• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm qua Đường Du Nhiên ở bệnh viện không cách nào tắm rửa, cô lại có chút thích sạch sẽ, nên bây giờ toàn thân trên dưới đều cực kỳ khó chịu.



Đường Du Nhiên nói xong thì lấy đồ thay của mình trong hành lý, đi thẳng vào phòng tắm rồi khóa trái cửa lại.



Đường Du Nhiên tắm xong đi ra thì Khâu Thiếu Trạch đi vào tắm.



Tối hôm qua Khâu Thiếu Trạch đột nhiên bị sứa cắn, Đường Du Nhiên chỉ cầm theo ví tiền đã vội vàng chạy đến bệnh viện, điện thoại để ở khách sạn không có cầm theo.



Lúc này Đường Du Nhiên mới cầm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên. Vừa mở lên, trên màn hình điện thoại lập tức nhảy lên năm sáu cuộc gọi nhỡ.



Toàn bộ đều là cùng một số điện thoại không hề có bất kỳ ghi chú gì gọi đến.



Mặc dù không có ghi chú trên điện thoại, nhưng Đường Du Nhiên vừa nhìn đã nhận ra số điện thoại này là của Thời Ngọc Thao!



Lại nhìn thời gian, vậy mà đều là gọi từ lúc một giờ rạng sáng tối hôm qua.



Đường Du Nhiên xóa hết bản ghi chép thông báo, có chút cạn lời nghĩ rằng gần đây có phải là Thời Ngọc Thao rảnh rỗi sinh nông nỗi, đặc biệt thích nửa đêm gọi điện thoại làm phiền không?



Thấy Khâu Thiếu Trạch vẫn đang tắm trong phòng tắm, chắc là tạm thời sẽ chưa ra.



Đường Du Nhiên sợ Thời Ngọc Thao gọi điện thoại cho cô là thật sự có chuyện gì, bèn đi đến ban công nhỏ gọi đến số của Thời Ngọc Thao.



Điện thoại vang lên không bao lâu thì được kết nối. Nhất thời trong điện thoại truyền ra giọng nói êm tai, trầm thấp lại cực kỳ có từ tính của Thời Ngọc Thao: “Cô Đường bận trăm công nghìn việc vẫn còn nhớ gọi lại cho tôi à?”



Giọng Thời Ngọc Thao rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng cố tình lại khiến cho Đường Du Nhiên nghe ra mấy phần tức giận.



Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy không hiểu làm sao, trực tiếp hỏi: “Anh Thời, tối hôm qua anh gọi cho tôi có việc gì không?”



“Tối hôm qua em và Khâu Thiếu Trạch đã đi đâu vậy?” Thời Ngọc Thao nói xong thì trong lòng càng khó chịu thêm mấy phần.



Tối hôm qua sau khi Thời Ngọc Thao vừa đến khách sạn thì đã gọi điện thoại cho Đường Du Nhiên. Cuộc thứ nhất không có người nghe, Thời Ngọc Thao chỉ nghĩ là Đường Du Nhiên đã ngủ rồi. Vốn không muốn quấy rầy Đường Du Nhiên nghỉ ngơi, nhưng mà lại vội vàng muốn lập tức nhìn thấy được Đường Du Nhiên.



Vì vậy lại gọi liên tiếp mấy cuộc qua đó, kết quả là Đường Du Nhiên không nghe lấy một cuộc.



Thời Ngọc Thao cảm thấy không đúng lắm, lập tức cho người đến khách sạn kiểm tra thử. Kết quả là mới hay tin tối hôm qua cả hai người Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch ở cùng một phòng đều không có về khách sạn.



“Tối hôm qua Khâu Thiếu Trạch bị sứa cắn bị thương nên được đưa đi bệnh viện. Tôi ở trong bệnh viện chăm sóc anh ấy.” Nói xong, Đường Du Nhiên mới muộn màng phản ứng lại, thật ra cô căn bản là không cần phải giải thích những chuyện này với Thời Ngọc Thao.



Thời Ngọc Thao lại không phải là gì của cô. Từ đầu tới cuối cô và anh chỉ có quan hệ giao dịch đôi bên cùng có lợi mà thôi.



“Anh Thời, nếu như anh không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”



Thời Ngọc Thao vốn thấy Đường Du Nhiên giải thích với anh nên tâm tình còn tốt hơn chút. Kết quả là giọng nói ở câu tiếp theo đột nhiên lạnh xuống của Đường Du Nhiên, lại làm cho tâm tình không dễ gì mới tốt lên chút của Thời Ngọc Thao nháy mắt tan biến.



Thời Ngọc Thao cũng không biết mình đang tức giận cái gì… Nhưng chính là rất tức giận, tức đến mức Thời Ngọc Thao cúp điện thoại trước Đường Du Nhiên một bước.



Đường Du Nhiên nhìn điện thoại đột nhiên bị cúp ngang, chỉ cảm thấy không hiểu làm sao. Thật sự không biết sao lại chọc đến Thời Ngọc Thao nữa rồi.



Đợi Khâu Thiếu Trạch tắm xong thì thời gian cũng không sai biệt lắm. Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch cầm theo đồ xuống dưới lầu khách sạn tụ họp.



Sau khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, mọi người lập tức lên thuyền đi đến đảo Lembongan.



Đến địa điểm lặn của đảo Lembongan, có hướng dẫn viên chuyên môn đến dẫn đám người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đi đổi đồ trang bị chuyên dùng để lặn.



Sau khi đổi xong trang phục, lại ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ để đi đến địa điểm lặn.



Đảo Lembongan còn được gọi là đảo Thủy Tinh, nước biển đẹp đến mức khiến cho người ta không thể nào quên.



Khi đã đến địa điểm lặn được chỉ định, mọi người lập tức vui vẻ nhộn nhịp nhảy xuống biển bơi.



Chỉ có hai người Bạch Tiên Nhi cùng Khâu Thiếu Trạch là ngồi lại trên thuyền nhỏ không xuống.



Bạch Tiên Nhi là vì không biết bơi, còn Khâu Thiếu Trạch thì vì trên người có vết thương chưa lành, bác sĩ khuyên Khâu Thiếu Trạch không nên xuống nước.



Ngoại trừ hai người Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch ra, trên thuyền chỉ còn một thuyền viên người địa phương không hiểu quốc ngữ.



Không có người khác ở đây, Bạch Tiên Nhi nhìn chằm chằm Khâu Thiếu Trạch, chốc lát viền mắt đã đỏ lên.



Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Tiên Nhi, đầu mày khẽ nhíu lại, có chút không đành lòng. Nhưng mà vừa nghĩ đến Đường Du Nhiên, ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch đã kiên định trở lại.



Nhìn Bạch Tiên Nhi dịu dàng nói: “Tiên Nhi, đây không phải là nơi để nói chuyện, có chuyện gì thì đợi tối nay chúng ta lại nói sau nhé. Tối nay anh sẽ qua phòng tìm em.”



Khâu Thiếu Trạch cũng đã nói như vậy rồi, Bạch Tiên Nhi không muốn chọc cho Khâu Thiếu Trạch tức giận, chỉ đành nuốt lời chất vấn ở đầu môi trở lại.



Ở một chỗ khác, lần trước Đường Du Nhiên đến đảo Bali chưa còn chưa được lặn, cho nên lần này Đường Du Nhiên vẫn rất thích thú với lặn.



Lặn có tính nguy hiểm nhất định. Bởi vì mọi người đều là dân không chuyên, cho nên hướng dẫn viên không cho phép lặn quá sâu, sâu nhất cũng chỉ có thể lặn xuống mức ba mét.



Mặc dù Đường Du Nhiên biết bơi, nhưng cũng không dám lặn quá sâu, chỉ bơi ở nơi có độ sâu một hai mét.



Khi nhìn thấy những rạn san hô tươi đẹp cùng bầy cá bơi thành đàn đầy sắc màu, tâm tình cũng tốt hơn chút.



Đường Du Nhiên nhịn không được mà bơi theo đàn cá xinh đẹp, trong lúc vô tình đã tách ra khỏi mọi người.



Cũng không biết là bơi đến đâu, Đường Du Nhiên phát hiện xung quanh không hề có người bạn nào. Lúc đang chuẩn bị bơi về thì đột nhiên chân bị kéo lại.



Đường Du Nhiên bị chuyện bất thình lình này dọa cho hết hồn, chỉ nghĩ là bị cỏ biển quấn chân. Đường Du Nhiên sợ tới mức lập tức ra sức vùng vẫy.



Sau phút chốc, đột nhiên lại có một thân hình cao lớn xông đến từ đằng sau Đường Du Nhiên.



Thân hình này đã quá quen thuộc với Đường Du Nhiên rồi. Vừa nhìn đã nhận ra là người trước đó nói chuyện điện thoại với cô nhưng lại không biết vì sao mà tức giận, cậu chủ Thời!



Đường Du Nhiên bị dọa cho hết hồn, câm nín trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao.




Mặc dù Thời Ngọc Thao kịp thời mang cô bơi lên trên mặt nước, nhưng mà ít nhiều gì Đường Du Nhiên vẫn bị sặc chút nước vào. Cả người cô không có chút sức lực nào, chỉ có thể tùy cho Thời Ngọc Thao ôm lấy cô, khó chịu đến mức há to miệng hít thở từng ngụm khí.



Khâu Thiếu Trạch ngồi trên chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt biển chỉ cách đó khoảng năm sáu mét. Thấy hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao cực kỳ nhếch nhác đột nhiên nổi lên trên mặt nước, vội vàng đứng dậy trong sự lo lắng, bảo thuyền viên lập tức lái thuyền đến bên cạnh hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.



“Du Nhiên, cậu Thời, hai người làm sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK