Bơi lội trong nước cùng với lưới cá, khó tránh khỏi bọt nước văng khắp nơi, lại thường lặn xuống nước nên búi tóc bị ướt đẫm, dòng nước theo gò má chảy xuôi xuống.
Đỗ Quyên thấy răng nanh run lên.
Lúc Lâm Xuân và Cửu Nhi kéo mẻ lưới đầu tiên tới gần bên bờ thì Phúc Sinh và Hạ Sinh đã sớm duỗi cổ đợi, gấp gáp khó nhịn, đưa tay đoạt lấy dây kéo lưới túm kéo mạnh lên bờ.
Lưới cá vừa rời khỏi mặt nước, mấy con cá dài gần hai thước màu xám bạc trong lưới liều mạng vẫy đuôi, còn có vô số cá nhỏ chừng nửa thước, một thước, ép tới tay Phúc Sinh và Hạ Sinh nặng trĩu.
Hạ Sinh sơ ý, thiếu chút nữa bị kéo xuống nước.
Mọi người nhịn không được cao giọng hoan hô, hoà với tiếng cười trong trẻo của Thủy Tú và Đỗ Quyên.
Hạ Sinh từ phía sau chạy tới cao giọng nói tiếp: “Không có cá, đem các ngươi từ xa tới làm chi? Đến đến đến, mau vớt! Đầm này không lớn, sớm vớt xong về nhà nấu cá ăn.”
Bọn người Phúc Sinh ồ ồ cười vang, vẻ mặt cực kỳ dễ chịu.
Giữa hồ nước quả nhiên có hàng a!
Nhậm Tam Hòa bình tĩnh chỉ huy nói: “Đem cá chép nhỏ thả về. Cá nhỏ khác cũng thả. Cá trích giữ lại....”
Đỗ Quyên bất chấp nhặt ngư, hỏi Cửu Nhi và Lâm Xuân lần nữa: “Có lạnh hay không?”
Lâm Xuân dùng tay lau nước trên mặt, ngửa mặt đối với nàng cười nói: “Không lạnh chút nào. Lưới nặng cần một đám người kéo. Ra sức sẽ không cảm thấy lạnh.”
Cửu Nhi hét lớn: “Tay chân nhanh lên, quăng lưới xuống. Không thấy ta và Xuân Sinh đang ngâm trong nước lạnh sao? Ngâm một hồi sẽ đông cứng.”
Nhậm Tam Hòa trợn mắt nói: “Ngươi không biết làm sao? Đồ ngốc!”
Mọi người nghe xong vội vàng, luống cuống xả cá lên trên cỏ, ném lưới xuống nước, sau đó mới chậm rãi nhặt cá bỏ vào thùng.
Lúc kéo lưới lần thứ hai, Lâm Xuân và Cửu Nhi đều lặn xuống nước.
Đừng nhìn đầm nước trong thấy đáy, nó thật rất sâu.
Đỗ Quyên thấy hai thiếu niên bơi như cá, kéo lưới qua lại trong nước.
Một hơi nhịn thật dài, hai người mới trồi lên mặt nước, rồi lại lặn xuống.
Như thế lặp lại, mẻ lưới thứ hai được nhiều cá hơn.
Đỗ Quyên nhìn trong đám cá, đá số là cá trích lớn. Nhớ lại trước đây, người đến bắt cá đều đứng bên bờ thả lưới, cho nên cá thường trốn sâu dưới đáy, bảo hộ tính mạng, nên mới lớn như vậy. Không may, hôm nay rốt cuộc lọt lưới.
Bởi vì không ngờ tới sẽ được mùa thu hoạch như vậy, thùng gỗ mang đến không đủ dùng. Các thiếu niên liền cắt cỏ bện thành dây thừng, xuyên qua mang cá, lại đem cá chép và cá mè bỏ vào trong thùng gỗ, hi vọng về nhà vẫn còn sống.
Thả hơn mười lưới, dần dần cá ít đi, những cá nhỏ đều được thả trở về.
Đỗ Quyên nhìn một hồi, không chịu nhàn rỗi, cùng Hoàng Tước Nhi đi túi tôm.
Trong tủi nguỵ trang một ít cỏ vàng. Lúc kéo lên, trong túi lưới luôn có rất nhiều tôm nhảy loạn, cũng có mấy con đặc biệt lớn.
Thủy Tú và Hoàng Tước Nhi tranh nhau nhặt, sau đó đẩy Đỗ Quyên ra, nói “Ngươi yếu sức. Để cho ta tới.” Vui cười không ngừng, bận rộn đến mức trên đầu đều đổ mồ hôi.
Nhậm Tam Hòa đi lên trên núi, dạo qua một vòng trở về, trên tay nhấc hai con hồng gà cảnh.
Đỗ Quyên thấy chậc lưỡi: trên núi này tựa như hậu hoa viên nhà hắn vậy.
Thấy mặt trời chênh chếch, Nhậm Tam Hòa liền tiếp đón Cửu Nhi và Lâm Xuân lên bờ.
Phúc Sinh đề nghị: “Nhậm thúc, vội hết nửa ngày, ta đói bụng đến không chịu nổi. Mình nướng gà đi.”
Mọi người sôi nổi phụ họa.
Đỗ Quyên nhìn Cửu Nhi cùng Lâm Xuân vừa trèo lên bờ nói: “Về nhà đi. Hai người bọn họ ướt đẫm, phải nhanh chóng thay quần áo, uống một chén canh gừng. Để lâu sinh bệnh.”
Nhậm Tam Hòa nghĩ nghĩ, phân phó hai người: “Hai ngươi mau đi thay quần áo khô.”
Cửu Nhi vội cùng Lâm Xuân đi vào rừng thay quần áo.
Nơi này, Nhậm Tam Hòa nói tiếp: “Thu Sinh, Phúc Sinh, các ngươi cởi bớt một cái áo cho bọn họ mặc thêm. Kêu bọn họ chạy hai vòng trong nắng, chờ chúng ta nướng gà và cá. Ăn một it người sẽ ấm lên. Bụng không về nhà, nói không chừng thật muốn sinh bệnh.”
Đỗ Quyên nghĩ cũng phải, vội theo bọn người Hạ Sinh nhặt củi nhóm lửa.
Lập tức, mọi người ở bên bờ hồ, cắt một mảng lớn cỏ tranh, khơi ra một khối đất trống, nhóm lửa bắt đầu ăn cơm dã ngoại.
Phúc Sinh và Thu Sinh giết gà giết cá, xử lý sạch sẽ.
Nhậm Tam Hòa mở túi bên người ra, từ bên trong lấy ra một chuỗi ống trúc dài ngắn không đồng nhất, đều có nút gỗ đóng kín, đưa cho Thủy Tú.
Thủy Tú cao hứng nói: “Thiếu chút nữa quên cái này.”
Trong ống trúc chứa các loại gia vị.
Lâm Đại Mãnh là tay săn thú lão luyện, Thủy Tú dĩ nhiên biết.
Nói tới, ống trúc này xuất xứ từ Lâm gia, mang theo rất phương tiện.
Đỗ Quyên yêu thích thứ này chế tác tinh xảo, cũng đòi mẹ nuôi cho một bộ.
Đang bận, Cửu Nhi và Lâm Xuân cới hết trung y ướt đẫm, chỉ mặc áo kép, rồi mặc xiêm y Phúc Sinh và Thu Sinh đưa tới ở bên ngoài, tóc rối bù chạy tới.
Thạch Phiến nhìn hai người chớp mắt nói: “Bên trong không có đồ lót, cẩn thận quần rớt xuống.”
Cửu Nhi cong chân đá hắn một cước.
Đỗ Quyên dặn dò: “Các ngươi lau khô tóc. Đừng thấy bây giờ không sao, nói không chừng vừa ngồi xuống là nhảy mũi.”
Hạ Sinh nghe xong, vội cởi thêm một cái áo kép đưa cho Lâm Xuân, nói: “Xuân Nhi, ngươi mặc cái này vào. Đừng để bị lạnh. Trở về cha biết ta và đại ca không xuống nước mà để ngươi xuống nước mò cá, là lột da ta và đại ca.”
Lời còn chưa dứt, mọi người đều ồ ồ cười vang.
Lâm Xuân đành nhận lấy.
Đỗ Quyên vội nói: “Đừng mặc vội, mau dùng nó lau khô tóc. Dính nước, đầu dễ bị gió lạnh nhất. Bảo hộ đầu xong, hai ngươi chạy thêm vài vòng sẽ không lạnh.”
Lâm Xuân vội lấy áo của nhị ca quấn lên đầu. Thạch Phiến cũng cởi một cái áo ra cho Cửu Nhi làm khăn trùm đầu, quả nhiên hai người đều nói thoải mái hơn.
Lúc này Đỗ Quyên mới yên lòng tiếp nướng cá nướng gà.
Rồi thương lượng với Thủy Tú và Hoàng Tước Nhi: “Nướng cá mè và cá đối thôi. Cá chép và cá xanh quá lớn, không dễ nướng, đều giữ lại. Cá trích nấu canh ngon, cũng giữ lại, nướng ăn thật tiếc. Thịt cá mè béo, lớn như vậy vừa lúc nướng. Cá đối xương nhiều, nấu ăn không ngon, nướng khét vàng vàng, nhai luôn xương mới thơm.”
Thủy Tú bật cười nói: “Nướng cá thôi mà có nhiều chú ý như vậy. Ngươi học được từ đâu?”
Vừa hỏi, vừa quay đầu nói với nhóm thanh niên, chỉ nướng cá mè và cá đối thôi.
Lúc quay đầu nói, đúng lúc Thu Sinh bắt một con cá trích muốn giết, nghe xong vội thả lại vào thùng, rồi vớt cá đối lên giết.
Đỗ Quyên cười nói với Thủy Tú: “Cái này còn phải học? Ta chỉ nghĩ, cá đối quả thật quá nhiều, không bằng nướng ăn.”
Cửu Nhi đi tới khen: “Đỗ Quyên thông minh nhất.”
Đỗ Quyên cười nói: “Cái này mà gọi là thông minh gì chứ? Ta chỉ cân nhắc mà thôi. Thánh nhân không phải nói qua "Học mà không tư tắc võng, tư mà không học tắc đãi" * sao, chính là cái đạo lý này.”
* Học mà không suy nghĩ tất sẽ sai lầm. Suy nghĩ mà không học tất sẽ bế tắc.
Nhậm Tam Hòa nghe xong há to miệng, vẻ mặt thập phần kinh ngạc.
Đỗ Quyên bất mãn phản ứng của hắn, nói: “Tiểu dượng, biểu tình của ngươi là sao? Đạo lý trong thiên hạ đều tương thông, ta nói như vậy có gì không đúng? Lâm Xuân, ngươi nói!”
Lâm Xuân bật thốt lên: “Mặc kệ làm chuyện gì, đều phải động não nghĩ nhiều, nấu cơm nấu ăn cũng giống như vậy. Nếu là không thể suy một ra ba, ngay cả thánh nhân cũng không chịu dạy đâu.”
Nói xong chợt thấy không ổn, hướng Đỗ Quyên nói: “Sư phó không phải nói ngươi nói không đúng, sư phó chỉ kinh ngạc ngươi nói ra lời đó.”
Đỗ Quyên thất thanh cười rộ lên.
Lâm Xuân trích một câu từ Luận Ngữ, “Cử góc không lấy tam ngung phản, tắc bất phục cũng.”*
* Nếu nói một mà không suy ra ba, ta sẽ không lặp lại nữa.
Nhậm Tam Hòa cũng rất hài lòng Lâm Xuân cơ biến.
Quả thật không phải hắn chê cười Đỗ Quyên, cũng không phải cảm thấy Đỗ Quyên thông minh. Câu nói kia cũng không có gì đặc biệt, mà là Đỗ Quyên luôn có khẩu khí của một lão sư, hắn nghe thấy rất kỳ quái.
Hắn không thể tưởng được, kiếp trước Đỗ Quyên là lão sư, thường phạm bệnh nghề nghiệp, thích tùy thời tùy chỗ chỉ bảo học sinh.
Đỗ Quyên giống kiếp trước, cả dung mạo đến tính nết.
Lúc còn làm giáo viên, nàng rành nhất là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, rất ít khi áp dụng cách giáo dục cứng rắn. Như có học sinh thành tích không tốt, nàng cũng không kỳ thị, ở thời điểm thoả đáng, lựa chọn thí dụ thỏa đáng chỉ bảo và khích lệ bọn họ. Đối với những nữ sinh thanh xuân trẻ trung, đối với các nàng như bằng hữu vậy, dạy các nàng mặc quần áo trang điểm cùng ngôn hành cử chỉ.
