• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may trước đó Đường Du Nhiên đã bí mật tìm hiểu chuyện của công ty nên lần này tiếp quản, tuy có chút bận rộn nhưng mọi việc trong công ty đều tiến hành đâu vào đấy.



Đầu tiên Đường Du Nhiên thanh toán những khoản lương chưa trả mà công ty nợ của các nhân viên cũ, sau đó triệu tập tất cả những nhân viên cũ trước đây đã từng làm việc dưới quyền của cha Đường bị Khâu Thiếu Trạch sa thải.



Đường Du Nhiên tận dụng cơ hội này để thiết lập lại công ty, bắt đầu lại từ đầu.



Đường Du Nhiên bận rộn đến tận tám giờ tối mới tan sở.



Cô tạm thời vẫn ở nhà của Thời Ngọc Thao, lái xe về đến sơn trang Đế Đình, lúc vừa vào đến cửa đã thấy Thời Ngọc Thao về trước rồi.






Đã vậy còn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách để đọc tạp chí tài chính.



Thời Ngọc Thao nghe được tiếng động thấy Đường Du Nhiên trở về, vô thức đặt tờ tạp chí tài chính đang xem xuống, nhìn thấy vẻ mệt mỏi giữa hai lông mày của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao không khỏi đau lòng nói: “Công ty bây giờ đang bắt đầu lại từ đầu, chắc chắn có rất nhiều việc vặt, hay ngày mai tôi để Ứng Hạo Vũ đến bên công ty cô giúp cô một tay?”



Đường Du Nhiên nghe xong vô ý thức lắc đầu từ chối Thời Ngọc Thao: “Không cần đâu, chuyện của công ty vẫn ổn, một mình tôi làm là được rồi.”



Vốn dĩ Đường Du Nhiên đã gây ra rất nhiều phiền toái cho Thời Ngọc Thao rồi, nào có dám không biết xấu hổ để trợ lý của Thời Ngọc Thao qua giúp công ty mình.



Thời Ngọc Thao biết suy nghĩ của Đường Du Nhiên, nhưng không muốn Đường Du Nhiên quá mệt mỏi, cho nên khéo léo đổi cách khác: “Em mới tiếp quản công ty, có thể là còn chưa quen với rất nhiều chỗ, nếu em không muốn để Ứng Hạo Vũ giúp em, vậy thì tôi giới thiệu cho em một người quản lý chuyên nghiệp đến công ty em là được rồi, em trả lương cho người ta, có người chuyên nghiệp giúp đỡ, bản thân em sẽ được thả lỏng hơn chút ít, việc quản lý công ty đến tay cũng nhanh hơn chút.”



Đường Du Nhiên biết đây không phải lúc để cô mạnh mẽ, quản lý công ty không phải nói đùa, cô cũng không muốn công ty mà cha cô vất vả gầy dựng bị phá hủy trong tay cô.



Lời đề nghị vừa rồi của Thời Ngọc Thao thực sự rất tốt, người mà Thời Ngọc Thao giới thiệu chắc chắn đáng tin cậy hơn người mà cô tự tìm ở bên ngoài.




VietWriter.vn



Nghĩ tới đây Đường Du Nhiên chấp nhận lòng tốt của Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao… Vậy làm phiền anh giúp đỡ, cảm ơn.”



Đường Du Nhiên vừa dứt lời, bụng lập tức kêu lên tiếng sôi ùng ục.



Hai má Đường Du Nhiên thoáng ửng hồng, hơi ngượng ngùng nhìn Thời Ngọc Thao ôm bụng.



Hôm nay Đường Du Nhiên bận đến hoa mắt chóng mặt, trưa đến ăn vội ăn vàng mấy miếng, bữa tối cùng chưa kịp ăn gì, bây giờ đã là tám giờ tối rồi… không đói bụng mới lạ đấy…



Thời Ngọc Thao bất đắc dĩ nhìn Đường Du Nhiên, không khỏi giơ tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đường Du Nhiên một cách bất lực: “Tôi biết em bận rộn mà xem chừng đến cả bữa tối em cũng quên luôn, đi thôi, dì Linh đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.”



Đường Du Nhiên thực sự rất đói, hiếm khi cô ngoan ngoãn theo Thời Ngọc Thao vào phòng ăn như vậy.



Chỉ thấy một bàn hải sản phong phú, tất cả đều là Đường Du Nhiên thích ăn, mùi vị tươi ngon nóng hổi xông vào mũi.



Hơn nữa, nhìn bát đĩa không giống như đã động đũa, Đường Du Nhiên không khỏi vô thức nhìn sang Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao… Không phải anh cũng chưa ăn tối đó chứ…”



Thời Ngọc Thao thành thật gật đầu với Đường Du Nhiên: “Ừ, tôi đang đợi em về để ăn mừng.”



Nói xong Thời Ngọc Thao nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên, sau khi dẫn Đường Du Nhiên ngồi xuống bàn ăn, anh mới buông ra, cầm lấy rượu vang đỏ đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, rót một ly rồi đưa cho Đường Du Nhiên, lại tự rót cho mình một ly.



Đưa ly rượu cho Đường Du Nhiên nói: “Đường Du Nhiên, chúc mừng em lấy lại được công ty, mọi thứ lại bắt đầu.”



Nghe những lời của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cảm thấy đau đớn khó chịu mà không cách nào giải thích được tại sao, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.



Đúng vậy, cô của hôm nay rất đáng chúc mừng, cuối cùng cô cũng dành lại được công ty từ trong tay Khâu Thiếu Trạch, cha ở dưới suối vàng có biết được cũng có thể yên lòng rồi.



Đường Du Nhiên cắn chặt môi cố kìm lại dòng nước mắt, ngước mắt lên vội cười với Thời Ngọc Thao, nâng ly rượu lên cạn ly với Thời Ngọc Thao, nói với sự biết ơn từ tận đáy lòng: “Thời Ngọc Thao, cảm ơn anh.”



Ngoại trừ cảm ơn Thời Ngọc Thao, cô cũng không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với Thời Ngọc Thao thế nào nữa.



Đường Du Nhiên biết rất rõ, nếu không phải có Thời Ngọc Thao giúp đỡ, Đường Du Nhiên sẽ không thể đánh bại Khâu Thiếu Trạch, cũng chẳng dễ gì giành lại công ty từ tay Khâu Thiếu Trạch.



Thời Ngọc Thao nhìn hai mắt Đường Du Nhiên đỏ bừng, nhìn dáng vẻ kiên cường kìm nén nước mắt của cô, trong lòng anh đau không thôi, vội vàng đưa tay cầm đũa gắp cho Đường Du Nhiên một miếng salad cá tuyết mà Đường Du Nhiên yêu thích: “Không cần nói cảm ơn với tôi!”



“Không phải đói rồi đó sao? Mua ăn chút đi, tôi nhớ là hình như em rất thích ăn hải sản, vừa hay dì Linh giỏi nhất là nấu hải sản, thử so với hương vị của nhàn hàng Cảnh Ngộ xem sao?”



Sau bữa tối vui vẻ, Thời Ngọc Thao nắm tay Đường Du Nhiên đi lên phòng ngủ chính trên tầng hai.



Đường Du Nhiên vừa thấy Thời Ngọc Thao nắm tay cô đi lên phòng ngủ thì mặt mày ửng như đám mây hồng.



Mấy ngày ở nhờ trong sơn trang Đế Đình, tuy rằng tối nào Đường Du Nhiên cũng nói với Thời Ngọc Thao là muốn ngủ ở phòng khách, nhưng mỗi lần đều như dự đoán bị Thời Ngọc Thao lừa về phòng ngủ.



Sau đó hôn rồi hôn, Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao đầu độc đến lên giường.



Vừa đi tới cửa phòng ngủ chính, Đường Du Nhiên vội vàng dừng lại, mặt đỏ bừng nhìn Thời Ngọc Thao, lắp bắp: “Cái đó…Cái kia tối nay tôi ngủ ở phòng khách được rồi…”



Dù sao eo lúc này Đường Du Nhiên còn có chút đau nhức.



Cô là thật sự sợ Thời Ngọc Thao rồi!



Bởi vì tinh lực của Thời Ngọc Thao quá đáng sợ! Mỗi lần lăn qua lăn lại đến không dứt, Đường Du Nhiên hoàn toàn không chịu nổi!



Hơn nữa điều khiến Đường Du Nhiên không nói nên lời nhất là sau mỗi lần kết thúc, Đường Du Nhiên đều mệt đến mức không còn sức để giơ tay lên, nhưng Thời Ngọc Thao vẫn rất sung sức.



Trong những câu chuyện ma trước đây, người ta nói rằng yêu tinh nữ thích dùng dương để bổ âm, nhưng Đường Du Nhiên ngược lại, lại cảm thấy Thời Ngọc Thao mới giống như một yêu tinh nam, chuyên luyện âm dưỡng dương! Lần nào cô cũng bị làm cho mệt chết!



Nói xong Đường Du Nhiên kéo bàn tay nhỏ bé đang bị Thời Ngọc Thao nắm chặt, nhưng chỉ vừa động, thì Thời Ngọc Thao lại càng nắm chặt hơn.



“Giường ở phòng khách ngủ không ngon bằng giường phòng anh.” Thời Ngọc Thao cong môi nghiêm túc nhìn Đường Du Nhiên.



Đường Du Nhiên định lên tiếng, Thời Ngọc Thao lại không cho Đường Du Nhiên cơ hội, nói tiếp: “Hơn nữa tối nay tôi có một tin rất quan trọng muốn nói với em.”



Nói xong, Thời Ngọc Thao lập tức nắm tay Đường Du Nhiên đẩy cửa phòng đi vào.



Cửa phòng bị Thời Ngọc Thao đóng cái rầm.



Đêm khuya không người, còn là cô nam quả nữ chung một phòng, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên ấm áp.



Đường Du Nhiên không dám nhìn vào mắt Thời Ngọc Thao, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ ho hai tiếng vội phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng: “Khụ…Chuyện đó… Chuyện quan trọng anh muốn nói với tôi là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang