Trong thư phòng đông sương, Hoàng Nguyên hỏi Hoàng Ly và Thúy Nhi vừa trở về: "Còn chưa có trở lại?"
Hoàng Ly nói: "Không có. Nhị Ny nói, từ tối hôm qua đến bây giờ còn chưa về."
Hoàng Nguyên lại hỏi: "Lâm Xuân đâu?"
Hoàng Ly nói: "Xuân Sinh ca ca cũng không trở về."
Thúy Nhi há há mồm, lại khép lại.
Đối với chuyện này, quả thực nàng không biết nói gì cho phải.
Hoàng Nguyên trầm mặc một lúc mới buồn bã phất tay nói: "Tùy nàng đi thôi."
Hoàng Ly và Thúy Nhi thấy vẻ mặt hắn không tốt, lặng lẽ đi ra ngoài.
Hoàng Nguyên chờ các nàng đi khuất, mới nhốt mình trong phòng ngủ, ngồi lặng như một pho tượng.
Vì sao như vậy, không phải đều buông tay sao?
Có Lâm Xuân ở với nàng, còn lo lắng gì nữa?
Lâm Xuân ở với nàng, mình làm bạn với Lao Yên, đây không phải là kết cục sao?
Vì sao trong long đau như vậy?
Trong đầu hiện ra hình ảnh tuyệt vọng thương tâm của nàng, tiếng kêu tức giận "Cút ——", chấn đến mức hắn trái tim phát run, đáy lòng phảng phất như bị mở ra, đau xót vô tận cuồn cuộn trào ra...
Một đêm này, hắn trắng đêm chưa ngủ.
Ngày hôm sau, Hoàng Ly canh giữ ở cửa Đỗ Quyên.
Nhưng nàng không thấy nhị tỷ trở về.
Ngày thứ ba, nàng lại giữ thêm một ngày, Đỗ Quyên vẫn chưa trở về.
Buổi tối, Hoàng Nguyên đích thân đến, ngồi ở cửa chờ Đỗ Quyên một đêm.
Ngày thứ tư, Đỗ Quyên như cũ chưa trở lại.
Hôm này là mười bảy tháng chạp, ngày mai sẽ là ngày Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh thành thân.
Lúc chạng vạng, Hoàng Nguyên lại đến trước cửa chờ Đỗ Quyên.
Hoàng Tiểu Bảo cùng đi với hắn.
Cũng không biết tới khi nào, mọi âm thanh ở chân núi đều lắng đọng, gió lạnh trong đêm thấm vào người, ngay cả 2 con chó trong sân cũng sủa mệt mỏi, ghé vào cạnh cửa nghỉ tạm, chỉ cảnh giác nhìn hai người ngoài cửa. Ngồi đến cứng người, Hoàng Nguyên bỗng nghe phía dưới truyền đến vang nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng đạp lên nấc thang.
Tinh thần hắn rung lên, vội ngưng mắt nhìn xuống dưới.
Dưới ánh trăng, 2 bóng đen đi lên, trên lưng cõng gì đó. Bên người còn có một con hổ đi theo, cũng cõng gì đó.
Tim hắn nặng nề hạ xuống, nộ khí không khỏi lan tràn.
Nhìn hai người đến gần, Hoàng Tiểu Bảo cao hứng gọi: "Đỗ Quyên! Ngươi trở lại?"
Trong sân, chó cũng hưng phấn kêu lên, không ngừng cào cửa.
Đỗ Quyên kinh ngạc hỏi: "Tiểu Bảo ca ca, ngươi ở đây đợi ta?"
Hoàng Tiểu Bảo nhảy cỡn lên nói: "Ai! Ta và Hoàng Nguyên ở đây đợi ngươi về."
Hoàng Nguyên lắc lư đứng lên, đờ đẫn nói: "Trở về đi."
Nói xong liền đi xuống dưới, một đường không ngừng, ngang qua Đỗ Quyên và Lâm Xuân cũng không ân cần thăm hỏi một tiếng.
Đỗ Quyên cũng không gọi hắn, mặc hắn đi.
Hoàng Tiểu Bảo không nghĩ tới Hoàng Nguyên đã vô cùng lo lắng hết vài ngày, thấy Đỗ Quyên cũng không hỏi một câu đã bỏ đi, hắn có chút lúng túng đối với Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên..."
Đỗ Quyên khẽ cười nói: "Ta không sao. Chỉ là thật mệt. Tiểu Bảo ca ca, làm khó ngươi lo cho ta. Đã trễ thế này, cũng không giữ ngươi. Ngươi ngồi lâu như vậy, khẳng định cũng lạnh, trở về ngủ đi."
Hoàng Tiểu Bảo thấy như vậy, đành nói: "Ai, ta đi đây."
Đi đến bên người Lâm Xuân, kêu một tiếng: "Xuân Sinh."
Lâm Xuân vẫn lẳng lặng không lên tiếng, lúc này mới đáp: "Ai!"
Cũng không nói nhiều, cũng không đi cùng bọn hắn.
Hoàng Tiểu Bảo cùng Hoàng Nguyên đi về hướng chân núi.
Hoàng Nguyên đợi mấy ngày, thấy Đỗ Quyên trở về một câu cũng không có, lòng không khỏi tràn đầy chua xót, phẫn nộ, thống khổ; cả người mỏi mệt rét lạnh, nội ngoại công kích, dày vò như ở trong luyện ngục, gần như không thể thở nổi. Hắn ngây ngốc gian nan đi dưới ánh trăng mờ tối, lúc qua sông suýt té xuống cầu đá. May mà Hoàng Tiểu Bảo sớm phát hiện hắn dị thường, vẫn để ý hắn, nhanh tay kéo hắn lại.
Hắn cắn răng kiên trì, thâm hận mình là một nam nhân, không thể như Đỗ Quyên có thể khóc lớn, phát tiết hết nỗi đau đè nén trong lòng.
Chờ qua sông, nhìn lại tiểu viện nơi chân núi, đã sáng đèn.
Đau đớn trong lòng hắn càng sâu...
Hoàng Nguyên bọn họ đi xong, Đỗ Quyên mới buông gùi, mở cửa.
Hai con chó đều nhào lên đảo quanh nàng, ô ô hừ nhẹ, tựa hồ rất ủy khuất.
Đỗ Quyên sờ sờ đầu bọn họ, nói: "Đói hỏng rồi?"
Lâm Xuân nói: "Bệnh Chốc Đầu thấy ngươi không trở về, khẳng định sẽ đến cho chúng nó ăn. Bằng không ngươi xem chúng nó kêu như vậy giống như bị đói bụng vài ngày sao!"
Đỗ Quyên nghĩ cũng đúng, nên an tâm.
Hai người chuyển con mồi và thổ sản vùng núi vào nhà, xong Đỗ Quyên mới nói với Lâm Xuân: "Ngươi trở về đi, ta cũng muốn tắm rửa ngủ."
Lâm Xuân gật đầu, nói: "Ngày mai qua sớm chút."
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Yên tâm, ta nói đi là sẽ đi."
Lâm Xuân mới cáo từ rời đi.
Đỗ Quyên nấu nước ấm tắm rửa, sau đó nhào lên giường ngủ. Đảo mắt tới bình minh, nàng thức dậy rửa mặt chải đầu, thay một thân váy, mang theo Như Gió rời nhà.
Đến cửa nhà Lâm - Hoàng, tuy canh giờ còn sớm nhưng khách của hai nhà đều đã tới, ồn ào náo động. Lâm gia càng náo nhiệt hơn, tiếng cười vang không dứt, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng pháo, là đám con nít vụng trộm đốt.
Đỗ Quyên liền vỗ vỗ Như Gió, ý bảo nó tới Lâm gia tìm Lâm Xuân.
Như Gió liền tiến vào Lâm gia, đám khách nữ cả kinh thét chói tai liên tục.
Lâm Xuân vội đi ra quát nó, rồi chạy tới cửa, nhìn thấy Đỗ Quyên, lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng một hồi, mới hỏi: "Ăn chưa?"
Đỗ Quyên lắc đầu, nói: "Chưa. Tới đây ăn, cũng tiết kiệm được một bữa."
Nói đùa nhưng hai người đều không cười.
Lâm Xuân nói: "Buổi chiều mới có thể đón dâu."
Đỗ Quyên sớm biết quy củ này, gật đầu nói: "Biết."
Lâm Xuân lại nói: "Đến lúc ta múa sư tử, mang Như Gió đi."
Đỗ Quyên thế này mới hạ giọng, nói: "Xem ngươi!"
Chợt thấy Hoàng Ly chạy đến, nên nói với Lâm Xuân: "Ta đi."
Nói xong đón Hoàng Ly vào nhà Hoàng gia.
Lâm Xuân nhìn nàng đi vào, mới xoay người đi vào.
Đỗ Quyên lần nữa tiến vào Hoàng gia, nhận được sự tiếp đãi long trọng cố ý: một đám biểu tỷ biểu muội vây quanh nàng, như đón tiếp khách quý đón nàng vào phòng khách, mà chủ tớ Phương Hỏa Phượng không có mặt.
Bởi các trưởng bối thân thích đều ở phòng khách, do nhóm đàn ông Hoàng gia tiếp đãi uống trà, Đỗ Quyên liền tiến lên bái kiến Hoàng lão cha, Hoàng Lão Thực, và các cậu.
Hoàng Nguyên cũng đang ngồi đó.
Đỗ Quyên vừa đi tới, ánh mắt của hắn liền dừng trên người nàng.
Hôm nay nàng ăn mặc rất đơn giản: một thân quần áo màu cam đỏ, trên đầu chải vân kế đơn giản, giữa hàng tóc cắm nghiêng một cây trâm tơ vàng nam mộc hình đầu con phượng, bên kia là một cây trâm gỗ, khắc hình hai đóa Hoàng Đỗ Quyên nở rộ. Điêu khắc trông rất sống động, tai nàng đeo hai châu tròn bằng gỗ lộ rõ đường vân.
Trang điểm thật đơn giản cũng không giấu được dung nhan chói mắt.
Chỉ là hôm nay dung nhan có chút thất sắc, bởi trên mặt nàng không có tươi cười.
Hoàng Đỗ Quyên không cười thì không hề sáng lạn.
Hoàng Đỗ Quyên không cười lại có một vẻ cô tịch khác, có chút độc lập di thế.
Tựa như họa sĩ tự do nhìn vào nhân sinh bách thái trong tranh.
Đối mặt với Đỗ Quyên như vậy, lòng Hoàng Nguyên run lên, cơn giận tích tụ từ nỗi lo mấy ngày qua bỗng nhiên tan thành mây khói. Hắn cảm thấy nàng như một kẻ thất bại trong trận chiến, lẻ loi đứng dưới tà dương của sa trường đầy máu; lại có sự bi tráng của Tây Sở bá vương bại binh ở Ô Giang, hết thảy đều không thể vãn hồi.
Đỗ Quyên như thế, so ngày đó kiên quyết rời Hoàng gia càng làm hắn thêm tan nát cõi lòng.
Hắn nhìn nàng, hoảng hốt nhớ tới hình ảnh cùng nàng chậm rãi bước trên đồng ruộng, đánh đàn dưới trăng, đời đời kiếp kiếp bên nhau, bọn họ từ nhỏ nên gần nhau...
Hoàng Ly kéo tay nhị tỷ tỷ không tự giác khẩn trương lên, hai mắt quay tròn nhìn nhìn ca ca, vừa nhìn về phía nhị tỷ tỷ, trong mắt có lo lắng, có nghi hoặc, còn có khẩn cầu.
Đỗ Quyên phát hiện, nhìn nàng không khỏi sửng sốt ——
Thì ra mọi người đều lo lắng nàng gây chuyện!
Nàng lại là kẻ tạo phiền não và lo lắng cho Hoàng gia sao?
Nhất thời, tim nàng như bị kim đâm, đau đến ngũ tạng co rút, không khỏi khép mi, hít sâu một hơi, mới chậm lại.
Động tác của nàng làm mọi người càng lo lắng hơn, đều nhìn chằm chằm nàng.
Đỗ Quyên mở to mắt, trước đối với Hoàng Lão Thực kêu lên: "Cha!"
Hoàng Lão Thực hét lên: "Đỗ Quyên, sao ngươi đi ra ngoài mấy ngày không trở về? Mẹ ngươi, tỷ tỷ ngươi đều lo lắng."
Đỗ Quyên nói: "Không phải là ta đã trở lại sao."
Rồi hướng Hoàng lão cha gọi: "Gia gia."
Hoàng lão cha không mặn không lạt ân một tiếng, không nói thêm.
Đỗ Quyên cũng không nhìn hắn, ánh mắt đảo qua mặt Hoàng Nguyên, như dòng chảy lướt qua hòn đá nơi đáy nước, lập tức trôi xa, rồi chào hỏi tiểu cữu cữu Phùng Hưng Nghiệp một câu, sau đó đi vào phòng Phùng Thị.
Từ đầu đến cuối, trên mặt nàng không hề có nụ cười.
Bọn tỷ muội cố ý xu nịnh lấy long, nàng như không nhìn thấy.
Nàng hờ hững làm Hoàng Nguyên đau lòng lại không đành lòng, hận không thể kéo nàng đến bên người, mềm giọng an ủi nàng, hỏi lại nàng đến cùng muốn thế nào.
Đến cùng muốn thế nào?
Những lời này đã sớm hỏi qua.
Là không có kết quả và một kết cục đau lòng.
Hắn nghĩ, cả trái tim vô cùng lo lắng khó đè nén, rốt cuộc không nghe được tiếng người chung quanh nói chuyện.
Đỗ Quyên vào phòng nói hai câu với Phùng Thị, rồi đi tới khuê phòng của tỷ muội nàng trước đây, ngồi bên người Hoàng Tước Nhi, cho tới lúc đưa gả, nàng không bước ra cửa phòng một bước.
Điều này làm cho đám người Hoàng Ly nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, lại lo lắng cho nàng.
Hoàng Tước Nhi hôm nay bị người xoay quanh bài bố.
Lúc đang bận rộn, nàng không quên nói bên tai Đỗ Quyên: "Ngươi đi ra ngoài mấy ngày nay, người bên ngoài đều lo lắng, nhưng ta không lo lắng chút nào. Có Lâm Xuân đi theo ngươi thì còn sợ cái gì. Đừng nghĩ tới những thứ kia, đi với ta qua Lâm gia đi. Chúng ta lúc trước là tỷ muội, sau này làm chị em dâu."
Đỗ Quyên nhìn nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Tước Nhi liền lôi kéo nàng mừng rỡ cười.
Hai chị em sóng vai ngồi nói chuyện, bên cạnh người ta lui tới, bên ngoài hi hi ha ha nói cười, cách vách tiếng chiêng trống kèn gõ thổi rung trời, đều như không quan hệ đến các nàng. Đỗ Quyên không nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, cũng không ra ngoài hỗ trợ, cũng không chiêu đãi khách khứa, liên ăn cơm cũng không đi ra ngoài —— Hoàng Ly và Thúy Nhi mang cơm đến cho Hoàng Tước Nhi ăn, cũng thuận tiện lấy cho nàng một phần.
Bởi nàng ngồi ở trong này, Phương Hỏa Phượng không bước vào phòng này.
Thẳng đến ban đêm, đội ngũ đón dâu và kèn trống từ Lâm gia đi dạo qua thôn một vòng, đi vòng qua nhà cũ Lâm gia, tới Hoàng gia, vọng vào trong phòng Đỗ Quyên mới từ trong phòng đi ra.
Hoàng gia chật như nêm cối, ngay cả Lâm gia cách vách cũng ngồi đầy người. Bởi vì Lâm gia hôm nay đón dâu rất đặc biệt: Lâm Xuân mang theo Đông Sinh, Thập Cân và Nhậm Viễn Minh múa sư tử. Bốn con sư tử, thêm Như Gió cũng lên sân khấu trợ trận, sư hổ tranh chấp cùng diễn, phấn khích vạn phần!
Vì gia tăng sự đa dạng, Lâm Xuân chuẩn bị thêm 8 cái giá gỗ sơn đỏ, do 16 người đàn ông khoẻ mạnh nâng đỡ. Trên mỗi đỉnh giá gỗ có một cái mặt bằng hình tròn, hoặc xếp thành một hàng, hoặc làm thành vòng tròn, cùng sư tử bò leo, nhảy lên nhảy xuống.
Tư thế vừa triển khai, Đỗ Quyên liền ra sân.