Lâm Xuân nhìn nàng ngây ngốc.
Bọn họ đều sinh trưởng ở nông thôn, mười mấy năm lớn lên cùng nhau, tình cảm giữa bọn họ không phải bất kỳ thứ gì có thể lay động. Hắn biết tâm ý của mình đối với nàng, đồng thời hắn cũng biết tâm ý của nàng đối với hắn. Dù những thiếu niên phong lưu tuấn tú phú quý kia ở chung một chỗ, nàng cũng chưa từng xem nhẹ hắn, ngược lại còn nhắc nhở hắn: hắn không kém bọn họ. Giọng điệu ân cần chỉ bảo, thần sắc chờ đợi đó, chỉ là người thân cận nhất mới có.
Hắn nhìn Đỗ Quyên, cảm thấy đời này không có bất kỳ cô gái nào có thể thay thế nàng!
Hắn cũng tin tưởng lời thái gia gia nói: hắn chính là phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên.
Tình duyên 2 kiếp, vạn năm chờ, ai cũng đừng nghĩ tách ra bọn họ!
Nhớ tới bức bình phong chưa điêu khắc "Hoa hiếm vừa nở, không sợ bị mai một", hắn đột nhiên có linh cảm, biết điêu như thế nào, điêu cái gì.
Hắn làm bình phong là vì muốn tìm con đường mới nhưng cũng là vì Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên thấy hắn ngẩn người, hỏi: "Nghĩ cái gì? Ăn trước đi."
Lâm Xuân liền cười, nói: "Đang nghĩ đến bức bình phong chưa làm. Vừa rồi linh quang hiện ra, nghĩ tới một bộ bản thảo, nên xuất thần."
Đỗ Quyên nghe xong nét vui mừng liền hiện lên mắt, nói: "Thật sao? Thật là tốt quá! Cũng quá hao tâm tổn sức. Đến ăn quả trứng gà này đi. Còn có canh đầu cá, đều làm riêng cho ngươi bổ đầu óc. Ngươi không cần lo gì hết, làm xong bộ bình phong trước rồi nói. Linh cảm không phải nói có là có, cái gọi là "Nhất cổ tác khí, lại mà suy, tam mà kiệt" *. Bỏ qua sự linh cảm này, sau này muốn có linh cảm lần nữa sẽ khó khăn, lại phải đợi cơ hội."
* Ý là có hứng phải làm một mạch ngay, đắn đo suy nghĩ sẽ bị cạn kiệt
Lâm Xuân dùng sức gật đầu.
Đỗ Quyên luôn có thể dung từ ngữ chính xác biểu đạt tình cảnh. Trước mắt không phải hắn đang ở trong tình huống này sao, cho nên mới ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.
Hắn ăn cơm, Đỗ Quyên dẫm lên đám gỗ vụn đầy trên mặt đất đi vào buồng trong, xem bình phong hắn đã làm xong, vừa nói cho hắn biết, sợ là Trần gia còn đến nữa, kêu hắn trời sụp xuống cũng mặc kệ.
Nàng lừa hắn vì sợ chuyện Diêu Kim Quý tố cáo lão cha và đệ đệ ngỗ nghịch bị Lâm Xuân biết, hắn sẽ không còn tâm tư chế tác bình phong, bởi vậy mượn Trần Thanh Đại làm tấm mộc.
Lâm Xuân không hoài nghi. Hắn biết có Nhậm Tam Hòa và Hoàng Nguyên liên thủ, đủ ứng phó tình thế phức tạp. Lại nói, Đỗ Quyên cũng là người có chủ ý.
Ăn xong, Đỗ Quyên cùng hắn nhàn thoại hai câu rồi vội vàng đi.
Mà trong phòng bên kia, Hoàng Nguyên nâng bút viết một tờ tụng trạng, lại dặn dò Đỗ Quyên và Nhậm Tam Hòa một hồi, rồi mang theo Lão Thực cha tới phủ nha kích trống kêu oan, cáo bác và biểu ca Diêu Kim Quý ngỗ nghịch lừa gạt trưởng bối, cưỡng bức dân nữ, phẩm hạnh không hợp.
Nha dịch huyện Sơn Dương trợn tròn mắt.
Thôn Thanh Tuyền nằm trong địa phận huyện Sơn Dương, mà Hoàng Nguyên tại phủ nha tố cáo huyện thừa Sơn Dương, Diêu Kim Quý, quan sai phủ nha làm sao đi huyện Sơn Dương bắt người được?
Hoàng Nguyên cũng mặc kệ chuyện đó, hắn cáo Diêu Kim Quý xong, một mặt hướng Trầm tri phủ trình cáo chi tiết, thỉnh hắn phái người đi thôn Thanh Tuyền tìm Hoàng lão cha làm chứng, âm thầm kêu Nhậm Tam Hòa và Hoàng Tiểu Bảo đi về trước một bước. Một mặt lại phái người đi huyện Sơn Dương, tiết lộ chuyện Diêu Kim Quý bị cậu tố cáo hạ cho chủ bộ huyện Sơn Dương, Nghiêm Phong.
Nghiêm Phong vốn là cử nhân, ở huyện Sơn Dương làm chủ bộ vài năm, đang nhăm nhe vị trí huyện lệnh. Ai ngờ phán đến phán đi, lại phán tới một Diêu Kim Quý, đảo mắt đã không còn hy vọng được thăng nhiệm.
Trước đó Hoàng Nguyên phái người đi nghe được tin tức này, trở về nói với hắn, hắn bèn lợi dụng tìm người trợ lực, chắc rằng Nghiêm Phong sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Diêu Kim Quý bị gọi đến đến phủ nha, cùng biểu đệ bị thẩm vấn trên công đường.
Vừa giao thủ, càng thêm kinh hãi.
Hoàng Nguyên lưu loát, liệt kê từng tội lớn trạng của hắn:
Thứ nhất là bức thân. Đại cữu Hoàng Lão Thực đã ở riêng lập môn hộ, hắn lại cùng mẹ mình liên tục hai lần châm ngòi ông ngoại nhúng tay vào việc hôn nhân của biểu muội, lệnh ông ngoại trở mặt với đại cậu để đạt mục đích bức thân.
Thứ hai là lừa thân. Diêu gia đã cùng Sơn Dương huyện Dương gia nghị định việc hôn nhân, lại làm cho mẹ ruột lừa gạt tín nhiệm của ông ngoại, đem biểu muội hứa cho hắn, nói là làm vợ thật ra là làm thiếp, táng tận thiên lương.
Thứ ba là bất hiếu. Đại cữu không thừa nhận mối hôn sự này, dám khuyến khích mẹ mình về trạng cáo huynh đệ nhà mẹ đẻ, trái với nhân luân! Phải biết, nếu nhi tử tố cáo phụ thân, tổ phụ, dù cho bọn họ thật phạm tội, nhi tử cũng sẽ lập tức bị phán treo cổ, bởi vì đây là trái với nhân luân và mang tội bất hiếu. Dù Diêu Kim Quý cáo đại cữu, cách một tầng, nhưng chung quy không ổn, bởi vì chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, hoàn toàn có thể đóng cửa thương nghị. Người trong nhà sau khi thương nghị giải quyết, hắn lại nháo lên công đường, có thể thấy được tâm tư ác độc.
Mỗi tội trạng đều có người chứng, làm cho Diêu Kim Quý không thể bác bỏ.
Diêu Kim Quý bị bức đến đường cùng, cầm ra thư định thân có dấu tay của ông ngoại, thanh minh là trưởng bối làm chủ định thân, cắn chết không chịu nhận lỗi; lại đem chuyện 5 năm trước Đỗ Quyên không tiếp thu gia gia nãi nãi lật ra, chỉ trích Đỗ Quyên ngỗ nghịch trước.
Hắn chỉ muốn dọa Hoàng Nguyên, buộc hắn tán thành cửa thân này, nay lại rơi vào cục diện không chết không thôi: nếu không thể đánh đổ Hoàng Nguyên, mấy tháng làm quan của hắn coi như chấm dứt.
Nghĩ tới việc này, trong lòng hối hận vạn phần: sớm biết Đỗ Quyên không thể chọc, vì sao hắn không bỏ xuống được nàng, muốn đi chọc nàng?
Hắn cũng không biết chuyện của Hoàng Nguyên.
Ngày đó Hoàng Chiêu Đệ về nhà mẹ đẻ nghe nói sau, phụ nữ không biết trời cao đất rộng, cảm thấy nhi tử làm quan rất là phong cảnh, liền ở trước mặt cha mẹ ruột thổi phồng, nói hắn có thể cứu cháu trở về, dỗ cho Hoàng lão cha ấn dấu tay lên thư định thân.
Tuy Diêu Kim Quý yêu Đỗ Quyên, lại lòng tham không đáy, ngại nàng không thể trợ lực cho sĩ đồ của mình, sớm đã cùng thân hào trấn Sơn Dương, Dương gia định việc hôn nhân. Nay lại muốn Đỗ Quyên, dĩ nhiên chỉ có thể làm thiếp.
Có câu nói là không khéo không thành sách, Dương gia lại chính là nhà dưỡng phụ Hoàng Nguyên.
Dương Ngọc Vinh có con trai, còn muốn Diêu Kim Quý làm cháu rể. Dương gia nghe nói về vụ án của Hoàng Nguyên, phân tích lợi hại, muốn Dương Ngọc Vinh sớm đoạn tuyệt quan hệ với đứa con nuôi này, bằng không lại gây họa cho cả nhà, cho nên mới có chuyện về sau.
Nhưng hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, đứa nhỏ Dương gia thu nuôi lại là biểu đệ hắn. Phùng Thị luôn nói là Đỗ Quyên là khuê nữ nàng, không ai biết nàng bị mất con.
Đợi Hoàng Chiêu Đệ từ thôn Thanh Tuyền trở về nói tới việc này, Diêu Kim Quý vừa kinh ngạc lại bất an, ra vẻ viết một phong thư, nghĩ rằng có thể cứu được biểu đệ và có thể quang minh chính đại giao phó với ông ngoại. Nếu cứu không được càng tốt, nạp Đỗ Quyên làm thiếp không ai dám hỏi. Người trong núi không biết thế sự, dễ lừa gạt. Nghĩ đến ông ngoại và cậu cũng không thể trách hắn, hắn vừa nhậm chức quan, nào có thế lực lớn như vậy chứ.
Nên với vận khí của hắn, muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc (phúc của đời người) này.
Ai ngờ Hoàng Chiêu Đệ đi một chuyến phủ thành sau, trở về nói Hoàng Nguyên đã được thả ra rồi, Hoàng gia căn bản không tiếp thu cửa này thân, còn đuổi nàng đi, ngay cả bữa cơm cũng không cho ăn, hắn giận đến hỏng rồi.
Cũng vì gan háo sắc của hắn tày trời, hắn lại không biết vì sao Hoàng Nguyên được thả ra, còn tưởng rằng chỉ là một trận hiểu lầm thôi, cho nên kêu mẹ ruột ra mặt, cáo đệ đệ và cháu nhà mẹ đẻ ngỗ nghịch, tự cho là nắm được khuyết điểm của Hoàng Nguyên, không lo hắn không chịu thua, ngoan ngoãn đưa Đỗ Quyên đến.
Thân là người đọc sách, vạn vạn lần gánh không nổi tội ngỗ nghịch.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới người biểu đệ này thưa ngược lại hắn.
Kể từ đó, hắn liều chết cũng muốn đánh thắng vụ thưa kiện này.
Tội bất hiếu, thân là quan viên triều đình, hắn càng gánh không nổi!
Bởi vậy, hắn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không chỉ đem trò khôi hài 5 năm trước Đỗ Quyên cự thân ra, còn giật giây Dương Ngọc Vinh và Trần gia ra mặt, vu Hoàng Nguyên vong ân phụ nghĩa, là tiểu nhân.
Hoàng Nguyên cũng nghiêm túc, trong ngày đuổi bác đi, đã phái người đi huyện Sơn Dương thu thập rất nhiều chứng cứ phạm tội của Diêu Kim Quý, khơi mào làm cho Nghiêm chủ bộ với Diêu Kim Quý như hổ rình mồi, tùy thời ra tay, một kích phải giết chết.
Anh em bà con giương cung bạt kiếm, triển khai trận chiến giết người không thấy máu!
Đỗ Quyên không lên công đường, Hoàng Nguyên không cho nàng đi. Khi Nhậm Tam Hoà đi cũng nghiêm khắc giao phó, không cho nàng xuất đầu lộ diện. Bởi vậy, nàng ở lại khách sạn, phối hợp tác chiến.
Trưa ngày hôm đó, cha con Hoàng Lão Thực từ toà trở về. Trời tháng 6, trên mặt Hoàng Nguyên lại như bao trùm một tầng sương lạnh, mang theo một thân lãnh liệt hàn khí vào phòng.
Người biết nhìn sắc mặt nhất là Hoàng Ly lập tức cảm giác được, không nói tiếng nào múc nước đến cho cha và ca ca rửa mặt, Đỗ Quyên lại bưng lên đồ uống lạnh giải nhiệt.
Phùng Thị nhịn không được hỏi: "Thế nào?"
Hoàng Lão Thực lập tức tức giận mắng: "Súc sinh, tiểu súc sinh!"
Phùng Thị hỏi lại, hắn lại nói không ra, len lén liếc về phía Hoàng Nguyên, vẻ mặt hết sức áy náy và đáng thương, tựa như bởi vì mình có một người tỷ tỷ như Hoàng Chiêu Đệ, sinh ra Diêu Kim Quý, nên mới làm nhi tử không dễ chịu, tất cả đều là lỗi của hắn.
Hoàng Ly vội kéo vạt áo nương, lại nháy mắt kêu cha đừng lên tiếng, sau đó bưng đồ ăn lên, cả nhà ăn. Sau bữa cơm, Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên vào phòng thương nghị. Hoàng Ly ở ngoài sảnh thêu thùa may vá, không cho người vào quấy rầy bọn họ.
Hai chị em ngồi vào bàn, Đỗ Quyên mới hỏi: "Có biến cố gì?"
Hoàng Nguyên kéo lỏng cổ áo, mạnh mẽ khua cái quạt giấy, vừa nói: "Cảnh phu tử nhúng tay. Rõ ràng là có manh mối, lại bị đảo loạn. Hắn lại là bậc túc nho có danh vọng, Cảnh gia ở kinh thành rất có căn cơ, ngay cả Trầm tri phủ cũng không dám bác lời của hắn."
Đỗ Quyên kinh ngạc hỏi: "Vì sao hắn lại giúp người như Diêu Kim Quý?"
Hoàng Nguyên thở dài, đem chuyện Lâm Xuân đánh giá bức hoạ của hắn và Cảnh phu tử nói một lần, "Chắc là trong lòng không thoải mái. Bất quá loại người bọn họ, ngoài miệng không chịu thừa nhận điểm này. Bởi trong lòng nhận định ta cuồng ngạo, có thành kiến, nên dễ tin lời nói Dương gia và Trần gia, nói ta vong ân phụ nghĩa, trên công đường bức dưỡng phụ chấm dứt công ơn nuôi dưỡng, khiến cho hắn bị bêu danh ruồng bỏ; còn nói Dương gia tránh hung tìm cát là nhân chi thường tình, không thể bởi vì cứu ta mà để toàn tộc chôn cùng. Nhưng ta không nên quên ân cứu mạng, lại đem chuyện ngày ấy Thanh Đại cầu tới cửa bị ta cự tuyệt ra nói, chứng minh ta là kẻ vô tình, ngụ ý, ta đã thoát tội, Thanh Đại có tình nghĩa sâu xa như thế, ta nên cưới nàng mới đúng. Đủ loại ngôn từ, đem vụ án kéo loạn thất bát tao, không người nào dám bác bỏ! Ta cũng không dám dùng ngôn từ quá sắc bén, bằng không càng bị thêm một tội danh bất kính sư trưởng."
Đỗ Quyên nghe xong hít một hơi lạnh.