Nghe thanh âm, mơ hồ nhìn ra là đại nhi tử Thu Sinh, Lâm Đại Đầu thở phào nhẹ nhõm, tức giận mắng: “Tối om, ngươi đứng ở đây muốn hù chết ta hả? Ngươi cũng ghét bỏ ta.”
“Cha, ta...” Thu Sinh lúng túng giải thích.
Không chờ hắn nói xong, Lâm Đại Đầu đã vào nhà.
Thu Sinh đứng trong bóng đêm dưới mái nhà cong cong, nhìn ra mông lung loáng thoáng ánh sáng lờ mờ hắt ra từ trong nhà, vài lần lấy dũng khí, muốn vào nhà nói ra suy nghĩ trong long với cha, nhưng vài lần suy sụp dừng lại.
Hắn không nắm chắc, không tin tưởng.
Dùng dằng do dự, hắn ngơ ngác đứng trong bóng đêm, không biết bao lâu.
Một lát sau, Cửu Nhi ở bên ngoài hô lớn: “Lâm Xuân!”
Không chờ Thu Sinh trả lời, Lâm Đại Đầu ở trong phòng lớn tiếng nói: “Đi!” Thanh âm có chút không kiên nhẫn, tràn ngập oán khí.
Có thể không oán sao?
Lúc này nghe thanh âm của cháu trai, hắn càng thêm tâm phiền ý loạn.
Vốn của cải nhà mình đã không sánh bằng Đại Mãnh ca, có tiền tài quyền thế, Lâm Xuân còn như vậy, khác gì đẩy vợ qua cho Cửu Nhi đâu.
Chưa từng thấy đứa con trai nào ngốc như vậy!
Nhất định là Đỗ Quyên nha đầu kia giở trò quỷ!
Bằng không, Lâm Xuân thích nàng như vậy, sao lại không muốn cưới nàng?
Nha đầu kia, từ nhỏ đã sai sử con của hắn đến gắt gao, thật không để hắn bớt lo.
Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp.
Làm thế nào cũng phải cưới Đỗ Quyên vào cửa.
Không nói tới Lâm Đại Đầu bắt đầu tính kế Đỗ Quyên, người bị mưu hại mệt mỏi một ngày, đang ngủ say sưa.
Trong mông lung, chợt thấy có người hất chăn xuống giường, lại nghe thấy tiếng gáy “cô cô” bên ngoài, nàng biết đã bình minh. Nhất định là cha mẹ thả gà, bởi vì hôm nay bọn họ muốn dậy sớm cùng tiểu di kết phường làm đậu hủ.
Nàng mở mắt nhìn, quả nhiên Hoàng Tước Nhi đã rời giường, bên ngoài ánh sáng mông mông.
Nàng nhắm mắt lại một lát mới lấy hết dũng khí, cương quyết vén chăn lên, duỗi chân xuống giường, nửa sợ động tác chậm làm cho mình tham niệm ổ chăn ấm áp, nửa muốn nằm lại trên giường đến trưa.
Hoàng Tước Nhi thấy nàng như này, phốc xuy cười.
Mỗi buổi sáng nhị muội rời giường đều cắn răng nghiến lợi.
Còn có tiểu muội, chăn bị xốc lên thì nàng như con chuột vậy, chui thẳng trong giường. Nếu không ra hết sức, đừng nghĩ đánh thức nàng.
Sáng sớm mùa đông không khí lạnh lẽo.
Đỗ Quyên bị hơi lạnh tập kích, cuối cùng tỉnh hẳn.
Nàng vừa mặc quần áo vừa quay đầu nhìn về đống cuộn tròn trên giường, đầu và nửa người trên của Hoàng Ly chui vào chăn, mông lại lộ ở bên ngoài, hô: “Dậy! Hoàng Ly.”
Không một tiếng động.
Đỗ Quyên kêu lớn thêm hai tiếng. Mỗi buổi sáng đều phải diễn vở “rời giường“.
Thấy không hiệu quả, tròng mắt Đỗ Quyên chuyển động, bỗng nhiên nhìn Hoàng Tước Nhi nói: “Thịt này sấy trên giường lò, nhai thật thơm, còn mềm mại, không tạp nha! Tỷ tỷ, ta cắt hết thịt thành miếng nhỏ, như vậy dễ ăn hơn.”
Hoàng Tước Nhi đã mặc xiêm y, đang ngồi trước bàn trang điểm, dùng lược gỗ chầm chậm chải mái tóc dài mượt mà. Nghe vậy ngạc nhiên xoay mặt lại nhìn.
Thấy Đỗ Quyên nháy mắt với nàng, nhất thời phản ứng kịp.
Nàng im lặng cười nhìn về phía giường.
Quả nhiên, trên giường có người hỏi: “Thịt sấy xong rồi?”
Thanh âm trong trẻo tỉnh táo, không mang theo chút biếng nhác hàm hồ nào, có thể thấy được người ngủ bị hấp dẫn triệt để, cũng triệt để bị thức tỉnh.
Đỗ Quyên quay đầu, thấy Hoàng Ly ngồi xổm trên giường, một đầu tóc ngắn rối xoã tung, mắt lấp lánh nhìn nàng hỏi, vẻ mặt thập phần thân thiết.
Nàng không nhịn được, ha ha cười lên.
Hoàng Tước Nhi cũng cười.
Có thế Hoàng Ly mới phát hiện bị đùa giỡn, tức giận lầu bầu nói: “Nhị tỷ xấu nhất!”
Đỗ Quyên thấy nàng muốn chui vào chăn, vội nói: “Sao ta xấu chứ? Thịt đã sấy hết một đêm, không cần hỏi cũng biết. Ngươi xác định còn muốn ngủ, không dậy đi nếm thử? Đậu phộng ngũ vị hương khẳng định cũng đã nấu xong. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nha!”
Hoàng Ly nghe xong, thật nhanh leo đến bên mép giường, đi xuống, đứng bên giường bắt đầu mặc quần áo.
Đỗ Quyên đã mặc xong, thấy nàng quá chậm nên lấy xiêm y tới, từng cái từng cái giúp nàng mặc, bắt đầu tụng.
Đỗ Quyên: “ Lưỡng cá Hoàng Ly minh thúy liễu, một hàng cò trắng thượng thanh thiên.”
Hoàng Ly: “Song ngậm Tây Lĩnh Thiên Thu tuyết, môn bạc Đông Ngô vạn dặm thuyền.”
* Bài thơ trên của Đỗ Phủ. Bản dịch của Tản Đà
Hai cái oanh vàng kêu liễu biếc,
Một hàng cò trắng vút trời xanh.
Nghìn năm tuyết núi song in sắc,
Muôn dặm thuyền Ngô cửa rập rình.
……………..
Đỗ Quyên: “Cổ mộc không người kính, núi sâu nơi nào chung.”
Hoàng Ly: “Tuyền thanh nuốt nguy thạch, nhật sắc lạnh Thanh Tùng.”
Đỗ Quyên: “Thanh huyên loạn thạch trung, sắc Tĩnh Thâm tùng trong.”
Hoàng Ly: “Dạng Dạng phiếm lăng hạnh, trừng trừng ánh gia vi.”
* Đây là bài Quá Hương Tích Tự của Vương Duy. Bản dịch của Tản Đà
Qua Chùa Hương Tích
Chẳng hay Hương Tích chùa đâu,
Đi đôi ba dặm, lên đầu non cao.
Cây um, đường tắt vắng teo,
Núi sâu chuông vẳng nơi nào tiếng đưa.
Suối kêu nghẽn đá ria bờ,
Lạnh lùng bóng nắng chui lùa thông xanh.
Trời hôm, tấc dạ thanh minh,
Quy y đạo phật sửa mình là hơn.
……………………………
“Bảng cửu chương.”
“Một với một là một, một với hai là hai,...”
“5x9 là bao nhiêu?”
“5x9 là 45.”
“6x8 là bao nhiêu?”
“Sáu tám... Sáu tám là 48.”
Vừa đọc đối đáp, ba người rất nhanh đã trang điểm hoàn tất, rồi thu thập giường, xếp chăn chỉnh tề, xong mới đi vào phòng bếp.
Hoàng Ly vừa đi vừa vui vẻ lải nhải nhắc: “Sáng mùng một, ta có thể mặc đồ mới.”
Đỗ Quyên hỏi: “Chỉ nghĩ đến mặc đồ mới?”
Hoàng Ly nói: “Dĩ nhiên. Đồ mới đẹp.”
Đỗ Quyên nhịn không được dạy dỗ: “Muốn đẹp thì phải đi đứng đàng hoàng. Cứ xoay tới móc lui còn ra dáng gì! Một bé gái đứng đắn, không nên quản mặc xiêm y gì, cứ tươi cười đều là cảnh đẹp ý vui, chứ không giống như ngươi vậy. Những người chỉ dựa vào quần áo thì không thật sự là đẹp.”
Hoàng Ly vốn đang kéo rồi xoay, nghe vậy cuống quít đứng thẳng, quy củ đi.
Đỗ Quyên lại nói: “Nói ngươi đi đứng đàng hoàng, cũng không cứng nhắc như gỗ vậy. Nếu làm bộ làm tịch như vậy còn không bằng như vừa rồi nữa.”
Hoàng Ly bất mãn ngửa đầu nói: “Nhị tỷ tỷ, đến cùng muốn ta đi như thế nào?”
Hoàng Tước Nhi cười hì hì.
Đỗ Quyên cũng buồn bực không thôi, cố sức giải thích: “Ta muốn ngươi đừng có bẹo hình bẹo dạng, nhưng cũng không phải sứt mẻ gì mà không dám động đậy, phải tự nhiên một chút. Nhẹ nhàng đi đường chính là tốt nhất. Không cần vì muốn người ta chú ý mà làm bộ làm tịch bày trò.”
Hoàng Ly “Nga” một tiếng, vẻ mặt vẫn ngây thơ.
Vào phòng bếp, Hoàng Tước Nhi tìm tạp dề mặc vào, quấn khăn trùm đầu bắt đầu làm việc, vừa hướng Đỗ Quyên nói: “Chỉ có ngươi kiên nhẫn dạy nàng. Ta không kiên nhẫn, mặc kệ nàng đi như thế nào.”
Đỗ Quyên cũng mặc như nàng, lại không yên tâm hỏi Hoàng Tước Nhi: “Ai nha, ta như vậy có giống một bà già hay càu nhàu không? Tỷ tỷ, ta dong dài hơn trước kia nhiều sao? Đều do nha đầu kia gây ra.”
Hoàng Tước Nhi cười nói: “Chỉ có ngươi dong dài với nha đầu kia.”
Nàng nói thực uyển chuyển. Đỗ Quyên nghe xong lại cắn môi, ra lệnh Hoàng Ly: “Đi, lấy chổi đi nhà chính, gian phòng, viện đều quét một lần. Không cho lừa gạt, phải quét hết trong ngoài, dưới sàng cũng phải quét.”
Hoàng Ly ngoan ngoãn gật đầu, cầm chổi nhỏ đi.
Hoàng Tước Nhi đứng bên lò bếp, cầm một cái tô lớn màu xanh để đựng đậu phộng ngũ vị hương vớt ra từ trong nồi. Đỗ Quyên mở vung nồi kế bên ra, một mùi thịt nồng đậm lan toả.
Đỗ Quyên nhìn những khói thịt hầm tương đỏ trong nồi, nuốt nước miếng nói: “Thật đúng là thơm. Tỷ tỷ! Múc hết đậu phộng ra trước lấy nồi nấu chút nước ấm rửa thớt gỗ và đao. Ta muốn cắt nhỏ số thịt này rồi bỏ vào bình.”
Hoàng Tước Nhi gật đầu, động tác nhanh nhẹn múc đậu phộng, rồi đổ nước thừa ra bên ngoài.
Sau đó chà nồi, nấu nước.
Đỗ Quyên tranh thủ thời gian đi đánh răng.
Rồi nhanh chóng múc chút nước ấm, dùng sức súc đậu phộng.
Hoàng Tước Nhi hỏi: “Đây là làm cái gì?”
Đỗ Quyên nói: “Đậu phộng dính toàn già vị, ăn dơ tay. Xối sạch, hôm nay có nắng, phơi một ngày ăn mới ngon, lúc bóc ăn cũng không bẩn tay.”
Hoàng Tước Nhi có chút không yên lòng, nói: “Rử như vậy có rửa hết hương vị không?”
Đỗ Quyên nói: “Sẽ không. Nấu một đêm, hương vị đã ngấm vào.”
Hoàng Tước Nhi bóc một hạt đậu phộng ra nếm nếm, gật đầu nói: “Đúng vậy. Để ta làm, ngươi rửa tay thái thịt đi.”
Đỗ Quyên giao muỗng giá cho Hoàng Tước Nhi, rồi đi lo món thịt khô.
Nàng đem thớt gỗ ra, lại dùng nước ấm tưới qua một lần; đao cũng không phải là dao phay thường dùng, mà là con dao nhỏ Nhậm Tam Hòa mua cho nàng, cũng nóng, xong mới đi rửa tay thái thịt. Thái nhỏ là bỏ vào vại sành đã chuẩn bị sẵn.
Vừa làm vừa thuận tay bốc một miếng thịt bỏ vào miệng ——
Ân, thật sự rất thơm.
Như đã đoán trước, thịt không dai, rất dễ nhai nát, trong mùi thơm có vị cay, thập phần khai vị.
Đang hừ hừ bài hát trẻ em, chợt thấy Hoàng Ly chạy vào, nói: “Nhị tỷ tỷ, ta đã quét sạch hết. Có thể ăn thịt chưa?”
Đỗ Quyên cười nói: “Ngươi đánh răng chưa? Chút xíu thôi mà chờ không kịp à?”
Hoàng Ly đành phải đi đánh răng.
Hoàng Tước Nhi cười không thể ngừng, vừa đổ thêm nước vào trong nồi lớn, bỏ thêm củi vào lò tiếp tục nấu, vừa múc cháo bột bắp.
“Buổi sáng không nấu đồ ăn?” Nàng hỏi Đỗ Quyên.
“Không cần bày ra nhiều. Ta lấy chút thịt này xé ra, bóc chút đậu phộng, trộn thêm hành thái nhỏ, ăn với cháo là vừa vặn. Còn có tương, dưa chuột và dưa chua nữa.” Đỗ Quyên đã tính sẵn trước.
Hoàng Tước Nhi mím môi cười, không lên tiếng.
Kỳ thật nàng cũng biết tính toán, cũng biết làm, nhưng khi làm việc chung với Đỗ Quyên, nàng quen trưng cầu ý kiến của nàng, hai chị em luôn thương lượng với nhau.
Đợi bắt cháo lên nấu, Hoàng Tước Nhi mới bắt đầu rửa mặt.
Quay đầu đi vào đã thấy Hoàng Ly ngồi sẵn ở bàn ăn.
Đỗ Quyên bắt đầu quở trách: “Thịt hơi bị cay. Sớm tinh mơ bụng rỗng ăn không ngon. Đợi lúc ăn cháo thì ăn thêm. Ăn mấy hạt đậu phộng ăn thì không có việc gì, buổi sáng ăn đậu phộng tốt.”
Hoàng Ly đâu chịu nghe, vừa ăn khô nai, vừa nói: “Nhị tỷ tỷ, đợi ăn cơm, ta đựng một ít thịt khô trong hà bao, làm đồ ăn vặt có được không?”
“Không được.” Đỗ Quyên quả quyết nói, “Bỏ thịt khô trong hà bao, mệt ngươi có thể nghĩ ra được. Vậy hà bao còn xài được nữa hay không? Còn nữa, mang thịt khô ra ngoài, người ta thấy, vậy ngươi có cho người ta ăn hay không? Ngươi nhỏ mọn như vậy, khẳng định sẽ tiếc không cho họ ăn, vậy còn giả bộ làm chi cho mất mặt chứ? Ngươi muốn khoe khoang phải không? Hoàng Ly, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng khoe khoang với người ta. Ngươi muốn ăn thì ở nhà ăn. Để người ta nhìn thấy lại không cho người ta ăn, chỉ có người ngu xuẩn mới làm như vậy!”
Hoàng Ly bị mắng không lên tiếng.
Đỗ Quyên tiếp tục nói: “Như thịt khô này, còn có bánh chiên, đều có dầu nên không có phương tiện mang ra ngoài ăn. Ăn ở nhà cũng phải rửa tay. Bằng không một tay đầy dầu không cẩn thận cọ trên người, người ta thấy ngươi lôi thôi, không đáng yêu chút nào.”
Hoàng Ly gật đầu nói: “Ta hiểu được, nhị tỷ tỷ.”
Nghe thế Đỗ Quyên mới hài lòng nói: “Ngày hôm qua rang đậu phộng và hạt dưa, rất sạch sẽ, đựng trong hà bao còn chưa đủ cho ngươi nghiến răng?”
Hoàng Ly nghe xong tỉnh ngộ: thì ra là cuối năm, trong nhà ăn nhiều đâu.
Nàng cao hứng đáp: “Ai!”