Đường Du Nhiên vô cùng xấu hổ, muốn tránh đi nụ hôn nóng bỏng của Thời Ngọc Thao, nhưng vừa mới động đậy thì Thời Ngọc Thao giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Đường Du Nhiên, khóe miệng nhếch lên, môi mỏng đột nhiên ngậm lấy dái tai mẫn cảm nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên.
Tuy nhiên vẫn không quên trả lời Đường Du Nhiên: “Vậy tôi nay em muốn ở phòng nào?”
“A…” Đường Du Nhiên bị bao vây bởi lời nói mềm mại của Thời Ngọc Thao khiến cô không nhịn được mà phát ra tiếng ngâm nga, đầu óc trống rỗng, toàn thân đều tập chung ở dái tai mẫn cảm, nhịp tim trong lồng ngực bất giác tăng nhanh, Đường Du Nhiên không kiềm được giọng nói run rẩy: “Tôi… tôi ở phòng khách là được rồi…”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời đã không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, bởi vì Thời Ngọc Thao bất ngờ cắn một cái lên dái tai nhỏ nhắn và mẫn cảm của Đường Du Nhiên.
Không đau, nhưng cảm giác tê dại giống như xuyên thấu vào tận xương tủy của Đường Du Nhiên.
Khiến cho Đường Du Nhiên không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, hô hấp nhất thời không thể khống chế bắt đầu trở lên dồn dập, phản ứng của cơ thể khiến cho Đường Du Nhiên vô cùng xấu hổ, nhưng cô lại không có cách nào để kháng cự lại, Đường Du Nhiên mặt đỏ bừng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào kẻ chủ mưu Thời Ngọc Thao: “Ưm… Thời Ngọc Thao… anh, anh thả tôi ra trước… tôi mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi…”
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của Đường Du Nhiên thì ý cười trên môi càng sâu thêm vài phần, ngang ngược tăng thêm lực siết chặt cánh tay của Đường Du Nhiên, giọng nói bá đạo có phần chiếm hữu cất lên: “Hử, phòng của em chính là ở đây, không cho phép em đi đâu hết!”
“Em muốn nghỉ ngơi sao, không sao hết, tôi nghỉ ngơi cùng em!”
Thời Ngọc Thao vừa nói xong không đợi Đường Du Nhiên phản ứng lại, lòng bàn tay to lớn của anh đã lập tức giữ chặt lấy eo theo của Đường Du Nhiên, trực tiếp dùng lực nhấc bổng Đường Du Nhiên lên ôm ngang.
Đến khi Đường Du Nhiên lấy lại tinh thần thì cơ thể đã bị Thời Ngọc Thao ôm đến chiếc giường lớn mềm mại rồi.
VietWriter
Đường Du Nhiên sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn của Thời Ngọc Thao đang phóng đại trước mắt mình, ngay sau đó Thời Ngọc Thao nở nụ cười tà ác với Đường Du Nhiên, bóp cằm Đường Du Nhiên rồi hôn xuống.
Nụ hôn này chứa đầy sự chiếm hữu và tìиɦ ɖu͙ƈ.
Đường Du Nhiên không có sức phản kháng, rất nhanh đã bị nụ hôn của Thời Ngọc Thao đánh cho tơi tả.
Một cánh tay khác của Thời Ngọc Thao với nhiệt độ nóng như lửa đốt men theo đường cũ luồn vào trong váy của Đường Du Nhiên.
Chỉ trong vài phút mà quần áo trên người Đường Du Nhiên đã bị bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thời cởi ra gần hết.
Quần áo Đường Du Nhiên xộc xệch nhưng bộ vest trên người Thời Ngọc Thao thì vẫn chỉnh tề.
Sự khác biệt này khiến cho khuôn mặt Đường Du Nhiên đột nhiên đỏ lên, và cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Nhưng Thời Ngọc Thao cảm thấy vẫn chưa đủ, nhìn thấy hai má ửng hồng đáng yêu của Đường Du Nhiên, trong lòng anh vừa ghét vừa yêu, chỉ muốn nhìn thấy mặt Đường Du Nhiên đỏ hơn nữa.
Bàn tay mạnh mẽ đột nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên sững sờ, nhìn vào đôi mắt âm u có thể hút hồn người vào trong của Thời Ngọc Thao, khi nhìn thấy nụ cười tà ác như thật như đùa của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên mới hoàn hồn, cô lập tức vùng vẫy trong tiềm thức.
Vốn dĩ sức lực của Đường Du Nhiên không thể bằng Thời Ngọc Thao, chưa kể đến hiện tại bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên đang bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên không thể thoát ra, một giây sau đó bàn tay của Đường Du Nhiên đột nhiên bị Thời Ngọc Thao cầm đến chỗ nhô lên giữa hai chân của anh.
Tuy rằng đã cách một lớp quần, nhưng Đường Du Nhiên có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ nóng bỏng cùng kích thước kinh người, thậm chí bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên còn có thể cảm nhận được con quái vật khổng lồ ngủ say đang dần dần thức tỉnh trong lòng bàn tay của mình.
Trong nháy mắt đôi má đang ửng hồng của Đường Du Nhiên đột nhiên càng trở lên đỏ hơn.
Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng rực của con quái vật như sắp đốt cháy lòng bản tay của mình, Đường Du Nhiên thất kinh ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Thời Ngọc Thao, luống cuống muốn rút tay lại.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, khóe miệng cong lên, anh mới chỉ được nếm chút ngọt, làm sao có dễ dàng tha cho Đường Du Nhiên như vậy được.
Bàn tay nhỏ bé đang nắm Đường Du Nhiên không có ý định buông ra, ngược lại còn kéo tay của Đường Du Nhiên từ từ lên phía trên, đặt trên khóa thắt lưng trên eo của mình.
Thời Ngọc Thao cúi đầu, môi mỏng kiềm chế hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của Đường Du Nhiên, sau đó lại hôn một đường đến tận mang tai mẫn cảm của Đường Du Nhiên.
Đầu lưỡi Thời Ngọc Thao nhẹ nhàng linh hoạt liếm quanh mang tai mẫn cảm của Đường Du Nhiên.
Thân thể xinh đẹp của Đường Du Nhiên không nhịn khẽ run, tuy đã cắn chặt môi những vẫn không tự chủ được mà phát ra tiếng kêu rên mềm mại.
Nụ cười trên môi Thời Ngọc Thao càng trở nên sâu hơn, giọng nói gợi cảm mê người đột nhiên ở bên cạnh tai Đường Du Nhiên nói từng chữ từng câu vang lên: “Du Nhiên, em biết nghe lời nhất, giúp tôi cởi thắt lưng.”
Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao chêu chọc khiến cho làn da của cô ửng lên màu hồng của sắc dục.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, nóng đến nỗi lý trí trong đầu đã không còn.
Cô vô thức làm theo lời nói của Thời Ngọc Thao, hai tay run rẩy bắt đầu cởi khóa thắt lưng trên eo của Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên đã lớn bằng từng lần, nhưng là lần đầu tiên cởi khóa thắt lưng cho một người đàn ông, động tác xa lạ như muốn lấy mạng cô, cộng thêm ánh mắt nóng bỏng không thể đoán trước đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng Đường Du Nhiên hoảng loạn khiến cho hai tay trở nên hoảng loạn theo, cởi được một lúc nhưng cũng không thể tháo khóa thắt lưng một cách suôn sẻ được.
Đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp tràn đầy phong tình nhất thời cảm thấy uy khuất ngước lên nhìn Thời Ngọc Thao: “Tôi… tôi không cởi được…”
Ý cười trên môi Thời Ngọc Thao càng sâu thêm vài phần, anh cúi người hôn lên đôi mắt hoa anh đào có sức quyến rũ vô hạn kia, không đó lại lưu luyến hôn lên môi Đường Du Nhiên.
Giọng nói vì tìиɦ ɖu͙ƈ mà trở lên khàn đặc, anh để lộ ý cười bất lực, bàn tay to nắm lấy cằm của Đường Du Nhiên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên, em có biết bây giờ bản thân mình giống gì không?”
Không đợi Đường Du Nhiên trả lời, Thời Ngọc Thao tiếp tục nói: “Giống như hồ linh tinh chuyên đi câu dẫn linh hồn người!”
Thời Ngọc Thao vừa nói, một tay khác nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên dẫn dắt cô cởi khóa thắt lưng của mình.
Giọng nói của Thời Ngọc Thao lại bất ngờ vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Phải làm sao đây Đường Du Nhiên, ba hồn sáu vía của tôi sắp bị em câu mất rồi!”