Cho nên, Đỗ lão sư đặc biệt được học sinh yêu thích.
Năm đó từ chức theo Lý Đôn lúc rời đi, những học sinh đó đều khóc bù lu bù loa, đều không nỡ để nàng đi.
Hơn nữa nói trước mắt, Đỗ Quyên và Lâm Xuân một người day một kẻ nghe, phối hợp ăn ý. Thỉnh thoảng Cửu Nhi hỏi cái này hỏi cái kia, lại giúp Đỗ Quyên nướng cá. Thu Sinh ở cạnh giết cá nghe được, trong lòng nói không ra là tư vị gì, chỉ thấy vắng vẻ.
Mọi người đều nói giỡn bận rộn, không ai chú ý hắn.
Hạ Sinh ngồi xổm bên người Hoàng Tước Nhi hỗ trợ xuyên cá.
Đợi cá sẵn sàng, lại đoạt lấy đem đi nướng, “Tước Nhi, để cho ta nướng. Giơ tay như vậy hoài mỏi lắm, ngươi làm không nổi đâu. Ngươi nói với ta trở như thế nào, nướng như thế nào.”
Hoàng Tước Nhi mặc kệ hắn cầm lấy nhánh cây đã xuyên cá đi qua.
Tay thiếu niên cầm nhánh cây, khớp xương rõ ràng, thực thô ráp, chắc là thường xuyên đập đá tạo thành. Hắn đã cao hẳn lên, chỉ thấp hơn Thu Sinh một ít. Thanh âm cũng giòn giã, chưa phá giọng. Hai má đen hồng non nớt, luôn cười cười.
Hắn vừa nướng cá, vừa hỏi Hoàng Tước Nhi nướng bao lâu là chín.
Hoàng Tước Nhi trả lời rành mạch cho hắn biết.
Hai người ngồi gần như vậy, chẳng biết tại sao, tim nàng bỗng đập nhanh hơn, có chút khác thường nho nhỏ. Len lén liếc mắt nhìn mọi người, thấy mọi người không lưu tâm bên này, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết mới thu hồi ánh mắt, lại cảm giác có người đang nhìn nàng.
Vội theo tầm mắt đuổi theo, phát hiện là sư huynh Hạ Sinh, Thạch Phiến, rõ ràng là đưa lưng về mọi người nhìn ra núi, lại đưa mắt liếc qua đây ngắm nàng, cũng không biết là đang trộm nhìn nàng hay là đang chú ý động tác của nàng và Hạ Sinh.
Hoàng Tước Nhi liền kích động như bị bắt gặp làm chuyện xấu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lo sợ cúi đầu, câu trả lời Hạ Sinh đã không còn tự tại, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều.
Cá nướng xong được chia theo thứ bậc. Đầu tiên là kính hiến cho Nhậm Tam Hòa một con cá mè, kế đó là “Công thần” bắt cá Cửu Nhi và Lâm Xuân, sau đó mới đến phiên mọi người.
Ăn một miếng, mọi người không nhịn được khen ngợi không dứt lời.
Ngoài ý liệu, mọi người đều nói cá nhiều xương kia nướng khét rất thơm, “Bên trong còn không giòn, còn phải nhằn xương, thật là phiền phức. Nướng khét chút mới tốt.”
Lâm Xuân nghe xong vội nói: “Đem cá lát thật mỏng rồi nướng, khẳng định càng giòn hơn.”
Đỗ Quyên tán thưởng nhìn hắn một cái, nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Nhậm Tam Hòa kịch liệt bắt đầu ho khan.
Có thế Đỗ Quyên mới ý thức được mình lỡ lời, có chút ngượng ngùng.
Lâm Xuân và Cửu Nhi đồng loạt cười, người bên ngoài còn chưa nghe hiểu.
Đợi ăn xong một con cá, Lâm Xuân liền lấy ra một con dao nhỏ lát cá, thập phần linh hoạt, kỹ thuật cắt rau rất thành thục —— hắn coi cá như đầu gỗ đùa nghịch.
Kế tiếp, quả nhiên ăn cá lăt nướng thơm lừng giòn rụm, mà hai con chim trĩ cũng đã nướng tốt xong...