Cái ôm nóng bỏng của Thời Ngọc Thao vây lấy Đường Du Nhiên chặt chẽ làm cô căn bản không thể thoát ra được.
Thân thể cao lớn cường tráng của Thời Ngọc Thao dán chặt vào Đường Du Nhiên, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở bá đạo trên người Thời Ngọc Thao vây chặt lấy Đường Du Nhiên, làm cho cô có cảm giác không thể trốn chạy nổi.
Thời Ngọc Thao cảm thấy vẫn chưa đủ, cúi đầu đến gần thêm mấy phần, hơi thở nóng bỏng của anh phun lên chiếc cổ mẫn cảm của cô.
Đường Du Nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có thể vội vàng cụp mắt xuống, toàn thân không khống chế được mà run rẩy, nghiêng đầu tránh Thời Ngọc Thao giống như muốn chạy trốn.
Chỉ là Thời Ngọc Thao làm sao có thể dễ dàng để cô né tránh như vậy được.
Ngay sau đó, bàn tay to của Thời Ngọc Thao trực tiếp nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của Đường Du Nhiên, làm cho cô không thể khỏi ánh mắt mạnh mẽ của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cực nóng của Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên làm cho cô cảm thấy toàn thân nóng lên.
Giây tiếp theo, môi mỏng của Thời Ngọc Thao nghiêng đến gần Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao càng ngày càng đến gần mình, trong đầu cô không khỏi hiện lên dáng người cao gầy xinh xắn của Đỗ Yên Nhiên đi bên cạnh Thời Ngọc Thao.
Đỗ Yên Nhiên hẳn là người yêu mới của Thời Ngọc Thao, nói không chừng anh vừa mới hôn cô Đỗ kia!
Đường Du Nhiên nghĩ đến đó lông mày chợt nhíu lại, không hề nghĩ ngợi lập tức đưa tay che môi mình lại.
Thời Ngọc Thao không thể hôn được đôi môi ngọt ngào của Đường Du Nhiên, lại hôn lên mu bàn tay cô, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến nỗi anh có thể thấy rõ được sự phản kháng trong mắt cô.
Trong nháy mắt, Đường Du Nhiên không biết lấy sức lực ở đâu vươn tay vùng vẫy đẩy Thời Ngọc Thao ra.
Hai người tách ra, Đường Du Nhiên dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm, trái tim trong lồng ngực không khống chế được mà đập nhanh hơn.
Không đợi mình bình tĩnh trở lại, khuôn mặt Đường Du Nhiên lạnh lùng xoay người đi chuẩn bị mở cửa phòng nhưng lúc này Thời Ngọc Thao bên cạnh lại nhanh hơn cô một chút, không để cho Đường Du Nhiên mở cửa, anh nhanh chóng cầm lấy tay cô.
Đường Du Nhiên cau mày, cáu kỉnh vùng vẫy hai lần nhưng không thể thoát được, đành phải ngước mắt lên nhìn Thời Ngọc Thao: “Anh Thời, xin hỏi anh đến đây tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì tôi vẫn còn có việc phải đi trước!”
“Tôi tìm em đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi!” Nói xong Thời Ngọc Thao chạm đến vòng eo mảnh khảnh của cô.
Giữ lấy eo nhỏ của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao duỗi tay ôm cô vào lòng.
Có trời mới biết những này này không được gặp cô, anh nhớ cô đến nhường nào!
Thời Ngọc Thao cảm thấy chắc Đường Du Nhiên đã cho mình uống bùa mê thuốc lú gì rồi!
Bây giờ không dễ dàng gì mới gặp được Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao hận không thể lập tức khảm cô vào cơ thể mình, hung hăng chiếm giữ tất cả của cô.
Nhất là hôm nay khi nhìn thấy thái độ của Khâu Thiếu Trạch đối với cô thay đổi hoàn toàn, trong lòng Thời Ngọc Thao rất khó chịu, hận không thể ngay lập tức bắt tiểu vô lương tâm Đường Du Nhiên này lại, lưu lại những ký hiệu đặc biệt của mình trên khắp cơ thể cô!
Bây giờ Thời Ngọc Thao không dễ gì mới lừa được Đường Du Nhiên qua đây, sao có thể can tâm để cô đi dễ dàng như vậy.
Nhưng không nghĩ tới Thời Cảnh Thao vừa mới ôm cô vào lòng, Đường Du Nhiên đã mặt lạnh dùng sức vùng vẫy như vậy.
Thấy dáng vẻ kháng cự rõ ràng của Đường Du Nhiên, sắc mặt Thời Ngọc Thao trầm xuống, sợ cô tự làm chính mình bị thương nên Thời Ngọc Thao chỉ đành thả cô ra, thấp giọng nói: “Đường Du Nhiên, em đang ầm ĩ cái gì? Tôi phải tăng ca làm thêm giờ để xử lý xong các công việc, bay đến đảo Bali trong đêm mà em còn muốn cáu kỉnh với tôi ư?”
Đường Du Nhiên nhịn không được phản bác lại: “Anh suốt đêm bay đến đảo Bali thì có liên quan gì đến tôi chứ! Không phải anh đã có người đẹp làm bạn rồi sao?”
Giọng nói của Đường Du Nhiên càng lạnh lùng hơn: “Anh Thời, anh vẫn là để tôi đi trước đi, nếu không đợi đến lúc bị cô Đỗ nhìn thấy, anh không giải thích nổi đâu!”
Ngọn lửa vừa bùng cháy trong lòng Thời Ngọc Thao nhất thời bị lời nói của Đường Du Nhiên dập tắt.
Thời Ngọc Thao chẳng những không tức giận mà không hiểu sao tâm trạng tốt hơn nhiều, khóe môi xấu xa nhếch lên, bàn tay to mang theo nhiệt độ nóng bỏng chế trụ chiếc cằm nhỏ xinh của Đường Du Nhiên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hóa ra là cô Đường đang ghen.” Giọng nói của Thời Ngọc Thao xen lẫn ý cười.
Đường Du Nhiên nhìn thấy nụ cười vô cùng đáng đánh của Thời Ngọc Thao, thẹn quá hóa giận, trừng mắt hung hăng vùng vẫy khỏi anh nói: “Thời Ngọc Thao! Buông tôi ra! Tôi muốn trở về!”
Thời Ngọc Thao không có ý thả cô ra, không quan tâm Đường Du Nhiên đang vùng vẫy, thuận thế ôm chặt cô vào lòng.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên trong lòng mình, cảm thấy người phụ nữ này sao mà đáng yêu đến thế chứ, đến dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu nữa, nhịn không được lại gần hôn hôn vào môi cô, lúc này mới ghé qua bên tai Đường Du Nhiên cười nói: “Lần này là lỗi của tôi, chỉ trách tôi không nói rõ ràng cho em.”
“Đỗ Yên Nhiên và tôi không có chút quan hệ nào, cô ta chỉ là vệ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho tôi mà thôi.”
Thời Ngọc Thao nói xong ánh mắt sâu hơn vài phần, nhìn Đường Du Nhiên nói tiếp: “Đương nhiên, tôi mang cô ta đến đây cũng là có lòng riêng, cô ta là phụ nữ, đi cùng tôi đến đây đúng lúc có thể làm lá chắn cho tôi.”
Lúc này Thời Ngọc Thao mới nhớ ra, từ khi có quan hệ với Đường Du Nhiên, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người cô. Đối với những người phụ nữ ôm ấp yêu thương anh, Thời Ngọc Thao thậm chí còn không có hứng thú liếc mắt một cái.
Đường Du Nhiên trong lòng anh cuối cùng cũng không còn vùng vẫy nữa, Thời Ngọc Thao ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cúi đầu nhìn Đường Du Nhiên, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch nắm tay nhau.
Đôi mắt Thời Ngọc Thao đột nhiên tối sầm lại, trong lòng buồn bực, nhịn không được giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đường Du Nhiên, mới có vài ngày không gặp em mà tình cảm giữa em và Khâu Thiếu Trạch lại tăng nhanh như vậy!”