Anh ta thật là quá khốn nạn mà!
Đến ngày quan trọng như sinh nhật của Du Nhiên mà cũng quên mất! Thật là đáng chết mà! Đáng lẽ tối qua anh ta không nên đi tìm Bạch Tiên Nhi!
Vừa nghĩ, Khâu Thiếu Trạch vừa nắm chặt tay Đường Du Nhiên hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên giống như đang thề thốt: “Du Nhiên, em yên tâm, sau này anh sẽ không quên ngày sinh nhật của em nữa đâu. Đợi năm sau, anh nhất định sẽ chuẩn bị một bất ngờ lớn vào ngày sinh nhật của em.”
Đường Du Nhiên không đáp lại lời của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng khinh thường cười lạnh mà nghĩ, năm sau? Cô và Khâu Thiếu Trạch sẽ không có năm sau đâu!
Thời Ngọc Thảo đã đồng ý với cô, chỉ cần nửa năm là đủ, trong vòng nửa năm, Thời Ngọc Thao sẽ giúp cô giành lại công ty. Khi công ty trở về tay Đường Du Nhiên, làm sao cô có thể tiếp tục giả vờ với Khâu Thiếu Trạch khi
mà cô chán ghét anh ta như vậy chứ.
“Chỉ là sinh nhật thôi mà, có hay không cũng chẳng sao. Khâu Thiếu Trạch, anh hãy lái xe cho đàng hoàng đi.”
Giọng điệu của Đường Du Nhiên bình tĩnh nhìn Khâu Thiếu Trạch nói.
Khâu Thiếu Trạch thấy Đường Du Nhiên bình tĩnh như vậy, trong lòng có hơi mất mác. Anh ta không tiếp tục chủ đề lúc nãy nữa, lái xe đưa Đường Du Nhiên trở về khách sạn.
Vừa về đến khách sạn, vốn dĩ Khâu Thiếu Trạch còn muốn đưa Đường Du Nhiên về phòng, sau đó vuốt ve an ủi cô một chút. Kết quả xe vừa dừng lại, chuông điện thoại của anh tạch đã vang lên, vừa nghe mới biết là bên bệnh viện gọi đến, nói là Bạch Tiên Nhi đã ngất đi rồi.
VietWriter
Khâu Thiếu Trạch vừa nghe thấy, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận lửa giận!
Bạch Tiên Nhi thật là một người phiền phức, thật là khiến người khác chán ghét mà!
Cuối cùng vẫn là người xuất thân từ nhà nghèo, so sánh với Đường Du Nhiên thì đúng là không bằng một góc của cô!
Nếu không phải bây giờ Bạch Tiên Nhi cứ dính lên người Khâu Thiếu Trạch như một miếng kẹo cao su, còn uy hiếp anh ta, thì Khâu Thiếu Trạch thật sự hận không thể lập tức đá bay Bạch Tiên Nhi!
Khâu Thiếu Trạch đưa tay bóp ấn đường một cách phiền não, chỉ có thể nhìn về phía Đường Du Nhiên vừa xuống xe: “Du Nhiên, vậy em về phòng nghỉ ngơi trước đi, bệnh viện vừa gọi đến nói Bạch Tiên Nhi lại ngất đi rồi, anh đến bệnh viện xem sao.”
Bây giờ Đường Du Nhiên chỉ mong Khâu Thiếu Trạch rời đi, vừa nghe thấy thế thì vội vàng gật đầu với Khâu Thiếu Trạch, nói: “Ừm, vậy anh mau đến bệnh viện xem đi.”
Bạch Tiên Nhi cũng thật hay, một cô gái vì một người đàn ông mà đến mạng cũng không cần thì thật là đủ điên cuồng.
Khâu Thiếu Trạch lập tức khởi động xe, quay đầu chạy về phía bệnh viện.
Đường Du Nhiên trở về phòng, vừa đặt túi xách xuống, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Đường Du Nhiên chỉ nghĩ là nhân viên phục vụ của khách sạn, mở cửa ra nhìn mới thấy người đứng bên ngoài lại là Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên không nói gì định đóng cửa, kết quả Thời Ngọc Thao nhanh hơn cô, thân hình cao to lách một cái, thuận lợi chui vào trong phòng.
Sau đó cửa phòng bị Thời Ngọc Thao đóng lại một cái rầm.
Không đợi Đường Du Nhiên phản ứng lại, cả người cô đã rơi vào trong vòng ôm nóng bỏng của Thời Ngọc Thao.
Cơ thể của hai người thân mật dán sát nhau, Đường Du Nhiên hoàn hồn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm gần trong gang tấc của Thời Ngọc Thao, cô vội giãy giụa muốn lùi ra khỏi ngực anh.
“Thời Ngọc Thao! Anh mau buông tôi ra... Ôm như vậy nóng quá.”
“Ngoan nào, để tôi ôm một lúc. Em đừng nhúc nhích, nhúc nhích nữa thì tôi sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện khác đấy.” Thời Ngọc Thao ôm lấy Đường Du Nhiên, không hề có ý định buông cô ra, cong môi cười xấu xa với Đường Du Nhiên.
Câu nói cuối cùng của Thời Ngọc Thao đã thành công khiến Đường Du Nhiên ngừng giãy dụa.
Đường Du Nhiên trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao, hơi bất lực nhìn anh nói: “Sao anh biết tôi về?”
Đường Du Nhiên thật sự nghi ngờ Thời Ngọc Thao đã gắn máy định vị lên người cô.
Nếu không thì sao cô vừa về đến khách sạn thì anh đã lập tức theo lên đây?
Thời Ngọc Thao cong khoé môi, nâng lông mày nhìn Đường Du Nhiên nói: “Tôi bảo Đỗ Yên Nhiên canh chừng cổng khách sạn, em mà về thì lập tức thông báo với tôi.”
Đường Du Nhiên nghe thấy Thời Ngọc Thao nói vậy thì không nhịn được mà liếc anh một cái: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Ngược lại, Thời Ngọc Thao rất thành thật: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn gặp em thôi.”
“Nhàm chán!” Miệng Đường Du Nhiên nói vậy, nhưng hai gò má trắng nõn lại ửng hồng lên.
Thời Ngọc Thao nhìn thấy, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu.
Anh không kìm được là đưa tay nắm lấy cằm Đường Du Nhiên, đến gần hôn lên đôi môi ngọt ngào của Đường Du Nhiên.
Kỹ thuật hôn môi của Thời Ngọc Thao rất giỏi. Mới đầu, Đường Du Nhiên còn muốn giãy dụa đẩy anh ra, nhưng sau đó cô lại bị hôn đến cả người mềm nhũn, đứng không vững, cả người mềm như vũng nước, chỉ có thể không còn sức mà dựa vào ngực anh, để mặc anh chiếm lấy.
Nụ hôn kết thúc, lúc này Thời Ngọc Thao mới thỏa mãn buông mỗi Đường Du Nhiên ra.
Hai má của Đường Du Nhiên nóng đến đỏ bừng, vào lúc này mà bụng cô lại kêu réo như vậy, thật là xấu hổ quá đi mất.
Đối diện với ánh mắt của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cụp mắt, hơi không kìm được và run giọng, nói: “À... Tôi chưa ăn cơm trưa, nên đói rồi...”
Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ xấu hổ đáng yêu của Đường Du Nhiên, cảm thấy trong lòng như có một bàn tay nhỏ véo một cái, hận không thể hôn cô thêm lần nữa.
Nhưng Thời Ngọc Thao biết nếu mình mà hôn thì sẽ không dùng được nữa. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, giọng nói chứa đầy sắc dục từ từ vang lên bên tại Đường Du Nhiên: “Ừ, tôi cũng đói rồi.”
“Nhưng tôi chỉ muốn ăn em.”
Hô hấp của Thời Ngọc Thao quá gần, gần đến mức hơi thở phun cả lên vành tai mẫn cảm của Đường Du Nhiên.