• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đang mơ màng còn chưa mở mắt ra, Đường Du Nhiên đã cảm thấy tiếng hít thở nóng bỏng rơi lên má mình nhiều lần.



Hơi thở chỉ thuộc về riêng Thời Ngọc Thao bao bọc lấy Đường Du Nhiên, khiến cô giật mình một cái, hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ. Cô lập tức mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Thời Ngọc Thao đang phóng to trước mắt mình.



Hai người dựa vào nhau rất gần, khoảng cách chắc còn không đến hai milimet.



Một giây sau, còn chưa đợi Đường Du Nhiên có phản ứng gì, đôi môi mỏng nóng bỏng của Thời Ngọc Thao đã hôn lên đôi môi anh đào của Đường Du Nhiên.



Một nụ hôn chào buổi sáng triền miên không dứt.



Thời Ngọc Thao hôn đến Đường Du Nhiên sắp không thở nổi nữa, anh mới buông môi cô ra với vẻ chưa thoả mãn.






Ngón tay thon dài của Thời Ngọc Thao nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của Đường Du Nhiên, bụng ngón tay yêu thích không nỡ rời vuốt ve làn da mịn màng ở cằm Đường Du Nhiên, cong môi cười xấu xa một tiếng với cô: “Đã hôn nhiều lần như vậy rồi, sao vẫn không biết cách hít thở trong lúc hôn vậy? Xem ra là do tôi dạy chưa đủ tốt, sau này chúng ta cần phải luyện tập nhiều hơn mới được.”



Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao nói như vậy, da mặt bỗng chốc đỏ rực lên hai mảng.



Cô xấu hổ trừng Thời Ngọc Thao một cái, lúc này trí nhớ của cô mới quay trở lại, cô mới nhớ ra, tối hôm qua cô đã dọn đến nhà Thời Ngọc Thao ở rồi.



Đang suy nghĩ, trong đầu Đường Du Nhiên lại hiện ra cảnh tượng kiều diễm không phù hợp với trẻ em của cô với Thời Ngọc Thao tối hôm qua.



Trong phút chốc, gương mặt vốn đã đỏ của Đường Du Nhiên lại càng đỏ hơn.



Cô xấu hổ vội vàng chống tay muốn lùi ra khỏi ngực Thời Ngọc Thao, kết quả vừa mới nhúc nhích một cái, bàn tay to của Thời Ngọc Thao đã thuận thế nắm lấy vòng eo thon thả không đến một vòng tay của cô: “Ngoan, đừng nhúc nhích, bây giờ vẫn còn sớm, ngủ với tôi thêm một lát đi.”



Giọng nói của Thời Ngọc Thao hơi khàn khàn.



Cả người Đường Du Nhiên bỗng chốc cứng đờ, không dám nhúc nhích lung tung nữa!



Bởi vì lúc nãy khi cô giãy giụa, đúng lúc đụng trúng phần dưới đang ngủ say của Thời Ngọc Thao, thấy nó đã tỉnh dậy và tràn đầy năng lượng rồi.




VietWriter.vn



Tối hôm qua Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao giày vò đến sợ rồi.



Tối hôm qua, tinh thần và thể lực của Thời Ngọc Thao tốt đến doạ người, Đường Du Nhiên vốn dĩ không thể giãy giụa, bị Thời Ngọc Thao đòi hỏi hết lần này đến lần khác, còn đổi đủ loại tư thế.



Đến lúc kết thúc, Đường Du Nhiên đã không còn sức để nâng tay lên nữa.



Cả người đều đổ một lớp mồ hôi mỏng, ga giường bị hai người làm cho nhăn nhúm hết.



Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đều có bệnh sạch sẽ nhẹ.



May mà Thời Ngọc Thao cũng xem như có lương tâm, sau khi xong việc thì ôm Đường Du Nhiên vào phòng tắm, hai người tắm một cái, rồi lại thay ga giường sạch sẽ.



Đường Du Nhiên quả thật đã quá mệt mỏi, vừa chạm giường đã ngủ say.



Bây giờ Đường Du Nhiên nhìn thấy Thời Ngọc Thao, thật sự cảm thấy hơi sợ hãi.



Đang nghĩ, Đường Du Nhiên vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt trở nên sâu thẳm vì tìиɦ ɖu͙ƈ của Thời Ngọc Thao.



“Thời Ngọc Thao… Eo tôi đau…” Đường Du Nhiên cạn lời nhìn Thời Ngọc Thao, ngập ngừng ra tiếng.



Thời Ngọc Thao bỗng nhiên ngại ngùng ho khan hai tiếng, nhớ lại tối qua mình đúng là hơi quá đáng, nên anh cố gắng đè nén cảm xúc rối loạn trong lòng mình xuống, nghiêng qua hôn lên đôi môi anh đào của Đường Du Nhiên một cái, rồi khàn giọng nói: “Ngoan, em ngủ thêm một lúc đi.”



Nói xong, Thời Ngọc Thao lập tức buông Đường Du Nhiên ra, vén chăn đi xuống giường.



Đường Du Nhiên thấy Thời Ngọc Thao đột nhiên xuống giường, không nhịn được mà vô thức hỏi anh: “À… Anh không ngủ nữa à?”



Thời Ngọc Thao hơi ngại ngùng sờ sờ mũi: “Em ngủ đi, tôi đi tắm nước lạnh.”



Dù sao nếu không đi tắm nước lạnh để dập lửa thì chắc Thời Ngọc Thao sẽ kìm nén đến chết mất.



Đường Du Nhiên vừa nghe thấy Thời Ngọc Thao nói đi tắm nước lạnh thì hiểu ngay ẩn ý trong lời nói của anh, sắc đỏ vừa lui trên mặt lại xuất hiện lần nữa.



Đường Du Nhiên không buồn ngủ nữa, thấy Thời Ngọc Thao vào phòng tắm, thì vội vàng ngồi dậy xuống giường.



Cô vào phòng quần áo thay đồ xong đi ra thì thấy Thời Ngọc Thao cả người đầy hơi nước chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra từ phòng tắm.



Hai người tắm rửa sửa soạn xong thì cùng xuống lầu vào phòng ăn.



Dì Linh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.



Có lẽ là do Thời Ngọc Thao từng ở nước ngoài, nên bữa sáng dì Linh chuẩn bị món tây, gồm một phần sandwich được phối hợp đầy đủ dinh dưỡng và một ly cà phê, đơn giản lại tiện lợi.



Còn phần ăn trước mặt Đường Du Nhiên lại là sandwich và sữa nóng.



“Tôi ở nhà ăn sáng món tây quen rồi, không biết em có quen không, nếu em không thích thì nói với tôi, tôi bảo dì Linh làm phần ăn sáng khác cho em.”



Thời Ngọc Thao ân cần nhìn về phía Đường Du Nhiên, nói.



“Không cần đâu, ăn cái này cũng rất ngon.” Đường Du Nhiên chỉ là tạm thời ở nhờ, không muốn gây ra nhiều phiền phức như vậy.



Nói xong, Đường Du Nhiên cầm sandwich lên ăn, mùi vị ngon ngoài dự đoán của cô.



Hai người im lặng ăn sáng, Đường Du Nhiên ăn một lúc thì bỗng có hơi lơ đễnh, trong lòng không kìm chế được mà nghĩ đến chuyện của Khâu Thiếu Trạch.



Chuyện giành lại công ty đã có Thời Ngọc Thao giúp đỡ, Đường Du Nhiên không cần tốn quá nhiều công sức. Nhưng cô nhớ lại lúc đề cập đến việc ly hôn với Khâu Thiếu Trạch, nghĩ đến thái độ chắc như đinh đóng cột của anh ta, Đường Du Nhiên lại không kìm được mà hơi nhíu mày lại.



Thực ra Khâu Thích Trạch nói không hề sai, nếu bây giờ anh ta không chịu ký tên ly hôn, đúng là sẽ rất phiền phức, đến tòa án nộp đơn ly hôn phải đợi rất lâu, hơn nữa đa số toà án đều sẽ không phán ly hôn ngay lập tức.



Bây giờ Đường Du Nhiên chỉ muốn lập tức ly hôn với Khâu Thiếu Trạch, nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân khiến cô cảm thấy buồn nôn này, bắt đầu cuộc sống mới của cô lại từ đầu.



Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Du Nhiên. Cô còn tưởng là điện thoại của mình, nhìn một cái mới biết là điện thoại của Thời Ngọc Thao vang lên.



Thời Ngọc Thao không tránh Đường Du Nhiên, trực tiếp nghe máy.



Điện thoại là do trợ lý đặc biệt của Thời Ngọc Thao, Ứng Hạo Vũ gọi đến. Anh vừa nghe máy, giọng của Ứng Hạo Vũ đã truyền đến: “Cậu Thời, người của chúng ta có được tin tức rằng tối hôm qua Khâu Thiếu Trạch đã bị nhốt vào trại tạm giam rồi.”



“Là vì bị người ta kiện tội cố ý gây thương tích.”



Hôm qua, sau khi Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch ngả bài với nhau, Thời Ngọc Thao đã gọi điện thoại cho Ứng Hạo Vũ bảo cậu ta cho người để ý đến hành tung của Khâu Thiếu Trạch.



Đây đúng là vừa thấy buồn ngủ thì đã có người đưa gối đến.



Khâu Thiếu Trạch đúng là tự mình hại mình mà!



“Ừm, tôi biết rồi, cậu đánh tiếng vào đó, tạm thời đừng để Khâu Thiếu Trạch ra ngoài!”



“Vâng, cậu Thời, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”



Sau khi kết thúc cuộc gọi, ánh mắt của Thời Ngọc Thao rơi lên người Đường Du Nhiên.



Đường Du Nhiên đối diện với ánh mắt của Thời Ngọc Thao, mặc dù cô cách anh rất gần, nhưng cô không hề cố ý nghe nội dung cuộc gọi vừa rồi của anh.



“Vừa rồi là Ứng Hạo Vũ gọi đến.” Thời Ngọc Thao nói rồi dừng lại, chuyển chủ đề tiếp tục nói: “Ứng Hạo Vũ nói tối hôm qua Khâu Thiếu Trạch bị nhốt vào trại tạm giam rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK