Khâu Thiếu Trạch đang bận làm việc, thấy Bạch Tiên Nhi gọi điện đến, anh ta lập tức khó chịu cau mày, đợi một hồi lâu thấy điện thoại vẫn chưa tự động tắt máy, Khâu Thiếu Trạch đành phải nghe điện thoại.
“Bạch Tiên Nhi! Sao thế, có chuyện gì sao?”
Giọng nói mất kiên nhẫn của Khâu Thiếu Trạch vừa nói ra, lại giống như đang hắt một chậu nước lạnh vào lòng Bạch Tiên Nhi, trong nháy mắt đã dập tắt sự vui mừng và hứng thú trong lòng Bạch Tiên Nhi.
Cũng khiến Bạch Tiên Nhi nhanh chóng bình tĩnh và tỉnh táo trở lại.
“Không… không có chuyện gì, em chỉ hơi nhớ anh thôi, muốn hỏi anh chừng nào mới có thể về được, anh đi công tác bên ngoài cũng một tuần rồi…”
Ban đầu Bạch Tiên Nhi nóng lòng muốn nói tin mình đã có thai cho Khâu Thiếu Trạch!
Nhưng nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn đó của Khâu Thiếu Trạch, Bạch Tiên Nhi đã thay đổi ý định.
Cô ta quyết định đợi Khâu Thiếu Trạch trở về sẽ chính miệng nói ra trước mặt Khâu Thiếu Trạch, như vậy có thể nhìn thấy phản ứng của Khâu Thiếu Trạch một cách trực quan nhất, sẽ tốt hơn là nói qua điện thoại.
“Ừm, khoảng một tuần nữa anh mới về được!” Dù sao thì phương án hợp tác với Thời Thị lần này có liên quan đến sự phát triển của cả công ty sau này, vì vậy Khâu Thiếu Trạch bây giờ vẫn rất dụng tâm, rất nhiều chuyện đều tự mình tham gia vào.
Dứt lời, Khâu Thiếu Trạch lại nói tiếp: “Được rồi! Nếu không có chuyện gì nữa vậy anh cúp máy trước đây!”
Vừa nói xong, không đợi Bạch Tiên Nhi trả lời, Khâu Thiếu Trạch đã không khách sáo chút nào ngắt điện thoại.
Bạch Tiên Nhi nghe thấy tiếng “tút tút tút” lạnh lùng của máy móc vang lên trong điện thoại, không nhịn được thấy hơi mất mát trong lòng.
Đưa tay khẽ vuốt ve chiếc bụng dưới vẫn chưa phình lên của mình, vẻ mặt Bạch Tiên Nhi lập tức hiện lên một nụ cười thật tươi.
Không sao, chẳng qua là bây giờ Khâu Thiếu Trạch không biết mình đã có thai, cho nên mới đối xử với mình như vậy.
Đợi Khâu Thiếu Trạch biết tin cô ta có thai, anh ta chắc chắn sẽ vui mừng thích thú giống như cô ta.
Bây giờ cô ta chỉ cần chăm sóc đứa con của cô ta với Khâu Thiếu Trạch thật tốt là được.
Chiều hôm đó, Bạch Tiên Nhi cầm một cuốn thực đơn dinh dưỡng vào phòng bếp, cô ta vô cùng hùng hồn vứt cuốn thực đơn dinh dưỡng đó ra trước mặt mẹ Phúc, giọng điệu cao ngạo dặn dò mẹ Phúc: “Mẹ Phúc! Dì nhớ là bắt đầu từ tối hôm nay, bữa sáng và bữa tối sau này của tôi, dì phải nghiêm túc làm cho tôi theo những gì viết trong đây! Nghe rõ chưa?”
Mẹ Phúc đang chuẩn bị bữa tối, nghe thấy lời này của Bạch Tiên Nhi thì thấy khó hiểu, bà dừng việc trong tay lại, lật xem vài trang thực đơn dinh dưỡng đang vứt trước mặt bà, bà lập tức cau mày, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Cô Bạch… món ăn làm theo thực đơn dinh dưỡng này cũng thanh đạm quá… cô cả thích ăn cay… món ăn thanh đạm quá cô cả ăn không quen đâu…”
Bạch Tiên Nhi nghe mẹ Phúc lúc này lại nhắc đến tên Đường Du Nhiên thì thấy buồn bực, cau mày một cái, giọng điệu lập tức không khách sáo nói: “Lẽ nào dì không biết làm hai phần bữa sáng và bữa tối là được rồi sao? Làm riêng cho tôi một phần! Hơn nữa phải nghiêm túc làm theo những gì viết trên đó! Bữa sáng phải có bốn món ăn một món canh! Bữa tối phải có ba món ăn một món canh!”
Đường Du Nhiên không có việc gì làm nên đúng lúc bước đến cửa phòng bếp, vốn là muốn vào giúp mẹ Phúc làm việc, nhưng không ngờ lại vô tình nghe được những lời không khách sáo chút nào của Bạch Tiên Nhi nói với mẹ Phúc.
Đường Du Nhiên lập tức cau mày thật chặt, nhanh chóng đi thẳng vào phòng bếp nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Bạch Tiên Nhi, không phải trước đây cậu đều ăn cay theo tớ sao? Sao bây giờ đột nhiên lại muốn ăn thanh đạm rồi? Còn bắt mẹ Phúc phải nghiêm túc làm theo thực đơn dinh dưỡng gì đó nữa?”
Bạch Tiên Nhi nhìn vào ánh mắt của Đường Du Nhiên, vẻ cao ngạo trên gương mặt cũng thu lại một chút rồi khẽ cắn môi, Bạch Tiên Nhi dĩ nhiên sẽ không nói chuyện mình có thai với Đường Du Nhiên vào lúc này.
“Bây giờ tớ đột nhiên muốn chăm sóc sức khỏe thật tốt, muốn ăn có dinh dưỡng một chút, sao thế? Không được sao?”
“Được! Cậu muốn ăn đồ dinh dưỡng một chút đương nhiên không có vấn đề gì!” Đường Du Nhiên bị dáng vẻ hùng hồn này của Bạch Tiên Nhi làm cho tức cười.
“Nhưng chỉ có một mình mẹ Phúc, ngoại trừ nấu ăn lại còn phải dọn dẹp vệ sinh cả căn nhà, vốn đã rất mệt rồi, không có thời gian làm riêng một phần bữa sáng và bữa tối dinh dưỡng cho cậu đâu!”
“Hoặc là cậu ăn cùng khẩu vị với tớ! Hoặc là cậu ra ngoài ăn đi! Mẹ Phúc chỉ là người giúp việc của tớ! Chẳng phải người giúp việc của cậu!”
Bạch Tiên Nhi bị giọng điệu sắc bén của Đường Du Nhiên làm cho sửng sốt, cô ta kinh ngạc trực tiếp đứng ngây ngốc tại chỗ.
Sau khi khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt Bạch Tiên Nhi lập tức đỏ bừng lên vì tức giận, giận đến nỗi cả người run lên bần bật, chỉ vào Đường Du Nhiên nói: “Đường Du Nhiên! Tớ là bạn thân nhất của cậu, cậu lại hết lần này đến lần khác đối xử với tớ như vậy chỉ vì một người giúp việc!”
Đường Du Nhiên nghe thấy trong miệng Bạch Tiên Nhi nói ra hai chữ bạn thân, cô liên tục cười khẩy trong lòng, da mặt Bạch Tiên Nhi đúng là dày hơn trong tưởng tượng của cô nhiều!
Cô đúng là không biết sau khi Bạch Tiên Nhi đã mang thai đứa con của chồng cô, trong miệng lại còn có thể nói ra câu cô ta là bạn thân nhất của cô!
Không thấy chột dạ và nực cười sao?
“Bạch Tiên Nhi, tớ đã nói một lần rồi, mẹ Phúc không chỉ là người giúp việc, mà còn là người chăm sóc tớ từ nhỏ đến lớn, trong lòng tớ đã coi mẹ Phúc là người thân từ lâu!”
“Vì vậy, Bạch Tiên Nhi, mong cậu sau này đừng đối xử vô lễ với mẹ Phúc như vậy nữa! Nếu cậu sống ở đây không quen, có thể chuyển ra ngoài ở bất cứ lúc nào!”
Câu nói sau cùng của Đường Du Nhiên đã thành công giẫm vào nỗi đau của Bạch Tiên Nhi, Bạch Tiên Nhi lập tức cứng họng không nói nên lời.
Đường Du Nhiên nắm tay mẹ Phúc cười đáp: “Mẹ Phúc, dì nhất định đừng nói như vậy! Dì chăm sóc con từ nhỏ đến lớn, giống như người thân của con vậy, trước đây con không tốt, con không để ý đến dì, sau này nếu Bạch Tiên Nhi dám bắt nạt dì nữa, dì cứ nói thẳng với con! Con sẽ không để cô ta bắt nạt dì đâu!”
Mẹ Phúc nghe Đường Du Nhiên nói xong đôi mắt không kiềm chế được đã bắt đầu ươn ướt, bà nắm tay Đường Du Nhiên thật chặt, hơi nghẹn ngào đáp: “Cảm ơn cô cả, cảm ơn cô cả…”
Không biết có phải là ảo giác của mẹ Phúc hay không, mẹ Phúc cảm thấy khoảng thời gian gần đây, hình như Đường Du Nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một đêm.