói cũng dễ mua sao?”

Lý Huyền nhún vai: “Nó sẽ không đắt hơn một chiếc máy tính.”

Bị nhìn chằm chằm cậu đành quay đầu lại, Thịnh Mẫn không nói gì, một lúc lâu sau mới mím môi thì thào nói: “Không phải như vậy.”

“Ừ.” Lý Huyền cụp mắt lặp lại, “Không phải như thế này.”

Tiếng bước chân từ ngoài bức rèm, bậc thang gỗ vang lên lạch cạch, ông cụ bưng mâm lên.

Bên trên là một đĩa kẹo quế thơm ngọt, trong như pha lê, bên dưới là các món tráng miệng khác nhau, từ bánh hoa đào đến bánh trôi xanh. Trên dĩa có rất nhiều loại, thấy ông lão phục vụ quá khó khăn Lý Huyền bèn đứng dậy lấy từng món đặt lên bàn.

“Mỗi món tôi chỉ chuẩn bị một ít, vì trời cũng đã muộn, mà dimsum lại không dễ tiêu hóa.” Ông lão cảm thấy có chút tiếc nuối nói: “Mấy thứ này được làm ra cũng lâu rồi, nên không có mùi vị như khi mới được làm.”

Thịnh Mẫn sau đó lấy một miếng đậu xanh sorbet*, cắn một miếng cùng với mận nghiền.

*Sorbet là một món tráng miệng đông lạnh được làm từ nước ngọt có hương liệu.

Ông lão bật cười, nhìn Thịnh Mẫn một lát đột nhiên ngập ngừng nói: “Anh bạn trẻ, trông cậu rất quen.”

Nghe vậy, đôi lông mày của Lý Huyền có chút giật giật, còn Thịnh Mẫn vẫn cười nhẹ: “Lúc trước cháu thường mua kẹo quế của ông mỗi khi lái xe trên đường Bình Giang”

“Ồ, hèn gì nhìn quen mắt như vậy.” Ông lão gật đầu rồi thở dài: “Tôi lái xe nhiều năm rồi, nhưng giờ tiền thuê nhà tăng cao không trả nổi… Tốt hơn hết là nên về nhà. Tôi ở thành phố đã nhiều năm như vậy rồi, nên khi già đi, luôn muốn được trở về quê nhà…”

Ông lão lảm nhảm nói chuyện một hồi, Thịnh Mẫn vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, một lúc lâu sau, ông lão mới tỉnh táo lại: “Này, xem tôi đi, người già nói nhiều… Cậu ăn đi. Cứ ăn tự nhiên, tôi đi ngủ trước.”

“Muộn rồi, làm mất thời gian của ông.” Lý Huyền đưa lại cái khay cho ông lão.

“Không có gì …” Ông lão xua tay rồi lại bước xuống cầu thang.

Đến khi nhìn lại, Thịnh Mẫn đã ăn hết một nửa viên kẹo quế thơm ngọt rồi.

“Như thế nào?” Lý Huyền nhìn một màn trước mắt này không khỏi nở nụ cười.

“Hương vị của nó vẫn giống như trước.” Thịnh Mẫn nhanh chóng đưa nửa viên kẹo còn lại vào miệng, rồi đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt anh: “Tôi biết anh không thích đồ ngọt, nhưng anh có muốn thử không?”

Lý Huyền ngoan ngoãn ngồi xuống lần nữa ăn một miếng, thật ra thì anh không thể nếm ra được sự khác biệt giữa kẹo này với kẹo khác, đối với anh mấy thứ này quá ngọt, vì vậy anh nhấp một ngụm trà.

“Ăn ngon không?”

Trà ở đây có vị hoa nhài, nếu nhìn sơ qua sẽ nghĩ chất lượng không tốt lắm, nhưng khi uống vào nó có vị hơi chát xen lẫn vị ngọt còn sót lại trong miệng nên càng thêm béo ngậy. Nhưng Lý Huyền nhìn Thịnh Mẫn với vẻ mặt đầy mong đợi, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”

Khi xuống lầu một lần nữa, đèn trong quán đã tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo, trên quầy có thêm hai hộp rượu gạo quế được đóng gói sơ sài, bên dưới có ép một miếng bánh tráng, được dùng để nếm thử.

Đêm càng sâu thì càng trở nên yên tĩnh, cả thị trấn chìm vào giấc ngủ say, đi một vòng quanh góc, Thịnh Mẫn quay lại, bóng cây đa đã che khuất hẳn khoảng sân nhỏ, chỉ còn thoang thoảng mùi hương thơm ngào ngạt.

Bọn họ bưng rượu đi chậm rãi trên con đường, giống như hai linh hồn lang thang nương tựa vào nhau cả đời, ngầm hiểu không nói đến chuyện đi về, xem ra nếu không rời thị trấn này, thì không cần phải nói về tương lai, mà họ cũng không cần nghĩ về sự khác biệt này.

Quay một vòng ra sông, đối diện với dãy nhà sàn đổ bóng là các màu sắc khác nhau khi chiếu xuống mặt nước. Ngồi bên bờ kè, gió chiều cuốn đi cái nóng còn sót lại. Trên những bậc đá nối liền với sông, còn sót lại những vạt áo, những chiếc thuyền sậy lắc lư, không có người qua sông, chúng chỉ là vật trang trí trong đêm vắng lặng này. 

