Cô vừa mới đi vào sau vườn hoa thì giọng nói của Bạch Tiên Nhi từ ban công tầng trên vọng xuống: “Thiếu Trạch! Anh đối tốt với con ngốc Đường Du Nhiên khiến em ghen lắm đấy! Không phải là anh thật sự thích cô ta rồi chứ?”
Theo bản năng, Đường Du Nhiên đứng khựng tại chỗ, lúc này cô mới nhớ ra đằng sau vườn hoa này đối diện với ban công phòng Bạch Tiên Nhi!
Cô ngẩng đầu nhìn lên vừa đúng lúc thấy Khâu Thiếu Trạch đang ôm Bạch Tiên Nhi chặt cứng.
Bọn họ đang ở nhà của cô mà còn dám trắng trợn thể hiện thứ tình yêu vụиɠ ŧяộʍ này, chẳng lẽ xem cô đã chết rồi sao?
Bởi vì Đường Du Nhiên đang đứng trong chỗ tối nên cả Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đều không hề phát hiện ra cô.
“Tiên Nhi, em cũng biết trước giờ người anh yêu duy nhất là em, còn với Đường Du Nhiên chẳng qua là giả vờ mà thôi. Ban nãy Ngọc Thao cũng ở đó, anh lại là chồng của cô ấy, trước mặt người ngoài cũng nên diễn kịch cho tròn vai một chút!”
Nghe Khâu Thiếu Trạch giải thích xong Bạch Tiên Nhi mới hơi vừa lòng, cô ta bĩu môi rồi ôm lấy cổ anh ta nũng nịu: “Như thế vẫn giống quá rồi, nhưng mà Khâu Thiếu Trạch anh đừng quên chuyện anh đã hứa với em, không được phép động vào người Đường Du Nhiên!”
“Nhớ nhớ, anh vẫn nhớ mà, em lại còn không rõ sao, tối nào anh chẳng qua phòng em ngủ!”
Vừa nói Khâu Thiếu Trạch vừa ôm Bạch Tiên Nhi đi vào trong phòng: “Tiên Nhi, chúng ta vào phòng trước đã, đừng để ai nhìn thấy.”
Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi dắt nhau vào trong phòng, xung quanh bốn bề lại yên tĩnh.
Bất ngờ là lần này cõi lòng Đường Du Nhiên tựa như một vũng nước lặng, cô không ghen tuông không tức giận mà chỉ cảm thấy hận và chán ghét, cô thực sự ghê tởm Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi!
Đường Du Nhiên xoay người định đi vào thì vô tình đụng phải lồng ngực nóng bỏng của người nào đó.
Đường Du Nhiên sửng sốt, cô ngửi thấy mùi bách tùng và xạ hương đặc trưng trong hơi thở của người kia, cô vội vàng che miệng lại suýt nữa thì hét lên, ngước mắt nhìn lên, nhờ ánh trăng chiếu vào mà nhận ra đôi mắt thâm sâu quen thuộc đang nhìn mình kia.
Sao lại là Thời Ngọc Thao!
Chết tiệt, sao anh ta đi vào lại không phát ra tiếng động gì vậy?
Rốt cuộc anh đã đứng đằng sau cô bao lâu rồi?
Thứ lỗi cho Thời Ngọc Thao, anh không thể giấu được yêu thương nhung nhớ đối với Đường Du Nhiên, anh cầm lấy cánh tay cô rồi ôm cô vào lòng.
Trên người Đường Du Nhiên phảng phất mùi thơm của hoa sơn chỉ khiến Thời Ngọc Thao cảm thấy bị mê hoặc.
Từ sáng sớm lúc Thời Ngọc Thao rời khỏi khách sạn, hình bóng của Đường Du Nhiên cứ hiện lên trong đầu anh mấy lần rồi.
Cảm giác lâu nay Thời Ngọc Thao chưa từng có.
Lên giường với vợ của người anh em tốt một lần đã là sai trái, Thời Ngọc Thao cũng không có ý định sẽ làm chuyện có lỗi đó thêm lần nữa.
Nhưng lúc chiều Khâu Thiếu Trạch có gọi điện mời anh đến nhà ăn cơm tối, bất giác anh lại nghĩ đến Đường Du Nhiên, đợi đến khi thần trí anh tỉnh táo trở lại thì đã đồng ý với Khâu Thiếu Trạch rồi.
Lúc này cũng giống như vậy, anh thấy Đường Du Nhiên rời đi thì không nhịn được mà bước ra.
Có điều Thời Ngọc Thao xuất hiện thật đúng lúc, không thì đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi.
Thời Ngọc Thao lờ mờ hiểu ra lí do vì sao tối qua Đường Du Nhiên lại là lần đầu tiên với mình.
Thời Ngọc Thao vẫn là không dám khen khẩu vị của người anh em tốt Khâu Thiếu Trạch, nhưng mà người phụ nữ tên Bạch Tiên Nhi kia để mà so về khí chất, ngoại hình, tính cách hay vóc dáng đều kém hơn Đường Du Nhiên.
Vậy mà hết lần này tới lần khác Khâu Thiếu Trạch lạnh nhạt thờ ơ với vợ mình để vụиɠ ŧяộʍ với người phụ nữ tâm địa xấu xa như Bạch Tiên Nhi, đúng là mắt mù, rồi sau này anh ta kiểu gì cũng hối hận cho xem.
Nhìn cái cách tối qua Đường Du Nhiên chủ động với mình, Thời Ngọc Thao biết cô đã bị Khâu Thiếu Trạch tổn thương đến thế nào.
Nếu Khâu Thiếu Trạch đã không biết tự trân trọng vợ mình, vậy thì anh cũng sẽ không ngại mà quan tâm đến Đường Du Nhiên hơn nữa.
“Anh Thời! Bỏ tôi ra đi!” Đường Du Nhiên gằn từng chữ như ra lệnh, cố gắng giãy giụa để thoát khỏi lồng ngực nóng hôi hổi của Thời Ngọc Thao.
Chẳng ngờ Đường Du Nhiên vừa mới cử động một chút thì Thời Ngọc Thao đã bế cô ngồi lên thân cây.
Đường Du Nhiên căng thẳng nhíu chặt mày, tim đập thình thịch, toàn thân bị hơi thở bức người của anh bao vây lấy khiến tâm trí cô cực kỳ hỗn loạn.
Đường Du Nhiên chỉ có thể sợ hãi lấy tay đẩy Thời Ngọc Thao ra: “Anh Thời! Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Ngoan, đừng cử động.” Trải qua một đêm triền miên, Thời Ngọc Thao đã hiểu rõ Đường Du Nhiên rồi. Anh cố ý cúi sát xuống thì thầm vào bên tai cô, giọng nói của anh thấp trầm đầy sức hút khiến cô run rẩy.
Thời Ngọc Thao rất hài lòng với phản ứng cơ thể của cô, tay anh nâng nhẹ cằm cô lên, nhéo một cái đầy cưng chiều, ngón tay cái của anh cứ vuốt ve mơn trớn da thịt mềm mại của cô, anh cất lời: “Đường Du Nhiên, em đã sớm biết chuyện Khâu Thiếu Trạch trăng hoa bên ngoài rồi đúng không?”
Đường Du Nhiên cắn chặt môi, trừng mắt nhìn anh, cô không nói gì.
Nghe Đường Du Nhiên mắng thế, Thời Ngọc Thao không hề tức giận mà trái lại còn nhếch miệng cười gian manh, sau đó hai tay anh vòng qua siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, anh thản nhiên nói: “Ồ! Tôi không cần mặt mũi, tôi cần em.”
Đường Du Nhiên nghe giọng điệu giễu cợt của Thời Ngọc Thao thì thấy trong lòng bất giác căng thẳng, cô lúng túng nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, nhịp tim đập mạnh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Thời Ngọc Thao, anh, anh có ý gì?”