"Hoàng Nguyên, đến đánh răng rửa mặt."
Thanh âm ôn nhu trong veo.
Hắn xoay người nhìn, thấy Hoàng Tước Nhi đứng ở cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn hắn.
Hắn có chút xấu hổ, cảm thấy mình lui về thuở nhỏ.
Đi về phía phòng bếp đi ngang qua bên người Đỗ Quyên, Đỗ Quyên ngửa mặt hỏi hắn: "Tối qua ngủ có quen không?"
Hoàng Nguyên dừng bước đáp: "Ngủ say sưa!"
Lại cười nói: "Xem ra ta sinh ra là người Hoàng gia. Đến nơi này cảm thấy đặc biệt an ổn, trong lòng cũng đặc biệt yên tĩnh. Ta đột nhiên không có hùng tâm tráng chí, chỉ muốn vô câu vô thúc trồng trọt, vẽ tranh và đọc sách. Ai, ta còn chưa trồng trọt đâu!"
Đỗ Quyên nghe xong vẻ mặt tươi cười.
Thấy ý hắn còn chưa hết, còn muốn nói thêm, liền nhắc nhở: "Đi rửa mặt trước đi. Đại tỷ đã múc nước sẵn rồi."
Hoàng Nguyên vội vàng nhấc chân đi, vừa nói: "Người trong nhà, không cần khách khí!"
Vào phòng bếp, Hoàng Tước Nhi đang lột nhành liễu, còn cố ý chấm muối, ngay cái cốc súc miệng đều giúp hắn đổ đầy nước, chỉ hắn đi tới cái mương trước mặt phòng bếp đánh răng.
Đợi hắn súc miệng xong, vào phòng thấy nước rửa mặt đã có sẵn.
Hắn liền cười nói với Hoàng Tước Nhi: "Đại tỷ, để ta tự mình làm."
Hoàng Tước Nhi mỉm cười nói: "Sợ ngươi mới trở về, chưa quen đồ đạc để đâu."
Vừa nói, vừa tới bếp lò châm thêm củi.
Làm xong, thấy Hoàng Nguyên đã rửa mặt sạch sẽ, từ trong tủ chén lấy hai cái chén nhỏ, "Có gừng ngâm và măng chua, ngươi ăn một miếng, khai vị."
Hoàng Nguyên nghe, vội tiếp chiếc đũa nếm một ngụm.
"Ha hả, ăn ngon thật! Đây là đại tỷ ngâm?"
"Là ta và Đỗ Quyên ngâm."
"Ăn ngon, quai hàm đều tiết nước chua. Đại tỷ, buổi sáng ăn cái gì?"
"Cháo bắp ngô, còn có bánh bột ngô, thịt khô hầm măng chua, còn có trứng gà hấp tiêu xanh, còn có đậu giác thịt khô hầm."
Hoàng Nguyên nghe xong chậc lưỡi, nuốt nước miếng.
Lại xin lỗi nói: "Có phải đại tỷ phải dậy thật sớm? Đều là bởi vì ta."
Hoàng Tước Nhi vội vàng lắc đầu nói: "Cũng không phải..."
Hoàng Nguyên đi theo sau đại tỷ, lúc thì xuống bếp dưới, lúc lại tới bếp trên, nói về chuyẹn sinh hoạt trong nhà. Thỉnh thoảng, Hoàng Tước Nhi tìm một thứ cho hắn thử, hoặc là mở lồng hấp, dùng chiếc đũa chọt vào bánh hấp, cảm thấy tốt lắm, liền gắp bánh vào trong bát cho hắn ăn trước.
Mười mấy tuổi thiếu nữ, đối với đệ đệ ôn nhu lại trìu mến.
Lúc hắn ăn gì đó, nàng ở bên nhìn, có khi đưa tay giúp hắn chỉnh lý vạt áo không cần sửa sang lại, mặc dù hắn cao hơn nàng nửa cái đầu.
So sánh với Đỗ Quyên và Hoàng Ly, nàng văn tĩnh hơn rất nhiều, luôn mím môi mỉm cười.
Cảm giác được sủng nịch trìu mến này làm cho Hoàng Nguyên cảm thấy mới lạ mà ngọt ngào, mà không thấy chút cứng ngắt lạ lẫm nào. Đại tỷ làm cái gì, hắn liền làm cái đó. Nói cười với đại tỷ một hồi, nội tâm tràn đầy ấm áp, đem "quân tử xa nhà bếp" ném ra sau đầu.
Bỗng nhiên Hoàng Tước Nhi tỉnh ngộ lại, hối hắn đi ra ngoài, "Trong phòng bếp tro bụi nhiều, ngươi đi ra bên ngoài đi dạo đi. Đợi cha và nương trở lại, chúng ta sẽ ăn cơm."
Hoàng Nguyên lại hỏi: "Cha và nương ra ruộng sớm như vậy, rất bận sao?"
Hoàng Tước Nhi giải thích: "Cũng không phải. Trời nóng, chúng ta thừa dịp buổi sáng mát mẻ làm việc. Lại nói, hiện tại chính là lúc giẫy cỏ cho đậu tương, bắp ngô. Buổi sáng xới cỏ, đợi mặt trời lên phơi cho cỏ chết khô mới dùng được."
Hoàng Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ sau này đối với việc đồng áng phải để bụng chút.
Hắn bị Hoàng Tước Nhi đuổi ra khỏi phòng bếp, liếc mắt nhìn nhìn, thấy Đỗ Quyên nhấc một bộ xiêm y màu lam lên, ngay cả Hoàng Ly cũng xách nửa rổ, hai chị em đi về phía cửa chính.
Hắn liền vội vàng kêu: "Các ngươi đi đâu giặt xiêm y?"
Kêu xong mới cảm thấy xấu hổ ——
Một thanh niên, hỏi mấy việc này để làm gì!
Đỗ Quyên quay đầu cười nói: "Ngay ở phía trước. Ngươi cũng đi ra xem thôn chúng ta."
Hoàng Nguyên mừng rỡ, liền vén áo đi qua.
Trong lòng thầm buồn cười: một buổi sáng, hắn chỉ theo sau đám tỷ muội.
Lúc ra khỏi cánh cổng gỗ cũ hư hỏng không thể che nắng được nữa, hắn nhịn không được hiến kế nói: "Cửa này rất đơn giản. Không bằng làm một cổng tò vò đơn giản, giống như cửa thuỳ hoa, vào cửa che mưa cũng tốt. Còn nữa, trồng thêm nhiều Nhẫn Đông Hoa (tức hoa Kim Ngân) chút, cho bò đầy nóc nhà, nhìn từ xa giống như cổng tò vò vào hoa viên, so với thứ này tốt hơn. Thứ này quá thô!"
Đỗ Quyên thấy hắn phát ra nhã hứng, cười thầm.
Hoàng Ly vội nói: "Quay đầu làm theo lời ca ca nói. Ca, ngươi xem xét kỹ xem chúng ta còn có chỗ nào cần sửa, hết thảy sửa lại một lượt."
Hoàng Nguyên ngượng ngùng, "Cũng không có gì cần sửa nữa. Đều rất tốt! Tự nhiên tươi mát, không cần quá nhiều thay đổi khiên cưỡng, như vậy mới phải."
Vừa nói chuyện, bọn họ ra cửa.
Chỉ thấy phía trước có một cái mương nước, bên bờ mương dài có rất nhiều xương bồ và thủy thảo xanh biếc.
Lại có một ao nước trong, mặt nước khói nhẹ lượn lờ.
Muốn dùng để gột rửa, một đoạn ngắn mương bị người đào sâu rộng ra, mới hình thành ao nước này, bên bờ hồ thả phiến đá xanh to.
Đỗ Quyên để giỏ xuống, cùng Hoàng Ly ngồi xổm xuống 2 đầu phiến đá, lấy hết xiêm y ra, từng cái từng cái giặt trong ao, lại dùng chày gỗ nện lên xiêm y trải trên phiến đá.
Hoàng Nguyên tùy ý ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Nhất thời hắn ngẩn người.
Trong núi nhiều mây. Vào buổi sáng sớm, bốn mùa xuân hạ thu đông thôn Thanh Tuyền sương mù tràn ngập. Lúc này, cũng là lúc thôn đẹp nhất, mờ mịt mộng ảo, như là tiên cảnh! Nhưng tiếng gà gáy, chó sủa, bóng người, nông trại, đều tỏ rõ đây là ở nhân gian.
Hắn lẳng lặng nhìn hết thảy, nhìn sương mù tiêu tán từng chút một, thôn Thanh Tuyền ở trước mặt hắn dần lộ ra toàn bộ hình dáng, dãy núi nơi xa cũng hiện ra rõ ràng. Mặt trời lên cao, ánh nắng cũng gắt hơn.
Không biết thời điểm nào, tiếng đập quần áo bên cạnh ngừng lại.
Đỗ Quyên hỏi: "Xem choáng váng?"
Nàng lúc trước cũng kích động thất thần như thế.
Thôn Thanh Tuyền, có thể nói là "thế ngoại đào nguyên", không chút khoa trương!
Hoàng Nguyên gật đầu, nói: "Ta từng đi qua nhiều nơi, thấy không ít cảnh đẹp, đều không đặc biệt như nơi này. Nghