• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiên Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Trạch, lúc giơ tay muốn đánh tiếp cái tát thứ hai thì bị Khâu Thiếu Trạch đưa tay cản lại, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.



“Đủ rồi! Bạch Tiên Nhi! Em biết đó, anh cũng hết cách rồi nên mới làm như vậy!”



Khâu Thiếu Trạch vừa dứt lời, Bạch Tiên Nhi điên cuồng nhìn Khâu Thiếu Trạch kích động nói: “Anh hết cách rồi? Vậy sao anh không đưa Đường Du Nhiên lên giường Lăng Tử Khôn đi chứ? Tại sao cứ phải là em? Anh biết tối qua em đã trải qua như thế nào không?”



“Tên Lăng Tử Khôn đó không phải người! Anh ta lấy roi da thấm nước muối đánh em, mỗi một lần đánh lên người em đều vô cùng đau rát!”



“Nhưng dù em xin tha thế nào cũng vô ích! Em vừa khóc vừa kêu gào, kêu đến khàn cổ, quả thật giống như rơi vào nhà tù! Khoảnh khắc đó, thậm chí em còn nghĩ nếu giày vò em như vậy chi bằng để em chết đi cho xong!”



“Khâu Thiếu Trạch! Anh hãy nhìn cho kỹ vết thương khắp người em! Em yêu anh như vậy, bỏ ra vì anh nhiều đến thế, bây giờ anh lại đối xử với em như vậy sao?”



Khâu Thiếu Trạch nghe Bạch Tiên Nhi nói xong, anh ta buồn bực cau mày thật chặt: “Bạch Tiên Nhi! Anh biết chuyện lần này anh có lỗi với em! Em yên tâm, anh sẽ bù đắp cho em!”



Bạch Tiên Nhi nghe thấy những lời này của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng bỗng cảm thấy rét run.



Khâu Thiếu Trạch không quan tâm cũng không thương xót những vết thương trên người cô ta chút nào, thậm chí Bạch Tiên Nhi còn nhìn ra được nét mặt của Khâu Thiếu Trạch lộ vẻ mất kiên nhẫn.



Bạch Tiên Nhi muốn khóc, nhưng không khóc được, cảm giác rét lạnh trong lòng khiến cả người cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại.



Đúng vậy, chuyện đã đến nước này rồi, nếu cô ta đã không thể dựa vào Khâu Thiếu Trạch được nữa, vậy thì cô ta phải dựa vào chính mình rồi!



Bạch Tiên Nhi buông thõng mười người ngón tay nắm chặt lấy ga giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch! Anh quả thật phải bù đắp cho em thật tốt!”



Giọng Bạch Tiên Nhi ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Lần này có thể lấy được khoản vay không thể thiếu công của em, cho nên Khâu Thiếu Trạch, em muốn anh khôi phục chức giám đốc bộ phận tài chính cho em.”



Khâu Thiếu Trạch không hề do dự đáp lại: “Được! Chuyện này anh hứa với em.”



“Chỉ chuyện nhỏ này thôi vẫn chưa đủ!” Bạch Tiên Nhi lại nói tiếp: “Căn chung cư ở trung tâm thành phố lúc trước anh từng nói cũng sang tên cho em!”



Khâu Thiếu Trạch nghe thấy lời này càng cau mày chặt hơn, ánh mắt hiện lên vẻ không vui, do dự một hồi, nhưng khi Khâu Thiếu Trạch thấy những vết roi chi chít dọa người đó trên khắp cơ thể Bạch Tiên Nhi, vẻ mặt anh ta lạnh lùng nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Được! Chuyện này anh cũng hứa với em, em vừa xuất viện anh sẽ đi làm thủ tục sang tên cho em!”



Khâu Thiếu Trạch vừa đồng ý xong lại lập tức chuyển chủ đề nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Nhưng anh cũng có một điều kiện!”



“Đã đưa nhà cho em rồi, vậy quan hệ của hai chúng ta cũng chấm dứt tại đây.”



Khâu Thiếu Trạch vừa dứt lời, giọng nói chói tai của Bạch Tiên Nhi lập tức vang lên: “Không thể nào!”



Ánh mắt Bạch Tiên Nhi nhìn chằm chằm Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, chuyện này chắc chắn không được! Khâu Thiếu Trạch, anh hại em thành ra thế này, anh chê em dơ bẩn nên muốn vứt bỏ em đúng không? Anh đừng hòng! Nếu anh nhất định muốn chia tay với em, vậy em không cần gì nữa, em sẽ làm ầm ĩ đến chỗ Đường Du Nhiên! Hai người chúng ta ai cũng đừng hòng sống yên ổn!”



“Bạch Tiên Nhi! Cô điên rồi!” Khâu Thiếu Trạch vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Bạch Tiên Nhi.



“Phải! Em điên rồi! Khâu Thiếu Trạch, em bị anh dồn ép đến phát điên rồi!” Bạch Tiên Nhi nói xong thì cầm điện thoại trong tay nói với Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, nếu anh dám chia tay với em, em sẽ lập tức gọi điện thoại nói cho Đường Du Nhiên biết!”



Khâu Thiếu Trạch cau mày thật chặt, buồn bực xoa xoa ấn đường, sau cùng đành phải thỏa hiệp: “Được, anh không chia tay với em nữa.”



Đường Du Nhiên đang đứng ngoài cửa, không ngờ vừa đến đã được xem một màn kịch lớn như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán hai người Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch xứng đáng trời sinh một cặp thật!



Khâu Thiếu Trạch đã làm những chuyện quá đáng như vậy với Bạch Tiên Nhi, sau cùng Bạch Tiên Nhi vẫn lựa chọn tha thứ cho Khâu Thiếu Trạch, lại còn không chịu chia tay với Khâu Thiếu Trạch, cũng đáng bị Khâu Thiếu Trạch hại thê thảm như vậy thật.



Nghĩ xong Đường Du Nhiên bèn đưa tay gõ cửa phòng.



Trong phòng yên lặng một lát, giọng Khâu Thiếu Trạch vang lên: “Mời vào.”



Đường Du Nhiên đẩy cửa bước vào thì thấy Bạch Tiên Nhi đang tựa nửa người trên giường bệnh, vẻ mặt nhợt nhạt ốm yếu, vành mắt đỏ ửng giống như vừa mới khóc xong.



Khâu Thiếu Trạch thì đứng bên giường bệnh, một bên má đang sưng đỏ lên, anh ta thấy Đường Du Nhiên bước vào, đôi mắt chợt hiện lên vẻ bối rối và chột dạ nhìn về phía Đường Du Nhiên, không nhịn được hỏi: “Du Nhiên, sao em lại đến bệnh viện vậy?”



“Em đến thăm Tiên Nhi.” Nói xong ánh mắt Đường Du Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đang ửng đỏ của Bạch Tiên Nhi: “Tiên Nhi, cậu không sao chứ? Cơ thể đã đỡ hơn chưa?”



Bạch Tiên Nhi nhìn Đường Du Nhiên hoàn hảo không tì vết đứng trước mặt mình, trong lòng căm hận đến mức hai tay không nhịn được nắm chặt ga giường! Chỉ cảm thấy Đường Du Nhiên càng chướng mắt hơn!



Đường Du Nhiên đáng chết! Tại sao ngày hôm đó lại để Đường Du Nhiên chạy trốn dễ dàng như vậy?



Tại sao Đường Du Nhiên không bị tên giám đốc Lý ghê tởm đó chà đạp? Còn cô ta lại phải chịu sự lăng nhục đáng sợ như vậy?



Tại sao không phải là Đường Du Nhiên?



“Tớ không sao!” Vành mắt Bạch Tiên Nhi càng đỏ hơn, giọng nói cứng nhắc rặn ra vài chữ.



Tuy trong lòng Đường Du Nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên lại chẳng biết gì cả.



Nếu lúc này Đường Du Nhiên không hỏi gì hết mới thấy kỳ lạ hơn, thế là Đường Du Nhiên bèn làm ra vẻ không biết gì cả, nhìn Khâu Thiếu Trạch hỏi: “Khâu Thiếu Trạch, rốt cuộc Tiên Nhi đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tối qua anh nói đến công ty xử lý công việc với Tiên Nhi sao? Sao Tiên Nhi lại thành ra thế này?”



“Tiên Nhi cô ấy không cẩn thận ngã bị thương thôi.” Khâu Thiếu Trạch lập tức trả lời.



Lấy lý do này, Đường Du Nhiên nghe thấy thì liên tục cười khẩy trong lòng, những vết roi đó còn rõ rành rành trên người Bạch Tiên Nhi, lấy lý do như vậy sợ là còn không lừa được học sinh lớp ba!




Nếu đã nghe thấy thật thì vẻ mặt Đường Du Nhiên sẽ không bình tĩnh như vậy.



Nghĩ vậy, Khâu Thiếu Trạch mỉm cười nhìn Đường Du Nhiên, dịu dàng săn sóc đề nghị nói: “Du Nhiên, trong bệnh viện lộn xộn lắm, bây giờ Tiên Nhi cũng không có gì đáng ngại nữa, trong bệnh viện đã có y tá chăm sóc cô ấy, anh đưa em về nhà trước nhé.”



Bạch Tiên Nhi tựa trên giường bệnh nhìn dáng vẻ Khâu Thiếu Trạch đối xử dịu dàng săn sóc với Đường Du Nhiên, cô ta ra sức nghiến răng nghiến lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK