Vỗn Lâm Xuân cũng tức giận, nghe xong lời này hắn âm thầm sảng khoái.
Nương Bát Cân ngẩn ngơ, sau đó "bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc nói: "Không thể nào! Đây không phải là oan uổng ta sao..."
Nhậm Tam Hòa khẽ cười nói: "Sao không có? Bình thường ngươi nhìn ta chằm chằm, ta cũng không tiện nhìn ngươi..."
Nương Bát Cân xấu hổ bụm mặt khóc rống.
Vợ Đại Mãnh cố nín cười nghẹn đến nội thương.
Không riêng gì nàng, Phúc Sinh và đám tiểu bối cũng như thế.
Thật là lạ, nữ nhân Lâm gia bị người ngay mặt chỉ trích quyến rũ nam nhân, không phải bọn họ hẳn nên phẫn nộ sao, sao lại buồn cười chứ?
Bởi vì bọn họ biết Nhậm Tam Hòa cố ý ghê tởm 2 vợ chồng Lâm Đại Thắng. Diệu ở chỗ không phải hắn ăn nói lung tung, là có chút "căn cứ". Dĩ nhiên, giữa bọn họ tuyệt đối là trong sạch, dù không tin nương Bát Cân, Nhậm Tam Hòa cũng làm cho bọn họ tin tưởng.
Vì ở nông thôn sơn dã này, quy củ lễ pháp không quá khắc nghiệt, nam nữ không có khả năng không gặp mặt nhau. Cho nên, những phụ nữ xinh đẹp sẽ làm cho đàn ông hâm mộ, lui tới sẽ nhìn ngắm thêm vài lần. Tương tự, đàn ông như Nhậm Tam Hòa, Lâm Đại Mãnh cũng chiêu dụ mắt thèm của đám phụ nữ, lúc đi ngang qua cũng sẽ bị nhìn chằm chằm, đặc biệt Nhậm Tam Hòa nổi bật nhất.
Đương nhiên, ngoại trừ kẻ đặc biệt không biết liêm sỉ, rất ít biến thành sự thật.
Nhậm Tam Hòa hận nương Bát Cân phỉ báng Đỗ Quyên, hắn liền phỉ báng nàng.
Điều này, cha con Lâm thái gia cũng biết là đang xảy ra chuyện gì, không khỏi quẫn bách và sinh khí, nhưng không thể phát tác, ai kêu miệng phụ nữ nhà mình tiện trước?
Trước mặt trưởng bối nói lời này, dù là nửa thật nửa giả cũng đủ mất mặt. Lâm đại gia hung tợn trừng con dâu thứ năm.
Lâm Đại Mãnh kéo Nhậm Tam Hòa ra bên ngoài.
Ra đến viện ngoài mới thấp giọng nói: "Tổ tông, ta thật thua ngươi. Có ai như ngươi nói như vậy chứ? Tẩu tử ngươi cũng nhìn ngươi đó, quay đầu ngươi cũng muốn nói tẩu tử ngươi quyến rũ ngươi à?"
Nhậm Tam Hòa mặt lạnh nói: "Lời nói của ta làm sao? Ngươi nghe coi nàng nói cái gì? Đại Mãnh huynh đệ, nên quản giáo tốt em dâu của ngươi. Nếu để cho ta nghe một câu nửa chữ về Đỗ Quyên, ngươi coi ta sẽ làm như thế nào."
Lâm Đại Mãnh thống khổ nói: "Đó không phải là vợ ta, ta quản như thế nào đây?"
Thật không trách hắn, người em dâu này, mắng cũng mắng không được, dạy cũng dạy không ngoan, cũng không biết là xuẩn hay là lì. Thật là lạ, sao trước đây không phát hiện ra chứ?
Sau này nghĩ kỹ mới tìm được đầu mối: ngũ đệ và vợ bình thường luôn oán giận trưởng bối bất công Cửu Nhi, Lâm Xuân, chưa bao giờ nhìn nhận con trai mình không bằng người ta. Lần này cũng nghĩ như vậy. Chỉ vì là người một nhà, đối với nàng khoan dung, nên không vạch trần sự thật.
Nhậm Tam Hòa hừ một tiếng nói: "Tẩu tử không phải rất lợi hại sao!"
Lâm Đại Mãnh: "..."
Trong phòng, Lâm thái gia nhìn cháu dâu đang quỳ dưới đất, nói với đại nhi tử: "Đây là các ngươi chê ta sống quá lâu, cố ý làm ra việc này chọc giận ta, muốn cho ta chết sớm hả? Lâm gia mặt mũi đều bị các ngươi làm cho mất hết."
Lâm đại gia luống cuống, kêu lên: "Cha..."
Lâm lão thái thái cũng sinh khí, đối với con dâu cả nói: "Để vợ lão ngũ đi từ đường quỳ một đêm. Ngươi và vợ Đại Mãnh vợ dạy dỗ nàng một chút."
Lâm thái gia thêm một câu: "Nếu để cho ta nghe nàng nói về Đỗ Quyên, bỏ nàng!"
Lâm đại nương vội đáp ứng, hận rèn sắt không thành thép nhìn vợ lão ngũ. Bao nhiêu năm rồi Công công, bà bà đều không quản chuyện trong nhà, không nghĩ tới gặp phải phiền toái này, hại bọn họ hơn một trăm tuổi rồi còn phải bận tâm, lại hại mình và chồng mất mặt.
Hai vợ chồng Lâm Đại Thắng dĩ nhiên không phục, không nghĩ ra vì sao Nhậm Tam Hòa trước mặt người Lâm gia khi dễ phụ nữa Lâm gia, gia gia nãi nãi còn phạt bọn họ. Nhưng bọn họ lại không dám nhiều lời.
Đem hai vợ chồng này đuổi đi xong, Lâm đại gia phân phó Lâm Đại Mãnh nhanh chóng rời núi đuổi theo Cửu Nhi, "Hắn cứ đi như vậy, không có người trong thôn bảo đảm sao được."
Thì ra nhập ngũ cần phải xuất ra hộ tịch địa phương chứng minh, còn cần người bảo đảm.
Lâm Đại Mãnh là lý chính thôn Thanh Tuyền, dĩ nhiên hiểu thủ tục này, nhanh chóng gật đầu, thu thập rồi rời núi.
Buổi sáng Đỗ Quyên mới biết được tin Cửu Nhi rời đi, vì Quế Hương tìm tới.
Cô gái vừa thấy Đỗ Quyên đã hỏi: "Cửu Nhi ca ca đi có nói cho ngươi biết không? Có để lại thư cho ngươi không?"
Đỗ Quyên thất kinh hỏi: "Cửu Nhi đi?" Sau đó lập tức lắc đầu, "Không có nói với ta. Ta không biết việc này."
Quế Hương tin tưởng.
Nàng rất hiểu Đỗ Quyên, biết nàng sẽ không nói láo. Bởi vậy yên lặng nhìn nàng một hồi, đột nhiên nhào vào giường La Hán khóc rống lên.
Cửu Nhi rời đi đối với nàng là một đả kích quá lớn!
Ngày hôm qua còn nghe đại mợ nói cho bọn họ định thân, nàng xấu hổ không dám nói với người khác, nghĩ sẽ nói cho Đỗ Quyên các nàng biết sau. Ai ngờ mới quá một đêm, trời đã sụp xuống.
Đỗ Quyên nhìn Quế Hương khóc rống, ý bảo Hoàng Ly đi ra ngoài.
Sau đó, nàng ngồi bên giường lẳng lặng nghe, không nói được lời nào.
Lúc này, Quế Hương như bị nhốt trong lồng kính, lớn tiếng cầu cứu. Người bên ngoài không vào được, nàng cũng không đi ra. Lồng kính đó chính là trái tim nàng, nàng không chủ động đi ra, người ngoài vĩnh viễn không giúp được nàng.
Nàng hoài nghi, lúc này khuyên bảo, Quế Hương có nghe lọt hay không.
Quế Hương khóc đại khái một canh giờ, thanh âm mới thấp xuống.
Đỗ Quyên liền lên tiếng.
Vừa mở miệng đã cho thuốc nặng.
"Ngươi không tiền đồ như vậy, khó trách Cửu Nhi không chọn trúng ngươi."
Bỗng nhiên Quế Hương đứng dậy, hai mắt sưng đỏ trừng lớn, căm tức nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên thở dài, hỏi: "Trong lòng ngươi có trách ta hay không?"
Quế Hương không nói được lời nào.
Dĩ nhiên nàng trách Đỗ Quyên, nhưng lại không thể nói. Bởi vì Đỗ Quyên không sai, nàng không có bất kỳ lý do gì trách nàng. Đơn giản như Tiểu Phương và Tiểu Liên, thậm chí Hòe Hoa, nàng đều có thể tìm ra lỗi của các nàng; nhưng Đỗ Quyên, nàng không tìm ra lỗi của nàng, tình cảnh này khiến nàng thêm tuyệt vọng và mờ mịt.
Cho nên nói, người với người phân biệt rất lớn: như mẹ con nhị mợ, đại mợ, ít nhiều gì đều đem chuyện mình không như ý giận chó đánh mèo đổ lên đầu người khác. Tuy miệng Quế Hương không buông tha người, nội tâm lại rất thuần thiện. Nàng ghen tị với Đỗ Quyên, nhưng không trách nổi Đỗ Quyên, bởi vì nàng không qua được chính mình. Nàng rất rõ ràng Đỗ Quyên không sai.
Đỗ Quyên nhìn Quế Hương nghiêm túc nói: "Chuyện của ngươi và Cửu Nhi, căn nguyên ở trên người ngươi, ai cũng không giúp được ngươi! Đừng nói ta, dù là mẹ nuôi và nương ngươi giúp các ngươi định thân, nếu trong lòng Cửu Nhi không có ngươi, cuộc sống sau này sẽ không có vị gì cả."
Quế Hương vạn loại chua xót đồng loạt dâng trào, khóc kêu lên: "Ta lấy cái gì so với ngươi đây!"
Miệng Đỗ Quyên co rút, nỗ lực khắc chế bất đắc dĩ, kiên nhẫn nói: "Tại sao ngươi phải so với ta? Từ trước ta đã nói với ngươi: nữ nhân thông minh sẽ không đi đối phó với nữ nhân, sẽ cố gắng đề cao bản thân hấp dẫn nam nhân. Ngươi có sự đáng yêu riêng của mình, vì sao phải học ta? Học người khác có giống cách mấy, đó cũng là "bắt chước bừa" mà thôi, không bằng phát huy bản sắc của chính mình..."
Quế Hương cúi đầu bụm mặt, bi thương nói: "Ta làm gì hắn đều chướng mắt..."
Đỗ Quyên lắc đầu, rút chiếc khăn đưa cho nàng, khuyên nhủ: "Nói bừa! Cửu Nhi thương ngươi biết bao. Chỉ là hắn không phân rõ cảm tình này, cứ nghĩ ngươi là muội muội. Nhưng hắn nhiều đường muội biểu muội như vậy, lại thích nhất ngươi, không phải đã chứng minh ngươi làm người ta thích sao! Ngươi cần kiên nhẫn kiên trì. Cái gọi là "Hoạn nạn thấy chân tình", còn có "Kim thành sở trí, kiên định", chỉ cần ngươi dụng tâm kiên trì, để Cửu Nhi thấy được chân tâm của ngươi, hắn sẽ động tâm."
Quế Hương nghe xong lời này, nhanh chóng ngẩng đầu, gấp rút hỏi: "Thật sao?"
Đỗ Quyên dùng sức gật đầu nói: "Ân. Đầu tiên ngươi phải tỉnh táo lại. Ngươi nghĩ đi, Cửu Nhi sẽ thích con gái khóc sướt mướt, oán trời trách đất sao?"
Quế Hương vội vàng gật đầu, Cửu Nhi ca ca chán ghét nhất con gái xấu hổ yếu đuối.
Đỗ Quyên thấy nàng nghe lọt, sắp xếp lại từ ngữ, nhằm vào khúc mắc của nàng kiên nhẫn khuyên giải an ủi, cổ vũ, kích thích ý chí chiến đấu của nàng.
Quế Hương vừa nghe một bên gật đầu, dần dần quên cả khóc.
Đỗ Quyên lại tổng kết n loại biến hoá, cường điệu không biết bao nhiêu lần, nàng mới khóc thút thít một chút, mang theo nồng nặc giọng mũi hỏi: "Đỗ Quyên, chỉ cần ta dụng tâm học giỏi đợi Cửu Nhi ca ca trở về, hắn thật có thể thích ta sao?"
Đỗ Quyên nhìn nàng khóc khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo, giương mắt nhìn mình, lòng dạ ác độc co rút lại, ngoài miệng lại kiên định đáp: "Ngươi cố gắng nhất định sẽ không uổng phí!"
Cửu Nhi có hồi tâm chuyển ý hay không nàng không biết, nhưng nàng biết: chỉ cần Quế Hương bắt mình ương ngạnh kiên trì, lâu ngày, năng lực chịu đựng của nàng nhất định sẽ được đề cao, đến lúc đó dù kết quả thế nào, nàng cũng có thể chịu đựng. Tiếp theo, trong quá trình chờ đợi, tình cảm của nàng cũng sẽ từ từ bị tiêu hao. Nếu sau khi trở về Cửu Nhi vẫn không động tâm, nàng cũng sẽ không thương tâm như hiện tại, nói không chừng dưới cơn nóng giận vứt bỏ hắn.
Đương nhiên, kết cục tốt nhất là sau khi trở về Cửu Nhi bị Quế Hương cảm động.
Đây mới là kết cục vui vẻ.
Vì kết cục này, nàng phải giúp Quế Hương.
Đỗ Quyên và Quế Hương đang nói chuyện, Hòe Hoa tới lại bị Hoàng Ly chặn, "Tỷ ta có việc, hôm nay không rảnh nói với ngươi."
Hòe Hoa xấu hổ vừa thương tâm hỏi: "Hoàng Ly, ngươi còn nghĩ là ta hại tỷ ngươi?"
Hoàng Ly bĩu môi nói: "Ta không nói như vậy. Hai ngày nay người nhiều chuyện nhiều, cả nhà chúng ta phiền chết. Chúng ta muốn thanh tĩnh vài ngày. Nếu ngươi không có chuyện gì thì ta không giữ ngươi. Nhị tỷ ta còn nói, con gái ở chung dễ cãi nhau, sau này không có việc gì thì ít tới đây một chút. Còn có a, mọi người đều rất bận rộn, việc đồng áng đã bắt đầu. Nhà ta không giống nhà ngươi, nhà ta ít lao động, tỷ muội chúng ta đều phải xuống ruộng làm việc."
Hòe Hoa bình tĩnh trở lại, gật gật đầu nói: "Ta hiểu được. Nói một tiếng với nhị tỷ ngươi, chờ nàng rãnh rỗi ta lại đến tìm nàng."
Hoàng Ly không nói gì thêm, nhìn nàng đi rồi mới đóng cửa.
Nàng không có lừa Hòe Hoa, những lời này quả thật là Đỗ Quyên dạy nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy đám con gái lớn hơn đều có tâm tư. Quế Hương thích Cửu Nhi, Hòe Hoa thích Lâm Xuân, đều rất rõ rệt. Ban đầu nàng không cảm thấy gì, nhưng xảy ra chuyện của Tiểu Liên khiến nàng cảnh giác thấy vẫn nên tránh né một chút tốt hơn. Nếu các nàng nghĩ chuyện không thành, sẽ trách đến trên người mình.
Điểm này, kiếp trước nàng có trải qua. Bằng hữu thích một bạn nam, mọi người đều biết, đều vui vẻ hỗ trợ. Kết quả không thành công, sau đó oán nàng không giúp một tay.