• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Du Nhiên nhìn Bạch Tiên Nhi quỳ gối dập đầu trước mặt mình không ngừng, sự tức giận và thù hận tích tụ bấy lâu trong lòng cuối cùng cũng tan biến.



Kỳ thực Đường Du Nhiên cũng không định để Thời Ngọc Thao đăng video đó lên, Đường Du Nhiên không phải Bạch Tiên Nhi, không có bỉ ổi như vậy!



Bản thân cô cũng là một cô gái, vì vậy cô cũng không chấp nhận dùng cách này để báo thù cho Bạch Tiên Nhi.



Bây giờ Bạch Tiên Nhi đã nhận sự trừng phạt mà bản thân đáng phải nhận, sự thù hận trong lòng Đường Du Nhiên cũng được trút ra.



Cô đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Bạch Tiên Nhi cất tiếng cảnh cáo: “Bạch Tiên Nhi! Cô tốt nhất là biết lỗi của mình! Ân oán của cô và tôi xóa bỏ! Cô yên tâm! Chỉ cần từ nay về sau cô không chọc tôi nữa, thì video của cô sẽ không bị truyền ra ngoài!”



Nói xong Đường Du Nhiên không muốn ở đây nữa, không thèm liếc nhìn Bạch Tiên Nhi, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.



Bạch Tiên Nhi nghe được lời kia của Đường Du Nhiên, trái tim trên trên cổ họng cuối cùng cũng buông xuống, nhìn thấy bóng lưng của Đường Du Nhiên, mười ngón tay của Bạch Tiên Nhi đều cuộn chặt thành nắm.



Răng cắn vào môi đến chảy cả máu.



Đường Du Nhiên vừa rời đi, lửa giận của Bạch Tiên Nhi không có chỗ để trút, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, tựa như phát điên, trực tiếp đập phá hành lý tài xế vừa đưa đến khắp nơi!



Cả phòng bệnh thành một mớ hỗn độn.



Đường Du Nhiên ra khỏi bệnh viện, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.



Ngồi trên xe, Đường Du Nhiên không nhịn được mà cong khóe môi, bây giờ thù với Bạch Tiên Nhi đã báo rồi! Chỉ còn lại Khâu Thiếu Trạch nữa thôi!!!



Đường Du Nhiên đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.



Đường Du Nhiên lấy ra liếc nhìn màn hình, thấy là số của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên nói với tài xế trên ghế trước: “Tấp vào bên kia một chút!”



Tài xế kính cẩn đáp, rồi vội điều khiển tay lái tấp vào lề đậu xe.



Đường Du Nhiên đẩy cửa bước xuống xe, nói với tài xế: “Được rồi, anh về trước đi, tôi còn có chút việc, đợi lát nữa tôi tự bắt xe về là được rồi.”



Nói xong, Đường Du Nhiên quay người vừa đi trên vỉa hè, vừa gọi điện thoại cho Thời Ngọc Thao.



Điện thoại vừa đặt bên tai đã nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của Thời Ngọc Thao vang lên: “Bây giờ em đang ở đâu? Đã ăn tối chưa?”



Đường Du Nhiên nghe thấy giọng nói của Thời Ngọc Thao có chút không nói nên lời, mấy ngày nay Thời Ngọc Thao thực sự quá đeo bám.



Ngày nào nào cũng gọi ít nhất ba cuộc…



Còn vừa rảnh cái là lái xe chạy đến dưới công ty Đường Du Nhiên đưa Đường Du Nhiên đi ăn.



Đường Du Nhiên không đành lòng từ chối lòng tốt của Thời Ngọc Thao hết lần này đến lần khác được…



Đường Du Nhiên nhéo nhéo lông mày, cầm điện thoại trả lời Thời Ngọc Thao: “Giờ tôi đang ở bên ngoài, chưa có ăn tối, sao vậy? Có chuyện gì sao?”



“Gửi định vị cho anh, anh đến đón em đi ăn tối.”



Nghe thấy giọng nói của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên có chút bất lực, nhưng nghĩ mình cũng có chuyện muốn nói với Thời Ngọc Thao, thì lập tức đồng ý, Đường Du Nhiên cúp điện thoại gửi tin nhắn định vị cho Thời Ngọc Thao.



Mười lăm phút sau, chiếc Maybach dành riêng cho Thời Ngọc Thao dừng trước mặt Đường Du Nhiên.



Hôm nay Thời Ngọc Thao tự mình lái xe, Đường Du Nhiên vừa mới ngồi xuống ghế phụ, Thời Ngọc Thao bên cạnh đột nhiên nghiêng người, Đường Du Nhiên bị dọa đến giật mình, trợn to hai mắt nhìn có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao.



Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến độ hơi thở của cả Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều hòa quyện vào nhau.



Tim trong lồng ngực Đường Du Nhiên không tự chủ được bắt đầu đập dữ dội, hô hấp cũng không còn nhịp nhàng.



Chỉ cần Thời Ngọc Thao cúi đầu xuống là anh có thể dễ dàng hôn lên môi Đường Du Nhiên.



Giây tiếp theo chỉ thấy Thời Ngọc Thao cong cong khóe môi, đột nhiên đưa tay ra thắt dây an toàn cho Đường Du Nhiên thật chặt.



Nhìn thấy động tác của Thời Ngọc Thao, hai má trắng nõn của Đường Du Nhiên đỏ bừng bừng bừng.



Cô vội vàng quay đầu nhìn Thời Ngọc Thao, ngay sau đó, cằm đột nhiên bị bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao nhéo một cái.



Thời Ngọc Thao nắm cằm Đường Du Nhiên quay mặt cô lại, bốn mắt nhìn nhau, Thời Ngọc Thao nhìn khuôn mặt ửng hồng đáng yêu của Đường Du Nhiên không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng, liếc cái là anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của Đường Du Nhiên.



Ghé vào tai Đường Du Nhiên thấp giọng nói lời mập mờ: “Sao vậy? Vừa nghĩ anh sẽ hôn em à?”



Bị Thời Ngọc Thao nói ra những suy nghĩ trong lòng, mặt Đường Du Nhiên càng thêm khó xử!



Lúc vừa rồi Thời Ngọc Thao ghé đến gần như vậy, Đường Du Nhiên thật sự cho rằng Thời Ngọc Thao muốn hôn cô… Kết quả ai mà biết được Thời Ngọc Thao chỉ muốn giúp cô thắt dây an toàn thôi…



Chuyện này thực sự quá xấu hổ rồi…



Lúc này, Đường Du Nhiên thực sự ước có cái lỗ cho cô chui xuống!



Nhìn đôi mắt sâu xa chứa đầy ý cười của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên vừa xấu hổ vừa chột dạ nhỏ giọng phản bác: “Không… Không có đâu!”



Nghe Đường Du Nhiên phản bác lại không được tự nhiên, ý cười trên miệng Thời Ngọc Thao càng sâu hơn, anh dùng ngón tay cái mập mờ xoa xoa chiếc cằm thanh tú của Đường Du Nhiên.



Bên tai Đường Du Nhiên đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm dễ chịu như đàn cello của Thời Ngọc Thao: “Thật ra vừa rồi anh thật sự muốn hôn em.”



Vừa dứt lời, môi mỏng của Thời Ngọc Thao đột nhiên rơi xuống đôi môi anh đào của Đường Du Nhiên.



Tùy ý cạy hàm răng Đường Du Nhiên, công thành chiếm đất.



Nụ hôn của Thời Ngọc Thao vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng như thiêu như đốt, tựa hồ chỉ hận không thể ăn luôn cả người Đường Du Nhiên.



Đường Du Nhiên căn bản là không có sức để chống đỡ, bị nụ hôn làm cho choáng váng đầu óc, toàn thân không còn hơi sức, chỉ có thể để cho Thời Ngọc Thao tùy ý đòi hỏi.



Trong xe yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng thở ngày càng gấp của hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.




Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói vừa rồi của Thời Ngọc Thao, sắc mặt ửng hồng thêm mấy phần, xấu hổ đẩy Thời Ngọc Thao ra nhanh chóng chuyển chủ đề xấu hổ này đi: “Cái kia… Vừa rồi không phải nói dẫn tôi đi ăn tối sao… Tôi đói rồi… Mau dẫn tôi đi đi.”



Thời Ngọc Thao biết Đường Du Nhiên da mặt mỏng đang vô cùng ngượng ngùng, cũng không có chọc Đường Du Nhiên nữa, cong môi nhìn Đường Du Nhiên gật đầu: “Được, gần đây Diệu thành mới mở một nhà hàng Ý, nghe nói mùi vị không tệ, chúng ta qua đó nếm thử xem hương vị thế nào.”



Chỗ đó rất gần, Thời Ngọc Thao lái xe không quá mười phút đã đến nơi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK