“Ngay cả tôi và Khâu Thiếu Trạch tiếp xúc thân mật đến thế mà cũng không nhìn ra quan hệ của hai bọn tôi, Khâu Thiếu Trạch nói cái gì là tin cái đấy! Cô đây là đáng đời!”
Nói xong Bạch Tuyết Nhi hả hê nhìn Đường Du Nhiên phá lên cười khiêu khích.
Bạch Tuyết Nhi cố tình, cô ta cố ý muốn chọc tức Đường Du Nhiên bằng cách này.
Cô ta ghét nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh cầm chắc chiến thắng trong tay của Đường Du Nhiên.
Thế nhưng Đường Du Nhiên lại chẳng có vẻ gì là tức giận, ngược lại gật đầu với Bạch Tiên Nhi: “Đúng vậy, lúc trước quả thực là tôi đáng đời.”
Nói rồi lời của Đường Du Nhiên lại đổi, nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Nhi nói tiếp: “Có điều tôi đã kịp thời tỉnh ngộ, bây giờ đổi lại là Bạch Tiên Nhi cô đáng đời rơi vào kết cục như bây giờ!”
Bạch Tiên Nhi bị những lời của Đường Du Nhiên chọc tức đến độ mắt đỏ thêm vài phần, tức giận nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, Bạch Tuyết Nhi hổn hà hổn hển nhìn Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên, cô có gì hay mà hả hê! Cô đừng tưởng bây giờ Khâu Thiếu Trạch yêu cô thì cô thắng!”
“Khâu Thiếu Trạch lên giường với tôi nhiều lần đến vậy, lẽ nào lúc Khâu Thiếu Trạch chạm vào cô không cảm thấy ghê tởm sao!”
Đường Du Nhiên cười nhẹ, hạ giọng nói từng câu từng chữ bên tai Bạch Tiên Nhi: “Bạch Tiên Nhi, chỉ cần là thứ cô từng chạm vào tôi đều thấy ghê tởm, ngay cả cô cũng khiến tôi thấy ghê tởm!”
Câu nói bình tĩnh này của Đường Du Nhiên hoàn toàn chọc Bạch Tiên Nhi tức điên, Bạch Tiên Nhi nghiến răng thật chặt, sắc mặt tái nhợt, hung hăng tát về phía mặt Đường Du Nhiên.
“Đường Du Nhiên! Cô là con khốn!!!”
Bạch Tiên Nhi giận dữ mắng chửi.
Bàn tay giơ cao lại không rơi lên mặt Đường Du Nhiên mà là bị Đường Du Nhiên sớm có chuẩn bị bắt lấy cổ tay.
Không đánh được Đường Du Nhiên, khuôn mặt tức giận của Bạch Tiên Nhi càng trở nên vô cùng u ám: “Con khốn! Mày bỏ tao ra…”
Lời vừa dứt xong, có tiếng chát nặng nề đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy Đường Du Nhiên không chút do dự tát giơ tay tát ngược lại Bạch Tiên Nhi một cái như trời giáng.
Cái bạt tai này của Đường Du Nhiên đến đột ngột làm Bạch Tiên Nhi không có chút chuẩn bị nào, ăn trọn bạt tai bất ngờ này.
Đường Du Nhiên dùng toàn bộ sức lực, chỉ thấy bên má Bạch Tuyết Nhi bị đánh nhanh chóng đỏ bừng sưng tấy.
Bạch Tiên Nhi chết lặng trong giây lát rồi mới định thần lại, đôi mắt Bạch Tuyết Nhi vì tức giận mà đỏ ngầu, trên mặt nhăn nhó lúc xanh lúc tím vô cùng đáng sợ.
“Con khốn! Con khốn!!! Mày vậy mà dám đánh tao! Mày chưa xong với tao đâu! Con khốn tao không bỏ qua cho mày đâu…”
Bạch Tiên Nhi nói xong điên lên vùng vẫy về phía Đường Du Nhiên, giọng nói khàn khàn bừng bừng lửa giận còn chưa kịp nói xong, tiếp sau đó lại có thêm tiếng chát dữ dội.
Đường Du Nhiên tát Bạch Tiên Nhi một cái vừa lưu loát lại vừa mạnh mẽ!
Lực lớn vô cùng, Bạch Tiên Nhi lúc này vốn đã rất yếu, cả người bị Đường Du Nhiên trực tiếp ném xuống giường bệnh.
“Bạch Tiên Nhi! Miệng của cô tốt nhất nên sạch sẽ một chút! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy! Bây giờ tôi chẳng muốn nhịn cô nữa đâu!”
Đường Du Nhiên lạnh lùng nhìn Bạch Tiên Nhi bị đánh đến ngây người trên giường bệnh.
Bạch Tiên Nhi định thần lại, chỉ cảm thấy hai má như bị bỏng, nóng và đau, ngón tay lủng lẳng bên hông bị bóp thành nắm đấm, lửa giận lại không có chỗ nào trút. Bạch Tiên Nhi biết tình trạng hiện tại của cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Đường Du Nhiên, chỉ đành không cam lòng nghiến răng trừng mắt dữ tợn nhìn Đường Du Nhiên, trong lòng hận không thể lột da róc xương Đường Du Nhiên luôn ở đây! Uống máu cô! Ăn thịt cô.
Đường Du Nhiên đáp lại ánh mắt độc ác của Bạch Tiên Nhi, liếc cái là đoán được ra trong lòng Bạch Tiên Nhi đang nghĩ gì, cười lạnh, nắm lấy cổ áo Bạch Tiên Nhi, dùng sức kéo cả người Bạch Tiên Nhi lên trước mặt mình.
“Bạch Tiên Nhi! Bây giờ trong lòng cô hận tôi bao nhiêu! Thì tôi cũng hận cô bấy nhiêu!”
“Lần đó lúc mượn cớ để tôi với Lý Nhược Tuyết ra ngoài đưa tài liệu cho giám đốc Lý, là cô kêu Lý Nhược Tuyết hạ thuốc tôi đúng chứ!”
“Cô cũng đã bàn bạc xong xuôi với giám đốc Lý, để tôi bồi giám đốc Lý một đêm sau đó ông ta sẽ đồng ý ký hợp đồng cho vay!”
“Bạch Tiên Nhi! Cô tính toán như vậy thực sự là tốt lắm, một mũi tên trúng ba con chim! Sau đó cô còn dẫn Khâu Thiếu Trạch đến bắt gian, muốn mượn chuyện này làm Khâu Thiếu Trạch chán ghét tôi đúng chứ!”
Bạch Tiên Nhi trợn tròn mắt kinh ngạc khi nghe những lời Đường Du Nhiên nói, không ngờ Đường Du Nhiên lại biết hết kế hoạch trước đây của cô ta!
Chỉ có điều Bạch Tiên Nhi còn chưa kịp lên tiếng, lời tiếp theo của Đường Du Nhiên khiến Bạch Tiên Nhi càng thêm kinh ngạc.
“Có điều may mà hôm đó Thời Ngọc Thao chạy đến cứu tôi kịp thời! Không chỉ vậy, tôi còn kêu Thời Ngọc Thao tương kế tựu kế, đổi nữ chính, chắc hẳn lúc cô thấy người phụ nữ trên giường cùng giám đốc Lý không phải là tôi thì ngạc nhiên lắm đúng chứ!”
Nói xong Đường Du Nhiên nâng nâng khóe môi, tựa như một người phụ nữ đểu cáng, nhìn Bạch Tiên Nhi nói tiếp: “À, đúng rồi, còn nữa, chủ ý để Khâu Thiếu Trạch dâng cô cho Lăng Tử Khôn cũng là Thời Ngọc Thao nghĩ ra đấy.”
Cô ta không muốn mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xí đó của mình, đó là tôn nghiêm cuối cùng của cô ta.
Nói rồi Bạch Tiên Nhi vội vàng hấp tấp chống tay xuống giường, đến trước mặt Đường Du Nhiên, bất ngờ quỳ cái bịch xuống trước mặt Đường Du Nhiên.
Vừa mạnh mẽ dập đầu với Đường Du Nhiên, vừa hoảng loạn cầu xin: “Đường Du Nhiên! Tôi cầu xin cô, đừng tiết lộ ảnh ra ngoài, tôi biết lỗi rồi, tôi đã biết sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi! Cầu xin cô tha cho tôi đi! Đừng tiết lộ những tấm ảnh đó ra ngoài! Cầu xin cô đấy!”