Không có thông tin liên lạc, bọn họ lẳng lặng ngồi ở bên sông, Thịnh Mẫn chậm rãi mở nắp chai rượu gạo ra uống, hơi sương ướt đẫm quần áo, một lúc sau, cậu trầm giọng nói: “Hiện tại tốt rồi.”

“Cái gì?” Lý Huyền nghe không rõ.

“Hiện giờ.” Thịnh Mẫn duỗi người, lặp lại điều đó và cười nhẹ: “Còn hay hơn vở kịch nói tối nay.”

“Tại sao?” Giọng cười như mắc cửi của anh, Lý Huyền không nhịn được hỏi.

Thịnh Mẫn nghĩ ngợi một hồi, dùng ngón tay lau đi những giọt nước trên chai nói: “Nhiều người quá.”

Nhiều người quá, Lý Huyền nghĩ, Thịnh Mẫn chắc không thích chỗ đông người, mặc dù cậu ấy thường bị họ vây quanh.

Khó chịu vì sự thiếu thận trọng của mình, anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về khả năng đặt một địa điểm yên tĩnh ít người hơn, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Thịnh Mẫn nói ra nửa câu sau: “Tôi muốn ở một mình với anh, trong khoảng thời gian này.”

Giọng nói trầm thấp như sấm nổ vang trời, anh quên mất mình đang nghĩ gì, ngây người ra sau một hồi quay lại, nhưng Thịnh Mẫn cũng đang nhìn anh.

Không biết rượu gạo quế đã uống hết nửa chai từ khi nào, nhìn nhau một lúc lâu, Thịnh Mẫn đột nhiên mỉm cười, cầm phiến đá lạnh trong lòng bàn tay lên, đưa lại gần mũi một chút. Mùi thơm thoang thoảng của rượu gạo lan tỏa trong không khí, như vô số sợi tơ cuốn lấy Lý Huyền.

“Hôm nay tôi đã rất vui rồi.” Cậu ghé vào tai Lý Huyền nhẹ nhàng nói ra, như đang chia sẻ một bí mật với anh: “Nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi, anh có thể ước và chiều chuộng tôi một chút được không? Hơn nữa, từ khi anh đồng ý quay lại với tôi, tôi cũng đã vui vẻ hơn rất nhiều, như vậy không quá đáng chứ?”

Mình có lẽ đã say rồi, Lý Huyền không biết tửu lượng của anh lại kém như vậy, anh cảm thấy hối hận, đáng ra không nên mang theo chai rượu kia, nhưng thực sự có hối hận không? Có vẻ như không hoàn toàn đúng.

Thịnh Mẫn từ từ rời khỏi tai anh, mỉm cười nhìn anh, khi anh đến gần hơn, lông mi đen dày mang theo làn gió mỏng rơi trên má Lý Huyền, đêm nay không có sao, vì tất cả ngôi sao đều bị thu hết vào mắt Thịnh Mẫn rồi.

Lý Huyền lúc này đã từ bỏ suy nghĩ, thả lỏng trái tim, nhìn Thịnh Mẫn, lúc này trời đất giống như bị lu mờ, trong mắt chỉ còn bóng dáng của nhau, anh nghĩ mình sẽ có được nụ hôn sâu hơn từ Thịnh Mẫn, nhưng một lúc sau cậu lại gục đầu vào vai anh thở dài: “Để tôi nghỉ ngơi một lát.”

Không biết là do đang thả lỏng hay bị mất hứng, mà Lý Huyền khẽ thở ra, ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế, cho Thịnh Mẫn dựa vào thoải mái hơn.

Anh nhìn vào xoáy tóc trên đỉnh đầu Thịnh Mẫn, kiềm chế muốn chạm vào mái tóc mềm mại của cậu, gió thổi qua làn áo sơ mi trắng như đôi cánh trắng sau lưng, cổ chân mảnh khảnh của Thịnh Mẫn khẽ đung đưa trong không khí. Một lần nữa nhớ lại giấc mơ đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần đó.

Thịnh Mẫn thực sự giống như một chú chim, anh nghĩ.

Không ai có thể trả lời câu hỏi này của anh.

Chỉ có trăng treo trên mép trời xanh như nhung, sáng lấp lánh. Nhưng trăng lại không nói, lặng lẽ chứng kiến ​​vạn vật cùng sự ôm ấp của vạn vật.

Thời gian như đứng yên, giống hổ phách pha lê rơi ra khỏi không khí loãng, lâu ngày đóng băng lại cả trái đất, cho đến khi từ xa vọng lại tiếng chuông từ trong núi, mười hai giờ đã trôi qua.

Thịnh Mẫn, người luôn dựa vào Lý Huyền một cách dịu dàng, cuối cùng cũng động đậy, cậu nghiêng đầu vùi vào vai Lý Huyền, ngửi lại mùi hương trên người anh.

Hay loại dầu gội đầu tiên?

“Lý Huyền.” Vì vậy, cậu gọi tên anh.

“Hả?” Lý Huyền nhẹ nhàng trả lời.

Thịnh Mẫn im lặng mỉm cười, hít một hơi thật sâu dựa vào cổ anh, để hơi thở của anh chìm vào trong phổi cậu, miệng thì nói ra một câu khác: “Sau này chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK