Phùng Thị cười lạnh nói: "Chuyện gì xảy ra? Người ta xứng đáng thiếu ngươi sao?"
Hoàng Lão Thực chê cười nói: "Cũng không phải là ý đó. Chỉ là đang tốt lành tự nhiên bỏ mặc mà không biết tại sao, trong lòng không dễ chịu."
Phùng Thị châm chọc nói: "Là không có thịt ăn nên trong lòng không dễ chịu đi? Không giúp ngươi làm việc trong lòng không dễ chịu đi? Ngươi còn trông cậy vào người ta!"
Hoàng Lão Thực không lên tiếng.
Quả thật người ta không nợ hắn, hắn không nên trông cậy vào, đành nhận mệnh thôi.
Mấy ngày này, tuy Hoàng đại nương không ghé qua bên đại nhi tử nhưng thường nghe người trong thôn bàn tán, nói Nhậm Tam Hòa lại săn được con gì, ngay cả hươu cũng săn được vài lần.
Tay nghề săn thú của người này qua mặt hết thảy thợ săn của thôn Thanh Tuyền.
Căn cứ tình hình dĩ vãng mà phỏng đoán, Hoàng đại nương cảm thấy khẳng định đại nhi tử được không ít.
Bởi vậy nàng nộ khí không thôi, ra ruộng chất vấn đại nhi tử.
Nhìn thấy Hoàng Lão Thực một mình trồng lúa mạch, liền hỏi: "Vợ ngươi đâu?"
Hoàng Lão Thực nói vợ lên núi nhặt nấm, đánh hạt dẻ.
Vừa lúc không ở nhà!
Hoàng đại nương sầm mặt chất vấn: "Trong mắt ngươi còn có ta cùng cha ngươi sao?"
Hoàng Lão Thực mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì hết).
Ánh mắt Hoàng đại nương bén nhọn theo dõi hắn nói: "Mỗi ngày ăn thịt, ngươi có thể nuốt xuống sao? Ngươi không sợ thiên lôi đánh cho ngươi nghẹn chết?"
Hoàng Lão Thực cau mày nói: "Nương còn nói sao! Ta mỗi ngày ăn thịt chỗ nào? Sau ngày đó giúp nương làm việc, Nhậm huynh đệ đã không giúp ta làm việc, cũng không cho ta con mồi săn được, cũng không cho nương Tước Nhi làm xiêm y, đều cho tên Lâm Đại Đầu kia."
Trước giờ đều là "Do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó" (từ cần kiệm đến xa hoa dễ, từ xa hoa mà phải tiết kiệm khó), hưởng qua một đoạn ngày lành, hắn khó có thể quên, bởi vậy trong khẩu khí không tránh khỏi thầm oán.
Hắn nói "sau ngày đó giúp nương làm việc" là đường ranh giới thời gian, cũng không có ý khác, nhưng vào tai Hoàng đại nương lại bất đồng —— đây là đang trách nàng!
Tuy căn nguyên đúng là như thế, nhưng nàng không cho là như vậy.
Lại một lần nữa lão thái bà bị đại nhi tử làm cho tức giận đến run run, mắng: "Ngươi còn có mặt mũi nói! Vợ ngươi ai dám chọc vào. Người ta trốn nàng còn không kịp..."
Mắng tới mắng lui, đều nhận định là Phùng Thị không biết làm người, đại nhi tử lại thành thật, cho nên không biết như thế nào đắc tội Nhậm tiểu ca nên người ta mới không tặng con mồi cho bọn họ.
Nhớ tới cái này, nàng đau lòng không thôi.
Người như vậy sao có thể đắc tội chứ!
Bỗng nhiên nàng nhớ tới trong thôn có rất nhiều người đều muốn gả khuê nữ cho Nhậm Tam Hòa, không khỏi động tâm. Cháu gái nhà mẹ đẻ mình, bộ dạng như nước trong veo. Còn có cháu gái nhà mẹ đẻ của con dâu út Phượng Cô cũng không sai. Nếu như có một người được Nhậm tiểu ca coi trọng, không phải sau này hắn thành thân thích của mình sao?
Lập tức nàng bị ý niệm này nung nấu đến không đứng vững, bỏ mặc đại nhi tử, vội vàng về nhà cùng Phượng Cô thương lượng.
Không nói đến Hoàng đại nương một lòng muốn kết thân cùng Nhậm Tam Hòa, nói về Đỗ Quyên, gần đây rất cao hứng.
Thu hoạch vụ thu qua đi, dân trong thôn trừ bỏ trồng lúa mạch, đốn củi, còn muốn vào núi đi hái hạt dẻ và hạt thông, nhặt nấm v.v.. Phàm có thể ăn đều thu trữ trong nhà như chuột giấu đông vậy.
Nhìn những thứ kia, Đỗ Quyên đặc biệt vui vẻ.
Những ngày này, Phùng Thị từ trên núi về sớm, mới buổi trưa đã đến nhà.
Vậy mà nàng hái được hơn mười cân hạt dẻ và hạt thông, đều đổ xuống sân trải ra phơi, sau đó cùng Hoàng Tước Nhi thanh lý nấm và những thổ sản khác.
Nấm nhất định phải làm sạch rồi phơi nắng, bằng không tương lai lúc ăn, rửa dễ bị nát.
Đỗ Quyên nhìn đám nấm dại kia, có đỏ sậm, có xám trắng, mỗi cái dù nhỏ nhưng tròn đầy, mừng rỡ ha hả cười, hướng Phùng Thị "A ách" gọi không ngừng.
Phùng Thị thấy vậy cười hỏi: "Muốn xuống dưới?"
Đỗ Quyên không dám gật đầu, bởi vì làm vậy thì quá yêu nghiệt, nên nhìn nàng cười lấy lòng.
Phùng Thị thấy nàng nghiêng đầu nhỏ cười nhìn mình, không đành lòng cự tuyệt, đáp ứng.
Nàng không phải không cho Đỗ Quyên xuống đất, chỉ là nàng phát hiện mặc dù khuê nữ mới mấy tháng tuổi nhưng trước nay không hề quào loạn, bởi vậy trừ bỏ thay tã, xiêm y trên người nàng luôn sạch sẽ. Hơn nữa Đỗ Quyên trắng trẻo, mũm mĩm, xuất phát từ sự yêu thích cái đẹp bình thường của con người, trước nay nàng không cho Hoàng Tước Nhi để Đỗ Quyên xuống đất.
Nàng liền kêu Hoàng Tước Nhi mang một cái chiếu đan bằng trúc đến, trải trên mặt đất, lại lấy đệm giường từ trong nôi ra trải lên trên chiếu rồi mới đặt Đỗ Quyên lên.
Có người đỡ, Đỗ Quyên đã biết xoay người ngồi, chỉ là không thể ngồi lâu.
Nàng đưa tay cầm cái nấm màu đỏ sậm, miệng hừ hừ "tiểu cô nương hái nấm", lăn qua lộn lại xem.
Hoàng Tước Nhi vội vàng dỗ nói: "Không thể ăn!"
Phùng Thị cũng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, lại thấy nàng không giống những đứa bé khác chút nào, bắt lấy gì đó dùng sức bóp thành một đoàn. Nàng cẩn thận dùng hai ngón tay nắm cái nấm, không bóp nó, cũng không bẻ nó, càng miễn bàn không đưa lên miệng, không khỏi rất kinh ngạc.
Nàng đang định nói chuyện, chợt nghe thanh âm của Hoàng Lão Thực từ cửa viện truyền đến, nhiệt tình tiếp đón Nhậm Tam Hòa, gọi hắn đi vào ngồi chơi.
Nhậm Tam Hòa liền đi vào.
Hắn cố ý đến xem Đỗ Quyên.
Ban đầu là bởi vì hắn không yên lòng nàng, muốn âm thầm chiếu cố nàng. Nhưng Đỗ Quyên từng ngày từng ngày lớn lên, một ngày hắn không thấy Đỗ Quyên là nhớ đến hoảng, bởi vậy quyết định cùng Hoàng Lão Thực "nối lại tình xưa".
Quả nhiên, Đỗ Quyên vừa thấy hắn sẽ cho hắn một khuôn mặt tươi cười.
Nhậm Tam Hòa cảm thấy trái tim đều tan chảy, hoàn toàn không nghe thấy Hoàng Lão Thực và Phùng Thị tha thiết tiếp đón. Bưng băng ghế đến thì ngồi xuống, bưng nước tới thì nhận lấy uống, vừa hướng Hoàng Tước Nhi nói: "Cẩn thận coi chừng muội muội bỏ nấm dại kia vào miệng."
Hoàng Tước Nhi tự hào khen: "Sẽ không. Muội muội nghe lời nhất. Ngươi xem, nàng chưa bao giờ làm người bẩn."
Nhậm Tam Hòa thầm nghĩ, dĩ nhiên rồi, nàng có thể nào giống các ngươi chứ!
Hoàng Lão Thực một lòng muốn làm thân với hắn, ra sức khen ngợi khuê nữ mình nhu thuận nghe lời thế nào, lại để cho hắn ôm Đỗ Quyên.
Đề nghị này đánh trúng vào lòng Nhậm Tam Hòa, vì thế biết thời biết thế bế Đỗ Quyên dậy, nhẹ nhàng ước lượng, vui sướng cười nói: "Lớn lên rất nhiều. So Lâm Xuân đều không nhẹ."
Nói đến Lâm Xuân, mọi người bỗng nhiên nghe tiếng tiểu oa nhi ngoài cửa viện "A a" kêu to, quay đầu nhìn lại.
Tứ chi Lâm Xuân chạm đất, đang vịn cửa bò vào viện.
Hắn bò từ nhà qua. Nhìn thấy Đỗ Quyên, cảm thấy đang tới gần mục tiêu, nhất thời hưng phấn la to, hướng Đỗ Quyên phất tay.
Đỗ Quyên cả kinh há to miệng nhỏ, lộ ra hai cái răng sữa vừa mọc.
Đứa nhỏ này, thật đúng là có nghị lực!
Bò qua cửa, Lâm Xuân đang muốn tiếp tục bò vào trong, Hạ Sinh từ phía sau đuổi tới, kéo hai cánh tay hắn trở về: "Ngươi lại đến đây bò loạn. Theo ta trở về."
Lâm Xuân không thuận theo, kêu to lên, nắm chặt cửa không buông tay.
Phùng Thị vội nói: "Hạ Sinh, cho hắn đi vào chơi. Chúng ta đều ở đây coi hắn, không cần gấp gáp."
Lâm gia chiếu cố nàng không ít, thường giúp trông coi Đỗ Quyên.
Vốn Hạ Sinh sợ Hoàng gia không có ai chiếu cố đứa bé nên mới lôi đệ đệ về. Lúc này nhìn tình hình trong viện, rất yên lòng, hơn nữa cầu còn không được —— mừng rỡ quăng hắn như quăng con ghẻ, mặc kệ hắn đi.
Trước khi đi, hắn còn cao giọng nhờ Hoàng Tước Nhi giúp hắn chiếu khán đệ đệ. Tước Nhi đáp ứng.
Lâm Xuân được thoát, tứ chi liền chạm đất, nhanh nhẹn leo vào.
Tốc độ bò của hắn, tuyệt đối không chậm hơn người đi từ từ.
Mọi người thấy cười ha ha.
Tuy Đỗ Quyên cũng cười nhưng không lấy làm kì, bởi vì nàng thường thấy Lâm Xuân bò.
Lâm Xuân bò đến trước mặt Nhậm Tam Hòa, cái mông nhỏ quyệt một cái, một tay chống đỡ, vững vàng đứng lên, từ trong túi trước ngực lấy ra hai viên sơn tra hồng lớn, nhếch miệng cười đưa cho Đỗ Quyên.