• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên là ông chủ Hoàng biết được tình hình bây giờ của công ty Khâu Thiếu Trạch.



Diệu Thành cũng chỉ lớn như vậy, khu kinh doanh lại càng nhỏ.



Có chút biến động nhỏ thì người trong khu này đều biết được, đừng nói đến người mà lần này Khâu Thiếu Trạch đã đắc tội còn là Thời Ngọc Thao!



Buổi sáng Thời Ngọc Thao mới vừa ra tay với công ty của Khâu Thiếu Trạch, tin tức lập tức lan truyền khắp khu này.



Ông chủ Hoàng và Khâu Thiếu Trạch cũng xem như là giao tình cũ, bây giờ thấy bộ dạng thảm hại này của Khâu Thiếu Trạch, ông ta không khỏi cảm thán một câu: “Haizz, Khâu Thiếu Trạch, cậu nói xem cậu ổn không, đắc tội ai không được chứ! Cứ phải đắc tội với cậu Thời!”



“Tôi khuyên cậu đừng làm khổ mình nữa, cậu Thời có tiền nhiều thế lớn, thủ đoạn lại mạnh mẽ dữ dội, sao cậu có thể là đối thủ của cậu Thời chứ!”






“Hãy thu dọn đồ đạc có giá trị càng sớm càng tốt rồi nhanh chóng tuyên bố công ty phá sản thôi.”



Nói rồi ông chủ Hoàng mở ngăn kéo và lấy ra một phong thư dày cộm, ném đến trước mặt Khâu Thiếu Trạch: “Cầm đi này! Trong đây là một vạn tệ, tôi cho cậu đấy, không cần trả lại đâu.”



Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy phong thư được ném đến trước mặt anh ta, gương mặt miễn cưỡng giả vờ đột nhiên trở nên u ám.



Khuôn mặt trở nên trắng xanh, tâm trạng thay đổi dữ dội.



Đây là xem Khâu Thiếu Trạch anh ta như một tên ăn mày đến xin tiền sao?



Khâu Thiếu Trạch chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị sỉ nhục rất nhiều, cơn lửa giận bùng cháy, anh ta không kìm được mà giơ tay lấy phong thư rồi đập thẳng vào mặt ông chủ Hoàng đó.



Khâu Thiếu Trạch nhìn chằm chằm vào ông chủ Hoàng với ánh mắt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói: “Hoàng tổng! Tôi không phải là ăn mày! Anh không cần bố thí!”



Chỉ nghe thấy một tiếng phịch kèm theo một tiếng hét lên không thể tin được, phong thư đầy tiền đó đập vào mặt ông chủ Hoàng một cách chính xác.




VietWriter



Lúc này sắc mặt của ông chủ Hoàng lập tức tái đi.



Ông ta đập bàn một cái thật mạnh rồi cười lạnh nói: “Khâu Thiếu Trạch cậu được lắm! Cậu vẫn không biết tốt xấu là gì!”



“Cậu cho rằng bản thân cậu bây giờ là cái gì! Theo tôi thấy thì bây giờ cậu còn không bằng một tên ăn mày đấy! Đã đắc tội với cậu Thời rồi thì sẽ bị trừng phạt thôi!”



“Tôi đang chờ xem ngày mà cậu sống thoi thóp như chó nhà có đám!”



Mấy câu nói này của ông chủ Hoàng đã giẫm mạnh vào điểm yếu của Khâu Thiếu Trạch.



Lúc này cơn tức giận mà Khâu Thiếu Trạch vốn kìm nén trong bụng không có ai để trút giận, bây giờ còn bị ông chủ Hoàng đổ thêm dầu vào lửa như vậy, cơn tức giận không nhịn được nữa mà bùng cháy.



Sắc mặt của Khâu Thiếu Trạch vô cùng u ám, đôi mắt hung ác nham hiểm đỏ bừng lên vì tức giận, giọng nói của ông chủ Hoàng vừa mới dứt thì Khâu Thiếu Trạch đã siết chặt nắm đấm và đấm vào mặt ông chủ Hoàng.



Khâu Thiếu Trạch đã dùng đầy sức lực trong nắm đấm này, ông chủ Hoàng lại ở tuổi trung niên, sức lực không bằng Khâu Thiếu Trạch, bị nắm đấm này đánh trúng, cả người ông ta đau đớn đến mức hét lên thành tiếng rồi bị ném thẳng xuống đất.



Khâu Thiếu Trạch vẫn chưa hả giận, anh ta lao vào đánh ông chủ Hoàng với động tác ngày càng thậm tệ hơn.



Tất cả sự căm thù đối với Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều trút vào trong nắm đấm này.



Ông chủ Hoàng bị đánh thì gào thét không ngớt.



Cuối cùng thư ký của ông chủ Hoàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông chủ Hoàng thì cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức gọi hai người bảo vệ đạp cửa xông vào, nhìn thấy ông chủ của mình đã bị Khâu Thiếu Trạch đánh và đang thở gấp, ông chủ Hoàng mặt mũi bầm dập không giống bộ dạng người nữa rồi, ông ta gào thét lên và lập tức chỉ huy bảo vệ khống chế Khâu Thiếu Trạch.



Khâu Thiếu Trạch vừa đánh ông chủ Hoàng đã tiêu hao không ít thể lực, hai người bảo vệ lao tới, chưa được vài phút thì Khâu Thiếu Trạch đã bị hai người bảo vệ đè xuống đất.



Ông chủ Hoàng được thư ký của mình đỡ dậy, ngón tay đang run rẩy yếu ớt của ông ta chỉ vào Khâu Thiếu Trạch, tức giận nói: “Đánh! Đánh thật mạnh cho tôi! Đánh gần chết rồi thì đưa đến cục cảnh sát cho tôi! Tôi phải kiện cậu ta vì tội cố ý gây thương tích!”



Mấy người bảo vệ đó nghe theo lời căn dặn của ông chủ mình, ngay lập tức nắm đấm của họ đập mạnh vào người Khâu Thiếu Trạch.



Lúc đầu Khâu Thiếu Trạch còn có thể vùng vẫy, nhưng chưa đến một lát sau thì Khâu Thiếu Trạch đã bị đánh đến mức thương tích khắp người, mặt mũi bầm dập và nằm lăn ra đất giống như một tên gần chết vậy.



Ngay sau đó Khâu Thiếu Trạch bị bảo vệ đưa đến cục cảnh sát, ông chủ Hoàng cũng đi theo đến cục cảnh sát một chuyến để lập án, rồi tiện thể đi đến bệnh viện giám định thương tích.



Gãy xương gò má, tổn thương vùng mặt, chấn động não ở mức trung bình, tám cái răng đã bị đánh gãy, tiêu chuẩn cấu thành thương tích nhẹ cấp độ hai, đủ để công an hình sự lập án.



Về phần vết thương trên người Khâu Thiếu Trạch thì hoàn toàn xuất phát từ việc phản công tự vệ.



Có tiền thì có thể làm mọi thứ, đừng nói đến việc chỉ là giam giữ người mà thôi.



Khâu Thiếu Trạch đã bị giam giữ trong trại giam vào chiều hôm đó với đầy thương tích trên người.



Khâu Thiếu Trạch kêu cảnh sát thông báo cho Vương Ngọc đến.



Bây giờ Vương Ngọc là người duy nhất mà Khâu Thiếu Trạch có thể tin tưởng.



Khi Vương Ngọc đến, cách cửa sổ thủy tinh của trại tạm giam, cậu ta nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch đeo còng tay thì càng hoảng sợ.



Khâu Thiếu Trạch bị đánh đến mức trán rách toạc, trên mặt chảy máu, bụi đất đầy người, mặt mũi bầm dập, cả người sưng tấy đến mức căn bản không thể nhìn ra được bộ dạng ban đầu.



“Trạch tổng, anh bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngay khi giọng nói của Vương Ngọc vừa dứt, đột nhiên giọng nói thô khàn cố nén đau đớn của Khâu Thiếu Trạch vang lên: “Vương Ngọc! Bất luận là cậu nghĩ cách gì thì cũng phải nhanh chóng đưa tôi ra khỏi trại tạm giam!”



Sau cơn giận dữ đánh người thì bây giờ Khâu Thiếu Trạch đã tỉnh táo trở lại.



Anh ta phải nhanh chóng ra ngoài! Công ty còn đang đợi anh ta xoay chuyển cục diện!



Nếu như cứ bị giam ở đây, sợ rằng qua ba ngày nữa thì công ty thật sự phải tuyên bố phá sản rồi!



“Được rồi! Trạch tổng, tôi sẽ nghĩ cách cho anh.”



Bên này Vương Ngọc như ngựa không ngừng vó, cả đêm không ngủ đi khắp nơi tìm người tìm quan hệ, nhưng thật đáng tiếc bây giờ chuyện công ty Khâu Thiếu Trạch xảy ra vấn đề đã sớm lan truyền trong khu, bây giờ Khâu Thiếu Trạch là một người thất bại, nhiều người sẽ nhân cơ hội này tấn công anh ta và làm cho tình hình tệ hơn, huống chi chuyện này còn liên quan đến Thời Ngọc Thao.



Người trong khu đều biết rằng Thời Ngọc Thao muốn thu dọn Khâu Thiếu Trạch.



Đương nhiên những người đó sẽ không dám tranh cãi với Thời Ngọc Thao như vậy, điều sững sờ là không có người nào dám giúp việc này.



Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Ngọc Thao vừa thức dậy, anh cúi đầu nhìn thấy Đường Du Nhiên vẫn đang ngủ và nép vào trong lòng mình, khóe môi của anh nhất thời nở một nụ cười tươi.



Cánh tay ôm Đường Du Nhiên không nhịn được mà siết chặt một chút, hừ, đây là buổi sáng đầu tiên anh thức dậy và nhìn thấy Đường Du Nhiên nép vào trong lòng anh.



Hơn nữa cảm giác này có vẻ không tệ.



Khi Đường Du Nhiên ngủ thì rất khôn ngoan, ánh mắt Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ ngon giấc của Đường Du Nhiên một lúc, giống như bị mê hoặc vậy, Thời Ngọc Thao không nhịn được mà giơ tay lên, ngón tay thon dài đẹp mắt lập tức dừng lại trên làn da trắng bóc của Đường Du Nhiên.



Đầu ngón tay của Thời Ngọc Thao lần theo đường nét của Đường Du Nhiên, anh thấy một vài sợi tóc rơi xuống bên má của cô, ngón tay thon dài đẹp mắt của Thời Ngọc Thao tự nhiên vén mấy sợi tóc đó ra sau tai của Đường Du Nhiên.



Đường Du Nhiên đang ngủ chỉ cảm thấy trên hai má ngứa ngáy, giống như có hai con sâu nhỏ đang bò vậy, cảm giác khó chịu khiến Đường Du Nhiên khẽ nhíu mày lại, cả người chợt tỉnh dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK