• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên kiên quyết như vậy nên cũng không tiện nói gì thêm, quần áo của Đường Du Nhiên trước đó đã bị giám đốc Lý xé thành từng mảnh nhỏ, rõ ràng là không thể mặc được nữa.



Thời Ngọc Thao bèn bảo Đỗ Yên Nhiên ra bên ngoài mua về cho Đường Du Nhiên một bộ quần áo mới.



Hiệu suất làm việc của Đỗ Yên Nhiên cực kỳ cao, mười lăm phút sau đã mang về đây một bộ quần áo mới.



Sau khi Đường Du Nhiên thay đồ xong, Thời Ngọc Thao lại cầm lấy chìa khóa xe rồi đi theo Đường Du Nhiên ra khỏi biệt thự.



Đường Du Nhiên thấy Thời Ngọc Thao đi theo đằng sau mình đành phải dừng bước lại: “Thời Ngọc Thao, anh quay về đi, không cần anh tiễn đâu, để tôi tự gọi taxi về là được rồi.”



Cô cũng không muốn để Khâu Thiếu Trạch thấy Thời Ngọc Thao đưa cô về.



Thời Ngọc Thao đứng lại tại chỗ, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên có chút nặng nề: “Đã trễ thế này rồi, gọi taxi về không an toàn!”



“Không sao đâu, dù sao cũng không xa.” Giọng điệu của Đường Du Nhiên rất kiên quyết.



Đường Du Nhiên nhất định không chịu lên xe, Thời Ngọc Thao cũng không có cách nào với Đường Du Nhiên, đưa tay xoa bóp mi tâm, lần đầu tiên Thời Ngọc Thao thấy thất bại như vậy trước mặt một người phụ nữ.



Không thể làm gì hơn, Thời Ngọc Thao đành phải nhìn Đường Du Nhiên nói: “Được rồi, tôi không tiễn em, tôi để Đỗ Yên Nhiên đưa em về được chứ? Đã trễ lắm rồi, em về một mình làm tôi rất lo lắng.”



Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Thời Ngọc Thao.



Đường Du Nhiên cũng biết là Thời Ngọc Thao vì muốn tốt cho mình, đành phải gật đầu với Thời Ngọc Thao.



Thời Ngọc Thao lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Yên Nhiên, không bao lâu sau, Đỗ Yên Nhiên đã lái một chiếc xe từ trong gara và chậm rãi dừng lại bên cạnh Đường Du Nhiên.



Thời Ngọc Thao chủ động đi qua giúp Đường Du Nhiên mở cửa xe bên ghế phó lái, nói với cô: “Được rồi, nhanh lên đi. Về nhà thì gọi điện cho tôi.”



Đường Du Nhiên gật đầu với Thời Ngọc Thao, nhịn không được lại nhìn anh rồi nói: “Thời Ngọc Thao, chuyện hôm nay cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến đúng lúc và cứu tôi, bằng không tôi thật sự không biết mình nên làm cái gì.”



Thời Ngọc Thao nghe thấy lời này của Đường Du Nhiên, sắc mặt hơi trầm xuống cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, không nhịn được mà đưa tay, có chút cưng chìu khẽ xoa lên mái tóc mềm mại của Đường Du Nhiên: “Em cũng không cần nói lời cảm ơn với tôi, em yên tâm, về sau tôi sẽ không để cho chuyện như ngày hôm nay xảy ra nữa.”



Đường Du Nhiên không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Thời Ngọc Thao, vội vàng tìm một cái cớ rồi xoay người lên xe.



Một đường thuận lợi đi đến biệt thự của nhà họ Đường, Đường Du Nhiên xuống xe và nói tiếng cảm ơn với Đỗ Yên Nhiên, vừa quay người lại đã thấy Khâu Thiếu Trạch đang đứng ở cửa biệt thự, không biết đã đứng đợi bao lâu.



Đường Du Nhiên đối diện với ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch, đáy lòng khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mắn là cô kiên trì không để cho Thời Ngọc Thao đưa cô về.



Đường Du Nhiên cất bước đi đến trước mặt Khâu Thiếu Trạch, Khâu Thiếu Trạch nhìn Đường Du Nhiên, mở lời nói trước: “Du Nhiên, người vừa mới đưa em về là ai?”



“À, là chị Đỗ, đúng lúc cô ấy vừa lái xe ra, thấy đã trễ thế này nên thuận tiện đưa em về luôn.”



Khâu Thiếu Trạch nghe Đường Du Nhiên trả lời, ánh mắt vô thức nhìn qua chiếc xe đang quay đầu kia.



Chiếc xe kia Khâu Thiếu Trạch biết, là một chiếc xe đứng tên Thời Ngọc Thao nhưng không thường lái.



Nhưng khi Khâu Thiếu Trạch nhìn lướt qua thì vừa vặn nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, thấy quả thật là Đỗ Yên Nhiên thì một chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng Khâu Thiếu Trạch cũng bị bỏ qua.



Trên mặt anh ta cuối cùng cũng có chút ý cười, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Hôm nay ra ngoài với cô Đỗ thế nào?”



“Tạm ổn, con người chị Đỗ rất tốt.” Đường Du Nhiên trả lời vài câu lấy lệ.



Khâu Thiếu Trạch không nghe ra sự qua loa trong lời của Đường Du Nhiên, nói với cô: “Du Nhiên, cậu Thời hình như rất để ý đến cô Đỗ kia, lần trước còn cố tình dẫn cô ấy cùng ra ngoài chơi, em tạo quan hệ với cô Đỗ cũng tốt, về sau nếu không có chuyện gì thì em có thể thỉnh thoảng hẹn cô Đỗ cùng đi chơi.”



Đường Du Nhiên vừa nghe thì lập tức lạnh lùng cười, Khâu Thiếu Trạch thật đúng là cái gì có thể lợi dụng thì đều muốn lợi dụng!



Bây giờ còn muốn trông nom quan hệ xã giao với người khác của cô sao?



Mặt thật đúng là đủ lớn.



Cố nén sự tức giận trong lòng, Đường Du Nhiên nhìn vết thương xanh tím rõ ràng là do bị đánh trên mặt Khâu Thiếu Trạch, tâm trạng nhất thời trở nên tốt đẹp hơn.



Vết thương này trên mặt Khâu Thiếu Trạch đoán chừng là do giám đốc Lý kia đánh, giám đốc Lý kia nghẹn một bụng lửa giận ở trước mặt Thời Ngọc Thao, khẳng định là muốn trút giận.



Chắc là hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi lại trở thành đối tượng trút giận của giám đốc Lý.



Đường Du Nhiên chỉ vào vết thương của Khâu Thiếu Trạch, cố tình đâm vào chỗ đau của Khâu Thiếu Trạch, nói: “Khâu Thiếu Trạch, vết thương trên mặt anh là chuyện gì vậy? Hôm nay anh đánh nhau với người ta à?”



Quả nhiên, Đường Du Nhiên vừa nhắc đến, cả người Khâu Thiếu Trạch ngay lập tức cứng đờ ra, sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên hẳn, xấu hổ nở nụ cười với Đường Du Nhiên: “Không có việc gì… không đánh nhau với ai cả, là tự anh không cẩn thận nên đụng vào thôi.”



Đường Du Nhiên cười khẩy trong lòng: “Người đã bao tuổi rồi mà còn đụng vào được, trông lại còn khá nghiêm trọng.”



Khâu Thiếu Trạch có hơi ngượng, theo bản năng dời đề tài đi, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, trước tiên vào nhà đã, ban đêm bên ngoài gió vẫn còn lớn, em mặc váy nên đừng để bị cảm.”



Đường Du Nhiên gật đầu, cùng Khâu Thiếu Trạch đi vào nhà.



Đường Du Nhiên đổi dép lê rồi đi vào trong phòng khách, bất ngờ khi không thấy bóng dáng của Bạch Tiên Nhi.



Trước kia lúc này Bạch Tiên Nhi đã sớm ngồi trên sô pha trong phòng khách, hôm nay vẫn là lần đầu tiên không thấy Bạch Tiên Nhi ở đây.



Đường Du Nhiên quay đầu lại, quét mắt nhìn qua kệ giày, quả nhiên nhìn thấy dép lê của Bạch Tiên Nhi vẫn còn đặt trên kệ giày.



Đường Du Nhiên mặt không đổi sắc khẽ cau mày, nhìn Khâu Thiếu Trạch đứng bên cạnh và nói: “Tiên Nhi đâu? Sao lại không thấy Tiên Nhi ở đây? Cô ấy vẫn chưa về nhà sao?”



Khâu Thiếu Trạch vừa nghe thấy Đường Du Nhiên nhắc đến tên của Bạch Tiên Nhi, sắc mặt bất chợt trở nên âm trầm hơn, giọng điệu cũng miễn cưỡng, nói: “Không biết, mặc kệ cô ta, một người lớn như vậy còn không đến mức lạc đường đâu!”




Bạch Tiên Nhi! Cô như vậy cũng là kẻ ác gặp quả báo!



Tất cả những điều này đều là đáng đời cô!



Trong đầu Đường Du Nhiên lại hiện ra cảnh tượng hôm nay ở trong quán rượu của Quân Di, cô bị cái tên giám đốc Lý ghê tởm kia đè dưới thân, mười ngón tay buông bên người không nhịn được mà siết chặt lại thành nắm tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK