• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe vừa mới dừng lại, Đỗ Yên Nhiên đã lập tức bước xuống, đi vòng qua chỗ của Đường Du Nhiên mở cửa xe ra.



Đường Du Nhiên vừa xuống xe đã nhìn thấy mình đang đứng trước cửa CLUB giải trí Mị Dạ cao cấp nổi tiếng nhất ở Diệu Thành.



“Cô Đường, mời theo tôi.” Đỗ Yên Nhiên nói xong lại bày ra một tư thế mời, Đường Du Nhiên chỉ đành nén lại cảm giác nghi hoặc trong lòng mà theo người kia đi vào Mị Dạ.



Đỗ Yên Nhiên đưa Đường Du Nhiên tới thẳng một căn phòng trống, gọi phục vụ mang chút đồ ăn nhẹ tới, sau đó mới kính cẩn nói với cô: “Cô Đường, anh Thời bảo cô đợi anh ấy trong phòng này, tôi cũng ở trong xe dưới lầu, nếu có việc gì thì cô Đường có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”



Nói xong, Đỗ Yên Nhiên cung kính đưa cho Đường Du Nhiên một tấm danh thiếp, sau đó đẩy cửa phòng rời đi.



Đỗ Yên Nhiên vừa đi, điện thoại trong túi xách của Đường Du Nhiên đã lập tức reo chuông.



Đường Du Nhiên lấy điện thoại ra xem, quả nhiên giống với suy nghĩ của cô, người gọi tới là Thời Ngọc Thao.



Cô bắt máy. Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Thời Ngọc Thao lập tức vang lên: “Tới nơi chưa?”



“Đã tới rồi.” Đường Du Nhiên nói xong, trong lòng cũng không nhịn được bèn hỏi người kia: “Anh Thời, rốt cuộc anh gọi tôi tới đây là có chuyện gì?”



“Ngoan ngoãn ngồi chờ tôi ở trong phòng đi, tôi lập tức qua tới!”



Thời Ngọc Thao nói xong, Đường Du Nhiên ở đây còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy mất rồi.



Chưa tới năm phút sau, không gian yên tĩnh trong phòng lập tức vang lên tiếng mở cửa.



Giây tiếp theo đã thấy bóng dáng Thời Ngọc Thao chậm rãi bước vào.



Sầm một tiếng, cửa phòng được đóng chặt lại.



Đường Du Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, Thời Ngọc Thao bước tới gần trước mặt cô. Người kia vừa mới tới gần, Đường Du Nhiên đã ngửi thấy mùi rượu phảng phất trên người của anh.



Đường Du Nhiên không nhịn được nhíu mày, đưa mắt nhìn vào đôi mắt sâu hoắm đó của anh, hỏi: “Anh uống rượu?”



Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói, nở ra một nụ cười gian tà nhìn về phía cô đáp: “Uống không nhiều lắm, không tin thì em nếm thử xem.”



Vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao đã khéo léo đưa tay nâng cằm của Đường Du Nhiên lên, cúi người áp môi mình lên môi đỏ mê người của cô mà ra sức hôn tới.



Lần này, Thời Ngọc Thao hôn rất dịu dàng, cũng rất triền miên.



Trên người của anh có mùi tùng bách đặc biệt, hiện tại lại hòa thêm chút men rượu khiến lòng người say đắm.



Không biết có phải là do trước đó Thời Ngọc Thao đã uống rượu rồi hay không, hiện tại anh hôn Đường Du Nhiên cũng khiến người ở đây có chút say rồi. Tâm trí của cô cứ như bị mê hoặc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay cũng theo bản năng mà vòng chặt ôm lấy cổ của anh.



Một màn hôn sít sao đó khiến Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều có chút khó thở.



Thời Ngọc Thao ngồi xuống ghế sofa, dứt khoát kéo người kia ngồi vào trong lồng ngực của mình.



Dường như đêm nay, tâm trạng của Thời Ngọc Thao rất tốt. Bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo của Đường Du Nhiên, môi khẽ nhếch, hai mắt mở to nhìn về phía người kia, chậm rãi nói: “Nếu như em không thích tôi uống rượu, lần sau tôi sẽ không uống nữa.”



Mặc dù cả hai đã rất quen thuộc nhau rồi, nhưng mỗi lần bị Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm bằng đôi mắt khô nóng trần trụi đó, Đường Du Nhiên vẫn có chút không quen.



