Mục lục
Điền Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đại Đầu cười nói: "Xuân Nhi không có đói, nàng đói bụng trước?"

Vợ hắn nói: "Xuân Nhi có thể ăn chút gì đó, khẳng định Hạ Sinh đút không ít cơm cho hắn ăn hắn mới không đói. Có phải hay không, Hạ Sinh?"

Hạ Sinh vội nói: "Ai! Nương, hai người không về, ta đói bụng đến đau bụng, ăn một chén cơm lớn. Còn ăn thịt chuột và đút cho đệ đệ."

Đỗ Quyên che trán, nghĩ rằng "Còn non quá, còn non quá", còn không phải là giấu đầu hở đuôi sao. Lâm thẩm chỉ hỏi có đút cho Xuân nhi không, ngươi nhắc đến ăn thịt chuột làm cái gì?

Lại nhìn Hoàng Tước Nhi, đã chột dạ cúi đầu, không dám nhìn người.

Cũng may nàng luôn là người nhát gan, Lâm Đại Đầu hai người không có chú ý nàng.

Vợ Đại Đầu vỗ vỗ tro bụi trên người, đi lên bậc thang, từ tay Hoàng Tước Nhi ôm lấy Đỗ Quyên, ngồi xuống ghế nhỏ, lại kéo Lâm Xuân đến bên người, mới cùng Hoàng Tước Nhi chào hỏi: "Tước Nhi ăn chưa?"

Hoàng Tước Nhi đang muốn trả lời, Thu Sinh từ phòng bếp chạy đến, lớn tiếng cáo trạng: "Nương, ngươi mau đến xem! Hạ Sinh tham ăn quá, ăn gần hết thịt chuột, không còn lại mấy miếng."

Hạ Sinh lập tức biện hộ nói: "Nói bừa! Còn tới nửa bát mà. Vốn không ít mấy."

Chợt thấy tay Thu Sinh còn cầm miếng thịt đang ăn, vội trả đũa: "Chính ngươi ăn trộm rồi đổ lên người ta."

Thu Sinh bị chọc tức, giơ miếng thịt lên nói: "Ta chỉ bốc có một miếng. Ta mới vừa đi vào đâu có thời gian ăn vụng?"

Hai huynh đệ cãi nhau đưa lên quan tòa.

Vợ Đại Đầu quát: "Ăn thì ăn đi! Lại cãi nhau coi ta không đánh các ngươi."

Lúc Thu Sinh la hét thịt chuột ít đi thì Đỗ Quyên đã nhìn thấy thân mình Hoàng Tước Nhi run lên, rất hoảng sợ. Lúc này nàng nhìn vợ Đại Đầu lắp bắp nói: "Không... ăn. Nương... Nương sinh bệnh... Ngã bệnh." Vẻ mặt co quắp bất an.

Vợ Đại Đầu thật bất ngờ, hỏi: "Nương ngươi ngã bệnh? Chỗ nào không khoẻ?"

Nàng cho rằng Phùng Thị ngã bệnh, bé gái sốt ruột nên mới thất kinh như vậy rất tội nghiệp, vừa lúc che dấu chân tướng.

Hoàng Tước Nhi còn chưa lên tiếng, từ một người bên ngoài đi vào, là Nhậm Tam Hòa.

Hắn khiêng một con hoẵng lớn, ném xuống một chỗ trống trong viện, "phanh" một tiếng trầm vang, làm tro bụi bay lên.

Lâm Đại Đầu nhất thời mừng rỡ, nhiệt tình chào mời nói: "Nhậm huynh đệ tới. Ngồi đi. Ái dà! Con hoẵng lớn như vậy. Nhậm huynh đệ, ngươi quá khách khí!"

Thu Sinh và Hạ Sinh đã sớm ngừng cãi nhau, vội vàng chạy tới xem con hoẵng, gọi "Nhậm thúc, Nhậm thúc" không ngừng, hỏi làm thế nào bắt được con hoẵng, là bắn chết hay tự nó rớt vào cạm bẫy.

Nhậm Tam Hòa nói là hắn bắn chết. Lúc này Thu Sinh sùng bái không thôi.

Lâm Đại Đầu vừa mời hắn ngồi, vừa phân phó vợ mau dọn cơm. Hắn muốn cùng Nhậm huynh đệ uống một chén, vừa kêu Thu Sinh lấy đao đến, hắn muốn thu thập con hoẵng này.

Vợ Đại Đầu vội đáp ứng, lại nói: "Xẻ thịt con hoẵng xong đưa chút cho Hoàng gia đi. Nghe Tước Nhi nói, đệ muội bị bệnh đó."

Tuy Nhậm Tam Hòa khiêng con hoẵng đến Lâm gia, nàng không cho là đưa hết cho Lâm gia. Nhậm Tam Hòa chiếu ứng Hoàng gia, nàng đều nhìn ở trong mắt, dĩ nhiên có cân nhắc.

Lâm Đại Đầu vội nói: "Còn cần ngươi nói."

Ai ngờ Nhậm Tam Hòa lại lạnh nhạt nói: "Không cần đưa qua."

Lâm Đại Đầu "A" một tiếng, thập phần kinh ngạc.

Vốn Hoàng Tước Nhi đang vui vẻ, cho rằng nhà mình  chắc chắn được một phần. Lúc trước cứ cách năm ba bữa, Nhậm thúc thúc sẽ đưa con mồi cho nhà mình, nàng thấy thành quen.

Nhưng Nhậm Tam Hòa vừa rồi nói không cho, sao nàng không xấu hổ chứ!

Hơn nữa nàng mẫn cảm phát hiện, Nhậm thúc thúc giống như rất không cao hứng. Nàng ảm đạm cúi đầu, cho rằng mình bị ghét bỏ.

Nhậm Tam Hòa đâu có chú ý tâm tư bé gái, liếc mắt nhìn vợ Đại Đầu, kỳ thật là nhìn Đỗ Quyên, sau đó nói hai ba câu đem chuyện Phùng Thị té xỉu nói một lần.

Hai vợ chồng Lâm Đại Đầu nghe xong lắc đầu cảm thán.

Lâm Đại Đầu cười nhạo nói: "Việc làm xong? Nông dân chúng ta có lúc nào làm xong việc! Đậu phộng hái xong không cần cột gọn gánh về sao. Đậu phộng gánh về còn phải xới đất, sau này còn phải trồng lúa mạch, còn phải lên núi hái hạt dẻ và cây trăn, hái nấm, còn phải đốn củi, đốt than... Phải vội đến cuối năm mới được nghỉ. Nếu ngươi không làm, cũng được, không ai quản ngươi. Đến mùa đông chỉ ăn bắp ngô, con nít cũng không có đồ ăn vặt ăn."

Vợ Đại Đầu cũng nói: "Hiếu kính cha mẹ cũng nên. Bất quá nhà bọn họ chỉ có Lão Thực huynh đệ một lao động chính, nương Tước Nhi phải trông con, nấu cơm, việc đồng áng chỉ có thể giúp một tay. Lão Thực huynh đệ vừa đi, việc này không phải không ai làm sao. Nhà lão nhị còn có vài người làm việc, con cái cũng lớn một chút, đều biết chạy..."

Hai người lải nhải quở trách, lắc đầu liên tục.

Bây giờ Đỗ Quyên mới hiểu được ngọn nguồn sự tình, cũng hiểu ra vì sao mẹ sinh bệnh.

Tục ngữ nói "Thanh quan khó xử chuyện gia đình", kỳ thật hai người này nói một tràng, việc làm không xong cũng tốt, không có năng lực giúp cha mẹ cũng tốt, đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là nhị thúc đang làm nghề mộc.

Đỗ Quyên vừa nghe đã bắt lấy mấu chốt này, cảm thấy rất thái quá.

Nga, ngươi không muốn chậm trễ việc kiếm tiền, kêu đại ca hỗ trợ làm việc nhà nông, vậy ngươi làm nghề mộc kiếm bạc có chia một phần cho đại ca?

Còn có một chút: thân nhân hẳn nên giúp đỡ cho nhau, trọng tâm ở chữ "cho nhau"!

Nhà mình rõ ràng kém nhà thúc thúc rất nhiều, không thấy bọn họ đến hỗ trợ chứ đừng nói đến trợ cấp, cũng muốn Lão Thực cha đi giúp bọn họ, thật là buồn cười!

Nếu là người không biết nội tình, từ bên ngoài đến xem: hiếu kính cha mẹ, trợ giúp huynh đệ, là chuyện phải làm. Phùng Thị vì chuyện này cùng cha mẹ chồng nháo, đích thực là bất hiếu, hơn nữa cũng có vẻ không có nhân tình, sẽ bị người mắng.

Đỗ Quyên không cần nghĩ, cũng biết ông bà nội sẽ sinh khí như thế nào. Bởi vì chính bọn họ cũng không ý thức được mình có bao nhiêu bất công, chỉ biết nói Phùng Thị người con dâu này không tốt, bất hiếu cha mẹ, không để ý huynh đệ và cháu.

Nàng thấy sắc mặt Nhậm Tam Hòa âm trầm, nghĩ rằng hắn cũng bị chọc tức.

Vốn hết thảy không liên can chút nào đến hắn, nhưng bởi vì khối thân thể này, hắn đối với Hoàng gia không thể không chú ý, không thể không để ý chuyện hưng suy và chuyện nhà chuyện cửa, thật sự làm khó hắn.

Nhậm Tam Hòa tựa hồ cảm giác được nàng nhìn mình, đối với nàng ôn nhu cười, sau đó xoay mặt cùng Lâm Đại Đầu nói thầm.

Đang buổi trưa, vợ Đại Đầu giữ Hoàng Tước Nhi lại ăn cơm.

Lúc mọi người đang ăn cơm, Hoàng Lão Thực tới đón tỷ muội Hoàng Tước Nhi.

Lâm Đại Đầu vội nói: "Nghe nói đệ muội ngã bệnh? Nương Xuân Nhi buổi chiều không bận, ngươi để Đỗ Quyên ở đây đi. Cùng chơi với Xuân Nhi, nàng cũng có thể chiếu khán chút."

Hoàng Lão Thực đang lo nghe vậy cầu còn không được, lập tức đáp ứng.

Hắn nhìn chén lớn thịt hoẵng trên bàn, âm thầm nuốt nước miếng.

Nhưng Lâm Đại Đầu không có ý gọi hắn ngồi xuống ăn. Nhậm Tam Hòa đối với hắn xa cách, hắn cũng không dám nói cười với hắn như bình thường, ngượng ngùng nói hai câu, xoay người đi.

Hoàng Tước Nhi đã ăn một chén cơm lớn trước, lúc này ăn không được nhiều. Hai ba ngụm vội vàng ăn xong là buông bát. Lại cùng vợ Đại Đầu nói cảm tạ, nói muốn về nhà chiếu khán nương, sau đó đuổi theo cha.

Vợ Đại Đầu cảm thán nói: "Đứa bé này thật hiểu chuyện!"

Hoàng Tước Nhi đuổi theo Hoàng Lão Thực tới cửa nhà, hỏi: "Cha, ngươi có mang đồ ăn cho nương không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK