Vốn dĩ Đường Du Nhiên là một trợ lý có cũng được mà không có cũng được, đương nhiên là không cần cùng Khâu Thiếu Trạch đến công ty tăng ca.
Đường Du Nhiên đoán không sai, vừa ăn sáng xong, Bạch Tiên Nhi đã qua tìm cô.
Bạch Tiên Nhi nở nụ cười thuần khiết vô hại nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Du Nhiên, hôm nay cậu không cần đi làm thì đi dạo phố với tớ đi, hai chúng ta cũng đã lâu không ra ngoài đi dạo với nhau rồi! Tớ nghe nói gần đây ở gần trung tâm thương mại có một tiệm bánh ngọt rất ngon, không phải cậu vẫn luôn rất thích ăn bánh ngọt sao? Chúng ta có thể cùng đi ăn thử.”
Đường Du Nhiên nghe cái cớ của Bạch Tiên Nhi, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Đường Du Nhiên hiểu rõ lúc này Bạch Tiên rủ cô đi ra ngoài đương nhiên không chỉ đơn giản là đi dạo phố rồi.
Cô biết bây giờ Bạch Tiên Nhi gấp gáp không đợi được, nhưng lại không ngờ cô ta gấp như vậy. Khâu Thiếu Trạch chỉ vừa mới về, ngày hôm sau cô ta đã không kịp chờ đợi mà tìm cô rồi.
“Được.” Đường Du Nhiên nở nụ cười, không chút do dự mà đồng ý với Bạch Tiên Nhi.
Bây giờ cô đang đợi Bạch Tiên Nhi đến tìm cô đấy!
Bạch Tiên Nhi không cần tài xế của Đường Du Nhiên đưa đi, hai người gọi xe đến thẳng tiệm bánh ngọt mới mở gần trung tâm thương mại.
Tiệm bánh ngọt rất lớn, trang trí rất ngọt ngào, bên trong vẫn còn không ít chỗ trống.
Bạch Tiên Nhi và Đường Du Nhiên đi vào tiệm bánh ngọt, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Gọi nhân viên phục vụ, Bạch Tiên Nhi và Đường Du Nhiên mỗi người gọi một ly cà phê và vài món điểm tâm ngọt.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ bưng ly cà phê nóng hổi và điểm tâm ngọt ngào mê người lên.
Đường Du Nhiên thong thả bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
Một tay khác thì tỉnh bơ mở điện thoại ra.
Bạch Tiên Nhi ngồi ở đối diện thì lại không hề động vào ly cà phê trước mặt mình, không giữ được bình tĩnh, nhìn Đường Du Nhiên, mở miệng trước: “Đường Du Nhiên, thực ra hôm nay tớ rủ cậu ra đây là có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Đường Du Nhiên nghe thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng, phần quan trọng sắp đến rồi.
Đường Du Nhiên bình tĩnh đặt ly cà phê xuống, giả vờ không biết gì mà nghi hoặc nhìn Bạch Tiên Nhi: “Sao vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?”
Bạch Tiên Nhi nhìn bộ dáng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu gì của Đường Du Nhiên, trong lòng không khống chế được mà hơi hả hê. Cô ta đưa tay mở túi xách, lấy tờ phiếu kiểm tra ra, đẩy đến trước mặt Đường Du Nhiên.
Giọng nói của Đường Du Nhiên không kìm được mà mang theo sự hả hê: “Đường Du Nhiên, tớ có thai rồi!”
Quả nhiên là cô đã đoán đúng. Ánh mắt của Đường Du Nhiên quét qua phiếu kiểm tra một cái, rồi lại rơi lên mặt Bạch Tiên Nhi, cố ý giả vờ ngạc nhiên mà tiếp tục diễn cùng cô ta: “Hả, cậu có thai rồi à? Đó là chuyện vui mà. Bạch Tiên Nhi, chúc mừng cậu trước nhé.”
Bạch Tiên Nhi nghe thấy câu chúc mừng của Đường Du Nhiên, trong lòng lại càng hả hê, không kịp chờ đợi mà lập tức nói với Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên! Cha của đứa nhỏ trong bụng tôi là Khâu Thiếu Trạch!”
“Đường Du Nhiên! Thực ra tôi đã ở bên Khâu Thiếu Trạch từ lâu rồi! Người mà Thiếu Trạch yêu cũng luôn là tôi, anh ấy vốn dĩ chưa từng yêu cô. Bây giờ tôi đã mang thai con của Khâu Thiếu Trạch rồi! Vì vậy cô hãy biết điều một chút, ly hôn với Thiếu Trạch đi!”
Bạch Tiên Nhi vô cùng vui sướng mà nói ra tất cả những lời mình đã kìm nén trong lòng bao nhiêu năm nay, vẻ mặt hả hê nhướng mày nhìn Đường Du Nhiên.
Cô ta muốn nhìn thấy con ngốc Đường Du Nhiên này lộ ra vẻ mặt không dám tin và ngạc nhiên, muốn nhìn thấy trên mặt Đường Du Nhiên lộ ra sự chật vật và tức giận, muốn nhìn thấy Đường Du Nhiên điên cuồng mất kiểm soát như một người phụ nữ đanh đá.
Ánh mắt của Bạch Tiên Nhi nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô.
Nhưng không ngờ, sau khi cô ta nói xong, thì bầu không khí lại rơi vào sự im lặng.
Trong tưởng tượng của Bạch Tiên Nhi, cô ta muốn được nhìn thấy những cảm xúc chưa từng xuất hiện trên mặt Đường Du Nhiên.
Nhưng Đường Du Nhiên lại chỉ vô cùng bình tĩnh mà nhìn lại Bạch Tiên Nhi, một tay nghịch điện thoại trong tay, thậm chí là cười nhạo Bạch Tiên Nhi một tiếng.
Bạch Tiên Nhi nhìn nụ cười đó của Đường Du Nhiên, không dám tin mà sững người tại chỗ.
Trong lòng cô ta không kìm được mà lộp bộp một tiếng, không kìm được mà lạnh đi.
Không đúng! Thế này không đúng! Đường Du Nhiên không nên bình tĩnh thế này! Cô nên khóc! Cô nên tức giận mà chất vấn cô ta! Cô nên điên cuồng mới đúng!
Bạch Tiên Nhi hoàn toàn không còn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của lúc nãy, trên gương mặt cứng đờ loé lên sự hoảng hốt lo sợ. Sau đó giống như sợ Đường Du Nhiên không nghe rõ, cô ta nhấn mạnh giọng nói, sau đó lại lặp lại những lời lúc nãy một lần: “Đường Du Nhiên! Thực ra tôi đã ở bên Khâu Thiếu Trạch từ lâu rồi! Thực ra tối nào Thiếu Trạch cũng ở bên cạnh tôi, bây giờ trong bụng tôi đang mang đứa con của Thiếu Trạch! Cho nên nếu cô biết điều thì hãy mau chóng ly hôn với Khâu Thiếu Trạch đi!”
“Huống chi không phải cô đã ở bên Thời Ngọc Thao từ lâu rồi sao? Cho nên Đường Du Nhiên! Bây giờ cô hãy mau ly hôn với Khâu Thiếu Trạch đi!”
Đường Du Nhiên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Bạch Tiên Nhi, nụ cười bên môi lại càng sâu hơn, vẫn không lên tiếng mà nhìn Bạch Tiên Nhi như cũ.
Phản ứng của Đường Du Nhiên hoàn toàn không giống như trong dự tính của Bạch Tiên Nhi. Đặc biệt là Bạch Tiên Nhi bị Đường Du Nhiên cười và nhìn chằm chằm một cách sâu xa, khiến sau lưng cô ta không kìm được mà đổ một lớp mồ hôi lạnh:
“Đường Du Nhiên! Cô đang cười cái gì!” Cuối cùng Bạch Tiên Nhi cũng không duy trì được vẻ bình tĩnh trên mặt, hơi nhớn nhác nhìn Đường Du Nhiên nói: “Đường Du Nhiên! Chuyện tôi nɠɵạı ŧìиɦ với chồng cô thì có thì đáng để cười chứ! Kết hôn hai năm, chồng cô chạm cũng không chạm vào cô, chẳng lẽ không phải cô nên khóc sao!”
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Bạch Tiên Nhi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Du Nhiên hơi híp lại, nhìn Bạch Tiên Nhi, đột nhiên mở miệng nói từng câu từng chữ: “Bạch Tiên Nhi, thực ra những chuyện buồn nôn của cô và Khâu Thiếu Trạch tôi đã biết từ lâu rồi.”
Bạch Tiên Nhi cắn môi, cố gắng đè xuống sự bất an trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên! Vì vậy bây giờ cô có ý gì?”
Đường Du Nhiên nhìn Bạch Tiên Nhi đang cố gắng giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh, nụ hơi bên môi càng rộng hơn, dứt khoát nói với Bạch Tiên Nhi: “Vì vậy bây giờ ý của tôi là tôi sẽ không ly hôn với Khâu Thiếu Trạch đâu.”
Vẻ mặt của Bạch Tiên Nhi cứng lại, ánh mắt hơi không dám tin nhìn Đường Du Nhiên, run run một lúc lâu, cô ta mới miễn cưỡng thốt ra vài chữ: “Đường Du Nhiên! Cô điên rồi! Tôi đã mang thai con của Khâu Thiếu Trạch rồi mà cô còn không chịu ly hôn với anh ấy sao? Khâu Thiếu Trạch đã phản bội cô! Anh ấy vốn dĩ không yêu cô!”