“Anh… Anh buông tôi ra trước đã…” Khuôn mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên thoáng ửng đỏ, có chút bối rối lườm về phía anh, cơ thể vặn vẹo muốn thoát khỏi lồng ngực của người kia.



Kết quả là vừa mới cử động, Thời Ngọc Thao phía này không chỉ không buông ra, ngược lại còn siết chặt ôm lấy Đường Du Nhiên thêm chút nữa: “Ngoan, đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một chút. Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của tôi mà.”



Nghe người kia nói thế, Đường Du Nhiên đành ngừng giãy dụa, cơ thể thoáng ngơ ra để mặc cho anh ôm một lúc như thế, nhịn không được lại quay sang hỏi anh: “Anh cứ bỏ lại bạn bè của mình mà chạy tới tìm tôi như thế có sao không?”



“Không sao cả.” Thời Ngọc Thao bỗng buông Đường Du Nhiên ra, vỗ tay một cái, cửa phòng đang đóng chặt lập tức có người từ phía ngoài đẩy vào.



Người phục vụ mang bánh kem đi tới, đặt ở trước mặt Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên xong lập tức lui thẳng ra ngoài, còn rất chu đáo mà đóng chặt cửa lại.



Đường Du Nhiên có chút ngờ hoặc nhìn cái bánh kem tinh tế trước mặt mình, lại quay sang về phía người kia hỏi: “Thời Ngọc Thao, bánh kem này là sao đây?”



Ánh mắt sâu hoắm của Thời Ngọc Thao lại mang theo ý cười nhìn cô, mỉm cười thâm thúy: “Hôm nay sinh nhật nhưng tôi vẫn chưa ăn bánh kem, cho nên mang tới ăn cùng với em.”



Thực ra đã nhiều năm rồi, Thời Ngọc Thao mỗi lần đón sinh nhật đều không có ăn bánh kem.



Nhưng mà sinh nhật năm nay thì khác. Có Đường Du Nhiên ở bên cạnh, Thời Ngọc Thao đột nhiên lại muốn ăn bánh kem cùng với cô.



Nghe anh nói mấy lời này, Đường Du Nhiên có hơi kinh ngạc, cô còn tưởng lúc tiệc sinh nhật của mình diễn ra, Thời Ngọc Thao cũng đã ăn bánh kem rồi chứ.



Không ngờ, Thời Ngọc Thao vẫn chưa ăn.



Đường Du Nhiên vội vã chui ra khỏi lồng ngực của Thời Ngọc Thao, lục trong túi bánh kem bên cạnh, quả nhiên là tìm được nến sinh nhật.



Đường Du Nhiên cắm ba ngọn nến vào bánh rồi đốt lên, sau đó lại theo bản năng duỗi tay kéo Thời Ngọc Thao qua tới, nói: “Được rồi, anh nhanh chóng ước nguyện và thổi nến đi.”



Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, nụ cười nơi khóe môi lại càng sâu hơn mấy phần. Anh ngược lại cầm lấy tay nhỏ của cô, đáp: “Tôi tặng điều ước sinh nhật năm nay của mình cho em, em ước thì được rồi.”



Đường Du Nhiên ngẩn người, trong lòng bỗng dấy lên một tia ấm áp.



“Nhanh ước nguyện đi, điều ước sinh nhật tôi tặng nhất định có thể thành hiện thực.” Thời Ngọc Thao mỉm cười nhìn người kia, lại không ngừng giục cô một tiếng.



Đường Du Nhiên nói không lại Thời Ngọc Thao, đành nhắm mắt lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.



Ừm, ước nguyện của cô là hy vọng Thời Ngọc Thao có thể bình an, khỏe mạnh.




Huống hồ hôm nay, Bạch Tiên Nhi đã bắt gặp chuyện của anh và Đường Du Nhiên rồi. Nếu Bạch Tiên Nhi không biết điều kia dựa vào đó mà làm ra trò gì, dù Thời Ngọc Thao anh không sợ, nhưng anh lo là sẽ khiến Đường Du Nhiên tức giận.



Cho nên, vẫn là nên khiêm tốn một chút mới được. Dù sao tương lai còn dài, Thời Ngọc Thao cũng không cần quá nóng vội.



“Ừm.” Đường Du Nhiên cũng gật đầu, cô đứng lên đi. Vừa tiến tới cửa đã theo bản năng quay lại, nhìn về phía Thời Ngọc Thao nói: “Đừng uống quá nhiều rượu, uống say sẽ không tốt cho cơ thể.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK