• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe những gì Thời Ngọc Thao vừa nói, Đường Du Nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc Thao với dáng vẻ không thể tin được.



Trong nháy mắt, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy mũi mình đau nhức, đôi mắt không kiềm chế được có chút chua xót.



Đường Du Nhiên nhanh chóng cụp mắt xuống, che đi cảm xúc của bản thân.



Vừa ngước mắt lên, Đường Du Nhiên đã cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng, cô nhìn thẳng vào mắt Thời Ngọc Thao: “Anh… Sao anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi?”



Có lẽ chỉ có Đường Du Nhiên mới biết được kể từ khi cha của cô qua đời không còn ai tổ chức sinh nhật cho cô.



Vào năm đầu tiên cha cô mất, vào ngày sinh nhật của Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên nghĩ rằng Khâu Thiếu Trạch sẽ nhớ ngày sinh của cô và sẽ chuẩn bị cho cô những món quà sinh nhật bất ngờ giống như cha của cô đã từng làm. Thế nhưng, Đường Du Nhiên đã đợi từ sáng sớm đến 12 giờ tối vậy mà Khâu Thiếu Trạch không có chút biểu hiện gì, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không có.



Sau mười hai giờ, Đường Du Nhiên nhận ra Khâu Thiếu Trạch đã thực sự quên ngày sinh nhật của cô.



Lúc đó thật ra trong lòng Đường Du Nhiên rất buồn, nhưng cô vẫn viện cớ thay cho Khâu Thiếu Trạch, an ủi bản thân rằng Khâu Thiếu Trạch vì bận quá nhiều công việc cho nên quên mất sinh nhật của cô.



Từ sau khi Đường Du Nhiên nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch ở bên ngoài cùng với Bạch Tiên Nhi, cô đã nhận ra rằng thì ra Khâu Thiếu Trạch không hề bận rộn công việc mà là từ trước đến nay Khâu Thiếu Trạch chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cô.



Một người thật sự thích bạn thì cho dù họ bận rộn với công việc, họ cũng sẽ không bao giờ quên sinh nhật của bạn hoặc bất kỳ ngày kỷ niệm nào của bạn.



Có lẽ đã quá lâu rồi không có ai tổ chức sinh nhật cho cô, vì vậy Đường Du Nhiên thật sự đã quên hôm nay là sinh nhật của cô.



Đường Du Nhiên thật sự không ngờ Thời Ngọc Thao lại biết.



Thời Ngọc Thao nhìn bộ dạng kinh ngạc của Đường Du Nhiên, anh nhịn không được có hơi mỉm cười, ngẩng đầu xoa xoa mái tóc mềm mại của Đường Du Nhiên rồi nói: “Thế nào, tôi biết sinh nhật của em, em rất bất ngờ sao? Việc này rất dễ dàng, chỉ cần để ý một chút là có thể tra ra được.”



Nói xong Thời Ngọc Thao lại nói thêm với Đường Du Nhiên một lần nữa: “Đường Du Nhiên, sinh nhật lần thứ 22 vui vẻ, tôi cầu chúc cho tất cả các mơ ước của em đều trở thành sự thật, bây giờ còn chưa quá 12 giờ, nhanh cầu nguyện và thổi nến đi.”



Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, sau đó dời tầm mắt đến chiếc bánh nhỏ tinh xảo trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.



Khóe môi khẽ cong lên, nhịn không được nở nụ cười.



Cô khẽ nhắm mắt lại, trong lòng Đường Du Nhiên lặng lẽ cầu xin một nguyện vọng, sau đó Đường Du Nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.



Khoảng cách giữa Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao ở rất gần nhau, chỉ cách một chiếc bánh nhỏ ở giữa, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên nhìn về phía Thời Ngọc Thao, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, Thời Ngọc Thao.”



Sau khi nói xong, không đợi Thời Ngọc Thao lên tiếng, Đường Du Nhiên đột ngột vươn tay ra ôm cổ Thời Ngọc Thao, cô nhón chân và hôn lên đôi môi của Thời Ngọc Thao.



Đây là lần đầu tiên Đường Du Nhiên chủ động hôn Thời Ngọc Thao.



Rõ ràng Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đã hôn nhau rất nhiều lần, thậm chí cũng đã xảy ra những hành động thân mật hơn.



Nhưng lần này là lần đầu tiên Đường Du Nhiên chủ động hôn Thời Ngọc Thao, cô không kiềm chế được tim bắt đầu đập nhanh hơn.



Thời Ngọc Thao chỉ sửng sốt vài giây sau đó đã nhanh chóng phản ứng lại, anh nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Đường Du Nhiên chủ động hôn mình, Thời Ngọc Thao chỉ cảm thấy việc anh cố tình đến đảo Bali lần này thật xứng đáng.



Khi Đường Du Nhiên chuẩn bị rút lui, Thời Ngọc Thao cong môi, anh giữ chặt sau gáy Đường Du Nhiên và hôn cô một cách bá đạo.



Môi của Thời Ngọc Thao rất mềm và mỏng, hơn nữa trên cơ thể Thời Ngọc Thao còn mang theo mùi hương tùng bách đặc trưng, thêm vào đó là những con đom đóm bay khắp bầu trời.



Không hiểu sao Đường Du Nhiên lại vô cùng khẩn trương, cô nhắm hai mắt lại, đôi gò má trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng.



Một nụ hôn thật sâu, cho đến khi Đường Du Nhiên sắp ngạt thở Thời Ngọc Thao mới chịu rời khỏi môi Đường Du Nhiên.



Hô hấp của hai người trở nên có chút lộn xộn, Đường Du Nhiên bắt gặp ánh mắt như sói của Thời Ngọc Thao, cô nhớ đến lúc nãy bản thân như bị mê hoặc chủ động hôn Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy hai má cô nóng bừng lên.



Nhưng Thời Ngọc Thao không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha Đường Du Nhiên như vậy, anh cong khóe môi, mơ hồ đưa tay lên vuốt ve đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn của Đường Du Nhiên.



Ngay lập tức, anh ghé sát vào tai Đường Du Nhiên, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên, cắn nhẹ vào nó, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười ám muội vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Cô Đường, cô thật ngọt ngào, giống như thuốc độc nhưng lại khiến người khác phải nghiện, tôi vẫn còn muốn hôn, phải làm sao bây giờ?”



Những lời nói này của Thời Ngọc Thao làm cho mặt Đường Du Nhiên đỏ bừng lên, tim đập nhanh hơn, cô vô cùng bối rối chỉ có thể mở to mắt nhìn Thời Ngọc Thao.



Thời Ngọc Thao khẽ cười, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Du Nhiên, sau đó anh hài lòng nói với Đường Du Nhiên: “Em có muốn nếm thử một ít bánh không? Bánh này là tôi đặt biệt tìm người làm theo yêu cầu.”



“Có một không hai, trên đời này chỉ có một cái, đặc biệt dành cho em.”



Sau khi Thời Ngọc Thao nói xong anh kéo tay Đường Du Nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai người cùng nhau nếm thử chiếc bánh.



Khi cả hai ăn bánh xong, Thời Ngọc Thao lại nắm tay Đường Du Nhiên, hai người đan chặt ngón tay vào nhau, Thời Ngọc Thao nói với Đường Du Nhiên: “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta cứ đi dạo như thế này đi.”



Đường Du Nhiên cũng không muốn nhanh như vậy đã trở về khách sạn, vất vả lắm mới có được chút thời gian yên tĩnh như bây giờ, nhớ đến việc Bạch Tiên Nhi đã tự sát và được đưa đến bệnh viện, không biết cô ta sống hay chết, lúc này trở về khách sạn chắc sẽ không thể có khoảng thời gian yên bình và nhàn nhã như bây giờ.




Thời Ngọc Thao đã giữ chặt Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên hoàn toàn không thể thoát ra, cô chỉ có thể chấp nhận sự chiếm đoạt bá đạo của Thời Ngọc Thao.



Cuối cùng, nụ hôn cũng kết thúc, thang máy xuống tầng năm đã tự động đóng lại.



Trán của Thời Ngọc Thao chạm vào trán Đường Du Nhiên một cách thân mật, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên vô cùng chăm chú, giọng nói gợi cảm trầm thấp và đầy ám muội của anh từ từ vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Phải làm sao bây giờ Đường Du Nhiên, tôi một chút cũng không muốn thả em đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK