Quả nhiên, Khâu Thiếu Trạch bị nụ cười của Đường Du Nhiên làm cho ngẩn ngơ ngây ra ngay tại chỗ.
Ngây ra đúng vài giây mới hoàn hồn lại, lập tức thấy Đường Du Nhiên cúi đầu lấy thuốc từ trong túi ra.
Là thuốc mỡ bôi miệng vết thương. Đường Du Nhiên một tay cầm thuốc mỡ, một tay cầm tăm bông, khẽ cúi đầu, vừa chăm chú vừa cẩn thận giúp Khâu Thiếu Trạch bôi thuốc lên những vết thương đáng sợ trên da kia.
Vừa bôi vừa không quên quan tâm hỏi Khâu Thiếu Trạch: “Thiếu Trạch, anh có đau không? Nếu đau thì nói với em, em sẽ nhẹ tay lại một chút.”
“Không đau.” Khâu Thiếu Trạch nhẹ giọng trả lời lại một câu. Nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên đang nghiêm túc lại cẩn thận bôi thuốc cho mình.
Cho đến lúc này Khâu Thiếu Trạch mới phát hiện, chính mình đã rất lâu rồi chưa có chăm chú nhìn Đường Du Nhiên như vậy.
Trái tim trong lồng ngực không ngăn được mà đập nhanh ta hơn.
Có thể là vì nguyên do bị bệnh nên người trở nên yếu đuối. Khâu Thiếu Trạch đột nhiên phát hiện, bản thân dường như cho tới nay thật sự đã lơ là Đường Du Nhiên quá nhiều rồi.
Trong đầu đột nhiên nhớ lại lần anh ta bị viêm ruột thừa cấp tính cần phải phẫu thuật.
Lần đó vì để kết hôn với anh ta, Đường Du Nhiên đã cãi một trận lớn với người cha mình thương yêu nhất. Thậm chí còn làm đến mức bỏ nhà ra đi.
Phải biết là trước lúc đó, Đường Du Nhiên lớn đến vậy rồi nhưng chưa từng cãi nhau với cha bao giờ.
Cha Đường vẫn luôn kiên trì muốn chia rẽ anh ta và Đường Du Nhiên.
Lúc đó vì để nhanh chóng ép cha Đường đồng ý anh ta và Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu Trạch đã lén lút chạy đến dưới nhà họ Đường trong đêm khuya, bảo Đường Du Nhiên bỏ trốn theo anh ta.
Vì vậy vào tối hôm đó, Đường Du Nhiên đã hy sinh chạy theo Khâu Thiếu Trạch không có gì trong tay, hai người lén lút rời khỏi Diệu Thành.
Ngồi tàu hỏa đến Cảnh Thành cách Diệu Thành mấy nghìn kilomet.
Lúc đó toàn thân trên dưới hai người cộng lại cũng chỉ mới có hai nghìn tệ.
Chỉ thuê một căn nhà ở đã tốn hơn phân nửa.
Để có thể sinh sống, Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch chỉ có thể ra ngoài tìm việc làm. Kết quả là việc Đường Du Nhiên bỏ nhà ra đi đã chọc cho cha Đường cực kỳ tức giận. Để ép Đường Du Nhiên trở về, cha Đường đã làm cho Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch mất đi công việc không dễ gì mới tìm được.
Bởi vì có sự can thiệp của cha Đường, ngay cả một công việc có thể diện, Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch cũng tìm không được.
Cố tình lúc đó Khâu Thiếu Trạch còn bị viêm ruột thừa, cần phải nhập viện làm phẫu thuật.
Nhưng tiền trên người hai người chỉ còn lại ba trăm đồng, ngay cả phí phẫu thuật cũng không trả nổi.
Chỉ có thể khóc xin bệnh viện làm phẫu thuật cho Khâu Thiếu Trạch trước, mình sẽ kiếm tìm trả lại.
Đường Du Nhiên không dám mượn tiền cha mình. Một cô chiêu nhà giàu từ nhỏ đã sống an nhàn suиɠ sướиɠ. Cha Đường thậm chí còn không nỡ để Đường Du Nhiên rửa chén.
Nhưng để góp tiền thuốc thang cho Khâu Thiếu Trạch, vào buổi sáng Đường Du Nhiên đã đứng dưới cái nắng ở nhiệt độ gần bốn mươi độ, phát tờ rơi trên đường phố. Buổi chiều thì chạy đến nhà hàng nhỏ làm nhân viên thời vụ bưng đĩa rửa chén. Buổi tối còn phải làm nhân viên vệ sinh ở quán bar.
Một ngày làm ba việc, bận đến mức không kịp uống ngụm nước. Vì để tiết kiệm tiền, ngay cả một hộp cơm mười lăm tệ cũng không nỡ mua, mỗi ngày chỉ cam lòng ăn hai cái bánh mì.
Một tuần, cuối cùng Đường Du Nhiên cũng trả được phí phẫu thuật đã nợ bệnh viện.
Nhưng Đường Du Nhiên bởi vì quá mệt nhọc, lại không ăn uống đàng hoàng, nên cả người cũng ốm đi một vòng.
Không dễ gì đợi được Khâu Thiếu Trạch khỏi bệnh viêm ruột thừa xuất viện, thì Đường Du Nhiên lại ngã bệnh.
Những chuyện Đường Du Nhiên đã làm vì Khâu Thiếu Trạch, cha Đường đều biết cả. Cuối cùng nhìn đứa con cưng từ nhỏ đã được mình nâng trong vòng tay gầy đi một vòng, còn ngã bệnh, cha Đường đau lòng con nên cuối cùng không thể không thỏa hiệp.
Đích thân đi qua đón Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch về, đồng ý hai người kết hôn.
Sau đó hai người kết hôn, Đường Du Nhiên một lòng một dạ chăm sóc anh ta, vì anh ta buông bỏ tất cả, vì anh ta học được rất nhiều điều mà trước đây sẽ không bao giờ làm được.
Lúc này Khâu Thiếu Trạch mới phát hiện, trong cuộc hôn nhân giữa anh ta và Đường Du Nhiên, dường như luôn là Đường Du Nhiên trả giá.
Mà anh ta thì cho tới nay đều là đang hưởng thụ sự trả giá của Đường Du Nhiên.
Hình như bản thân anh ta thật sự đã mắc nợ Đường Du Nhiên quá quá nhiều rồi.
Khâu Thiếu Trạch không khống chế được mà nổi lên vô vàn áy náy trong lòng. Trong sự áy náy đó còn kèm theo một vài cảm xúc phức tạp khác.
Khâu Thiếu Trạch nhịn không được đưa tay ra bắt lấy cánh tay đang bôi thuốc cho vết thương của mình của Đường Du Nhiên.
Giờ phút này, Khâu Thiếu Trạch rất rõ ràng mình muốn làm gì.
Anh ta muốn đối xử tốt với Đường Du Nhiên, còn muốn ôm lấy Đường Du Nhiên, thậm chí là muốn hôn Đường Du Nhiên nữa.
Lúc ở cùng Bạch Tiên Nhi anh ta chưa từng có cảm giác như vậy.
Cũng ngay tại lúc này, Khâu Thiếu Trạch không thể không nhận rõ ý nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Anh ta đã yêu Đường Du Nhiên rồi.
Đột nhiên bị Khâu Thiếu Trạch nắm lấy cổ tay, Đường Du Nhiên dừng lại động tác trên tay, ngước đôi mắt có chút nghi hoặc nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Làm sao vậy? Có phải là vừa rồi em dùng nhiều sức quá nên làm anh đau không?”
“Không đau.” Khâu Thiếu Trạch nhìn thẳng vào Đường Du Nhiên, nhẹ giọng nói với giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết: “Đường Du Nhiên, xin lỗi em.”
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ dịu dàng lại thâm tình chân thành này của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng không hề có chút xúc động nào, chỉ là nhịn không được cười nhạo một tiếng. Quả nhiên, Khâu Thiếu Trạch mắc câu rồi.
Khâu Thiếu Trạch cũng thật là dễ thay đổi. Ban đầu Đường Du Nhiên còn nghĩ là Bạch Tiên Nhi quấn chặt Khâu Thiếu Trạch như vậy, muốn làm cho Khâu Thiếu Trạch thay lòng đổi dạ có thể sẽ phải tốn thêm chút tâm tư nữa. Không ngờ cô chỉ là mới dùng chút tâm cơ để bắt đầu, thì đã đạt được mục đích rồi.
Trong lòng Đường Du Nhiên rất hiểu tiếng xin lỗi không rõ nguyên do này của Khâu Thiếu Trạch đang muốn bày tỏ ý gì.
Ngoài mặt thì Đường Du Nhiên lại tỏ vẻ như nghe không hiểu gì cả, cười với Khâu Thiếu Trạch và nói rằng: “Đang tốt lành mà sao tự nhiên lại nói xin lỗi em?”
“Du Nhiên, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em hơn gấp nhiều lần.” Bàn tay lớn của Khâu Thiếu Trạch bao bọc chặt bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên, nói từng từ từng câu khẳng định tựa như thề hẹn với Đường Du Nhiên.
Nếu như Đường Du Nhiên của trước kia nghe được câu vừa rồi của Khâu Thiếu Trạch, có lẽ sẽ cảm thấy rất ngọt ngào, rất vui vẻ. Nhưng Đường Du Nhiên của bây giờ nghe rồi, trong lòng chỉ còn lại nụ cười lạnh chứa sự xem thường cùng khinh bỉ.
“Ừm, em tin anh.” Đường Du Nhiên nhịn sự chán ghét trong lòng, nhìn Khâu Thiếu Trạch nói ra một câu dối lòng.
Khâu Thiếu Trạch nắm chặt tay Đường Du Nhiên, nhìn Đường Du Nhiên với ánh mắt thâm tình, ngay sau đó bỗng nhiên nói một câu: “Du Nhiên, chúng ta sinh một đứa con đi!”
Đường Du Nhiên bị một câu bất ngờ của Khâu Thiếu Trạch dọa cho nhảy dựng!
Khâu Thiếu Trạch lại giống như là đã hạ quyết tâm, lập tức nói: “Không sớm. Du Nhiên, em và anh đã kết hôn gần hai năm rồi. Anh cũng muốn có một đứa con của hai chúng ta.”
Khâu Thiếu Trạch nhớ là lúc vừa mới kết hôn, thường nghe thấy Đường Du Nhiên nói con nhà người khác rất dễ thương, mình cũng muốn sinh một đứa. Chỉ là lúc đó Khâu Thiếu Trạch căn bản không thích Đường Du Nhiên, lại có thêm Bạch Tiên Nhi nhìn chăm chăm, làm sao có thể nghĩ đến chuyện sinh con với Đường Du Nhiên.
Bây giờ thì đã khác. Khâu Thiếu Trạch cảm thấy nếu Đường Du Nhiên đã thích trẻ con, vậy thì anh ta sẽ bồi thường cho Đường Du Nhiên một đứa con là được.