Sắc mặt Khâu Thiếu Trạch nháy mắt u ám lại, nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiên Nhi với khuôn mặt đầy bất mãn.
Bạch Tiên Nhi thấy Khâu Thiếu Trạch đến rồi, không kiềm được mà rơi nước mắt, cũng không thèm quan tâm Đường Du Nhiên đang đứng sau lưng Khâu Thiếu Trạch, đột nhiên đứng lên, nhào vào lòng Khâu Thiếu Trạch, ôm chặt lấy eo Khâu Thiếu Trạch, tủi thân vừa khóc vừa nói: “Thiếu Trạch…”
Khâu Thiếu Trạch bị động tác đột ngột của Bạch Tiên Nhi dọa cho hết hồn, mắt không hề nhìn Bạch Tiên Nhi, mà ngược lại có chút chột dạ, vội vàng nhìn sang Đường Du Nhiên đang đứng bên cạnh.
Đối diện với ánh mắt của Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu Trạch lập tức không hề do dự, đẩy mạnh Bạch Tiên Nhi đang ôm anh ta ra.
Sức lực quá lớn khiến cho cả người Bạch Tiên Nhi ngã mạnh xuống đất.
Dù vậy, Khâu Thiếu Trạch cũng không hề nhìn Bạch Tiên Nhi bị ngã dưới đất tới một cái, mà vội vàng nhìn sang Đường Du Nhiên bên cạnh, khẩn trương giải thích: “Du Nhiên, em đừng hiểu lầm. Anh và Bạch Tiên Nhi không có gì cả. Có lẽ là vừa rồi Bạch Tiên Nhi đã chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đó, nên mới sẽ như vậy…”
Đường Du Nhiên nghe Khâu Thiếu Trạch giải thích, cười lạnh trong lòng một tiếng, trên mặt lại không biểu hiện ra điều gì, chỉ gật đầu với Khâu Thiếu Trạch: “Ừm, em biết.”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy câu trả lời của Đường Du Nhiên, lúc này mới thở phào một cái trong lòng, rồi nhìn qua người Bạch Tiên Nhi, nhưng ánh mắt lại mang theo nồng đậm ý cảnh cáo.
Bạch Tiên Nhi ngơ ngác đối diện với ánh mắt Khâu Thiếu Trạch, trong lòng rét run một trận, lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra Khâu Thiếu Trạch thật sự không yêu cô ta.
Ngay cả khi cô ta đã khó chịu thành như vậy, cũng muốn đẩy cô ta ra, chỉ vì không để cho đồ đê tiện Đường Du Nhiên bên cạnh hiểu lầm mà thôi.
Anh ta đối xử với cô ta thật là tàn nhẫn!
Cuối cùng vẫn là Đường Du Nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quái này: “Bạch Tiên Nhi, cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạch Tiên Nhi nhìn thẳng lại Đường Du Nhiên với ánh mắt lạnh lẽo: “Không sao! Vừa rồi uống say nên nổi điên mà thôi!”
Khâu Thiếu Trạch ôm vai Đường Du Nhiên. Sợ Bạch Tiên Nhi đang nổi điên sẽ nói xằng nói bậy, bèn nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em về phòng trước đi. Chỗ này đợi lát nữa giao cho mẹ Phúc giải quyết là được. Anh nói chuyện với Bạch Tiên Nhi.”
Khâu Thiếu Trạch tự mình đưa Đường Du Nhiên về phòng, sau đó mới quay lại, lạnh lùng nhìn Bạch Tiên Nhi, nói: “Bạch Tiên Nhi, đây là nhà của tôi và Bạch Tiên Nhi, nếu như cô không muốn ở đây thì có thể chuyển đi bất cứ lúc nào! Đồ vật trong nhà này không phải của cô, cô đừng có làm càn quá mức!”
Bạch Tiên Nhi nghe mà toàn thân rét lạnh, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống. Cô ta ngẩng đầu nhìn Khâu Thiếu Trạch, giọng nói tủi thân: “Khâu Thiếu Trạch, anh cũng không hỏi thử đã có chuyện gì xảy ra với em sao?”
Khâu Thiếu Trạch hừ lạnh một tiếng, không hề khách sáo nói: “Cô có thể xảy ra chuyện gì? Cho dù là có xảy ra chuyện gì, cũng đều do cô tự mình gây ra! Không thể trách được người khác!”
Chính tai nghe thấy người mình yêu say đắm nói ra lời như vậy, Bạch Tiên Nhi chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu giống như bị kim đâm.
Đưa tay lên che kín mắt mình, Bạch Tiên Nhi run giọng nói với Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, anh thật ác với em.”
Mặt Khâu Thiếu Trạch không chút thay đổi, ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Bạch Tiên Nhi, nhìn thẳng vào mắt Bạch Tiên Nhi, đè thấp giọng, nói từng từ: “Bạch Tiên Nhi, tôi đã sớm chia tay với cô rồi, là cô tự mình lấy cái chết để uy hiếp, nói muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi là được, không để tâm việc tôi thích Đường Du Nhiên.”
“Tôi cũng đã nói, nếu như cô không làm được, có thể lập tức chia tay với tôi. Cho nên bây giờ đừng có làm ra dáng vẻ chịu hết mọi oan ức ở đây! Mọi thứ hiện tại đều là tự cô chọn lấy!”
Lời nói vô tình của Khâu Thiếu Trạch giống như cái tát vô hình tát lên mặt Bạch Tiên Nhi.
Cũng làm cho Bạch Tiên Nhi tỉnh táo lại một chút.
“Tự cô nghĩ cho kỹ! Nếu như bây giờ muốn chia tay, cô có thể lập tức chuyển khỏi đây, tôi vẫn sẽ bồi thường cho cô, sau này chúng ta chẳng còn chút quan hệ gì nữa.”
Khâu Thiếu Trạch vừa dứt lời, Bạch Tiên Nhi lập tức giơ tay ra, bắt lấy cánh tay Khâu Thiếu Trạch.
Chia tay?! Cô ta sao có thể đồng ý chia tay! Những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất của cô ta đều dành cho Khâu Thiếu Trạch, cô ta đã hi sinh cho Khâu Thiếu Trạch nhiều như vậy, sao có thể đồng ý chia tay như vậy được!
Cô ta càng không cam lòng nhận thua trước mặt Đường Du Nhiên như vậy!
Trừ khi cô ta chết! Bằng không cô ta tuyệt đối sẽ không buông tay Khâu Thiếu Trạch ra!
Cô ta không những không chia tay với Khâu Thiếu Trạch, cô ta còn muốn thay thế vị trí của Đường Du Nhiên, trở thành bà Khâu, trở thành vợ tổng giám đốc một cách danh chính ngôn thuận!
Sau đó giẫm Đường Du Nhiên dưới chân thật tàn nhẫn, nhìn Đường Du Nhiên như chó không nhà mà ra sức cầu xin sự sống dưới chân cô ta!
“Thiếu Trạch, em biết sai rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa!”
Bạch Tiên Nhi kéo cánh tay Khâu Thiếu Trạch, nhẹ giọng nói.
“Cô biết sai là tốt! Chuyện như vậy đừng để xảy ra lần thứ hai!” Khâu Thiếu Trạch lạnh lùng nói xong thì hất tay Bạch Tiên Nhi ra, đứng dậy, lại nói với Bạch Tiên Nhi: “Dọn toàn bộ cái phòng này với mẹ Phúc cho sạch!”
Nói xong, tiếng chuông điện thoại trong túi áo Khâu Thiếu Trạch đột nhiên vang lên. Lấy ra nhìn thì thấy là Thời Ngọc Thao gọi tới, Khâu Thiếu Trạch lập tức điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vội vàng nhận điện thoại, đi nhanh về phía phòng làm việc.
Bên phía Khâu Thiếu Trạch vừa nói chuyện điện thoại với Thời Ngọc Thao xong, thì ở bên phía phòng ngủ chính, điện thoại được đặt trên tủ đầu giường của Đường Du Nhiên lập tức vang lên.
Đường Du Nhiên vừa tắm ra, cầm điện thoại đang không ngừng rung nhìn một cái, là điện thoại của Thời Ngọc Thao gọi tới.
Từ ngày xảy ra chuyện đó đến giờ, Đường Du Nhiên đều không có gặp Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao thì ngay ngày mai đã gọi điện cho Đường Du Nhiên, muốn hẹn Đường Du Nhiên đi ăn chung, nhưng bị Đường Du Nhiên tìm cớ từ chối.
Sau đó là sinh nhật của ông cụ nhà Thời Ngọc Thao, Thời Ngọc Thao là cháu đích tôn, đương nhiên phải trở về.
Sau khi đến nhà thì bận rộn tiếp đón một đám khách khứa, lại còn việc công ty phải xử lý, Thời Ngọc Thao bận đến nỗi chỉ có thể bớt chút thời gian ra gọi điện cho Đường Du Nhiên.
Nghe thấy lời này của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cạn lời. Nghe giọng điệu kia của Thời Ngọc Thao, sao ngược lại giống như cô là kẻ bạc tình vậy?!
“Anh Thời, anh đừng đùa. Anh chính là dân chơi có tiếng của Diệu Thành. Nếu như tôi có ý với anh, đó mới thật sự là xong đời rồi.” Đường Du Nhiên không chút khách sáo móc mỉa Thời Ngọc Thao một phen.
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói như vậy, bất đắc dĩ bật cười, nói: “Đường Du Nhiên, từ sau khi có quan hệ với em, tôi thậm chí còn không thèm liếc mắt đến những người phụ nữ khác đó được chưa!”