• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiên Nhi vẫn không quên kế hoạch tối hôm qua của mình, cả buổi sáng ra ngoài giao thiệp với mọi người, bỏ không ít tâm tư cuối cùng cũng lấy được số điện thoại của Đỗ Yên Nhiên.



Cô ta không thể chờ đợi nữa lập tức gọi điện cho Đỗ Yên Nhiên.



Chuông điện thoại đổ không bao lâu thì được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Đỗ Yên Nhiên truyền đến: “Alo? Xin hỏi là ai vậy?”



“Chị Đỗ, xin chào, tôi là Bạch Tiên Nhi, chúng ta quen nhau, hôm qua vừa mới gặp nhau.” Thanh âm của Bạch Tiên Nhi mang theo chút lấy lòng cùng thấp thỏm trả lời.



Sợ Đỗ Yên Nhiên giống như hai lần trước không cho cô ta chút thể diện nào, Bạch Tiên Nhi không đợi Đỗ Yên Nhiên lên tiếng mà vội vàng nói rõ mục đích của cuộc gọi này: “Chị Đỗ, không biết chiều nay chị có thời gian không? Tôi muốn mời chị đi uống trà chiều, ngoài ra tôi cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị Đỗ.”



Đỗ Yên Nhiên nghe xong thì cau mày: “Ồ, cô có chuyện gì quan trọng vậy?”



Bạch Tiên Nhi nghe Đỗ Yên Nhiên nói như vậy, đành phải khéo léo nói: “Là chuyện liên quan đến chị và cậu Thời.”



Bạch Tiên Nhi sợ Đỗ Yên Nhiên từ chối, vội vàng nói thêm một câu: “Chị Đỗ, là chuyện rất quan trọng, liên quan đến tương lai của chị và cậu Thời!”



“Tôi biết rồi.” Đỗ Yên Nhiên nói: “Nếu như có thời gian tôi sẽ gọi điện lại cho cô.”



Vừa nói xong, Đỗ Yên Nhiên lập tức cúp máy, sau đó xoay người gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.



“Mời vào.”



Đỗ Yên Nhiên lập tức đẩy cửa bước vào.



“Anh Thời, vừa rồi Bạch Tiên Nhi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm tôi, hẹn tôi buổi chiều đi uống trà chiều.”



Nghe Đỗ Yên Nhiên nói xong, Thời Ngọc Thao hơi nhíu mày có chút hứng thú, sau đó nhìn Đỗ Yên Nhiên dặn dò: “Đi đi, nếu là có chuyện quan trọng, vậy thì đi xem xem Bạch Tiên Nhi tìm cô rốt cuộc là muốn nói chuyện gì!”



Bạch Tiên Nhi không ngờ nhanh như vậy đã nhận được điện thoại của Đỗ Yên Nhiên, hơn nữa Đỗ Yên Nhiên còn đồng ý gặp mặt cô ta.



Sắc mặt u ám cả buổi sáng của Bạch Tiên Nhi cuối cùng cũng nở nụ cười.



Địa điểm hai người gặp nhau là do Đỗ Yên Nhiên quyết định.



Lúc này đang là giờ làm việc nên trong quán cà phê cũng không có nhiều khách.



Lúc Bạch Tiên Nhi đến quán cà phê đã nhìn thấy Đỗ Yên Nhiên đang ngồi trong một góc vắng vẻ bên cửa sổ của quán cà phê.



Bạch Tiên Nhi đã cố gắng chạy đến đây trong thời gian nhanh nhất, nhưng cô ta không ngờ Đỗ Yên Nhiên còn đến sớm hơn cô ta một chút.



Bạch Tiên Nhi bước nhanh đến trước mặt Đỗ Yên Nhiên, nở nụ cười lấy lòng nhìn Đỗ Yên Nhiên chủ động chào hỏi nói: “Chị Đỗ xin chào chị, trên đường kẹt xe nên tôi đến muộn rồi… thật ngại quá…”



Đỗ Yên Nhiên xa cách nhìn Bạch Tiên Nhi gật gật đầu: “Ngồi xuống trước đi.”



Bạch Tiên Nhi lập tức ngồi xuống đối diện với Đỗ Yên Nhiên.



Sau khi ngồi xuống Bạch Tiên Nhi mới phát hiện sau lưng Đỗ Yên Nhiên có một người đàn ông cao lớn mặc đồ vest đi giày da đang ngồi ở bàn bên cạnh.



Nhưng mà người đàn ông kia đưa lưng về phía Bạch Tiên Nhi cho nên Bạch Tiên Nhi không nhìn thấy mặt người đàn ông đó, chỉ cảm thấy không hiểu sao có chút quen thuộc.



Đang nghĩ thì giọng nói của Đỗ Yên Nhiên đột nhiên vang lên: “Nói đi cô Bạch, hôm nay cô tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”



Giọng nói của Đỗ Yên Nhiên kéo lại suy nghĩ của Bạch Tiên Nhi, cô ta không thèm quan tấm đến bóng lưng xa lạ không quan trọng kia, ánh mắt nhìn Đỗ Yên Nhiên ngồi đối diện thử thăm dò nói: “Chị Đỗ, hôm qua lúc ở vườn hoa phòng tiệc, chị đã nhìn thấy cậu Thời và Đường Du Nhiên rồi sao?



Đỗ Yên nhiên gật gật đầu với Bạch Tiên Nhi: “Tôi nhìn thấy rồi, có chuyện gì thế?”



“Vậy chị có nhìn thấy cậu Thời và Đường Du Nhiên hôn nhau không?” Bạch Tiên Nhi nói hạ thấp giọng: “Chị Đỗ, tôi không nói dối chị đâu, hôm qua lúc ở vườn hoa phòng tiệc tôi chắc chắn đã nhìn thấy cậu Thời và Đường Du Nhiên hôn nhau! Hơn nữa tôi còn kiểm tra điện thoại của con khốn Đường Du Nhiên kia rồi, bên trong lịch sử cuộc gọi đều là cùng với cậu Thời!”



“Đường Du Nhiên đã là phụ nữ có chồng còn không biết xấu hổ đi câu dẫn cậu Thời!”



“Chị Đỗ, chị có tấm lòng lương thiện! Ngàn vạn lần đừng để con khốn Đường Du Nhiên tâm cơ thâm sâu kia lừa gạt! Bên ngoài cô ta đối xử tốt với chị, nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao để cướp cậu Thời khỏi tay chị đấy!”



Bạch Tiên Nhi thấp giọng nói một mạch, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Đỗ Yên Nhiên.



Vốn tưởng rằng Đỗ Yên Nhiên sẽ tức giận sắc mặt biến đối trong nháy mắt, phẫn nộ cùng chung mối thù với cô ta, sau đó hai người sẽ bàn bạc với nhau trả thù con khốn Đường Du Nhiên kia!



Dù sao bất luận người phụ nữ nếu như nghe thấy người đàn ông của mình ở bên ngoài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cô ấy chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình trong nháy mắt.



Nhưng mà ngoài dự liệu, trên mặt Đỗ Yên nhiên không có chút thay đổi nào, gần như bình tĩnh đến mức có chút kỳ lạ…



Giống như… giống như Đỗ Yên Nhiên căn bản không phải là bạn gái của Thời Ngọc Thao vậy…



Bạch Tiên Nhi bị phản ứng của Đỗ Yên Nhiên làm cho ngây người tại chỗ, trong lòng lộp bộp khó hiểu, dâng lên một dự cảm không tốt lắm.



Bạch Tiên Nhi khóe môi giật giật, đang muốn nói điều gì đó để phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ lạ này, thì đột nhiên một tràng vỗ tay vang lên phá vỡ sự im lặng.



Bạch Tiên Nhi nhìn theo nơi phát ra âm thanh đó, chỉ thấy người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh nãy giờ quay lưng lại với cô ta chậm rãi xoay người lại.



Lạch cạch một tiếng, Bạch Tiên Nhi hoảng sợ đụng phải cốc nước trước mặt làm nó rơi vỡ từng mảnh trên mặt đất.



Cả người Bạch Tiên Nhi cứng đờ, không thể tin nổi mở to hai mắt hoảng loạn nhìn Thời Ngọc Thao!



Bạch Tiên Nhi làm sao có thể nghĩ được người đàn ông ngồi sau lưng Đỗ Yên Nhiên lại là Thời Ngọc Thao chứ!



Chẳng trách cô ta cảm thấy bóng lưng kia nhìn rất quen mắt!



Nhưng mà tại sao Thời Ngọc Thao lại ở đây chứ! Người cô ta hẹn rõ ràng là Đỗ Yên Nhiên mà?



Ánh mắt Bạch Tiên Nhi hoảng loạn vội vàng nhìn về phía Đỗ Yên Nhiên, lại thấy Đỗ Yên Nhiên không thèm nhìn cô ta một cái, lập tức đứng dậy sải bước rời đi.



Bạch Tiên Nhi sợ hãi nhìn bóng lưng rời đi của Đỗ Yên Nhiên vội vàng kêu lên: “Chị Đỗ… đợi một chút…”




Lời của Thời Ngọc Thao không khác gì ném một quả bom tấn vào người Bạch Tiên Nhi cả!



Bạch Tiên Nhi bùng nổ cả người sững sờ tại chỗ.



Mãi cho đến khi lời nói của Thời Ngọc Thao lại vang lên lần nữa: “Những gì cô vừa nói quả thực rất chính xác, Đường Du Nhiên quả thực có quan hệ với tôi, tất cả những gì cô nhìn thấy cũng là thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK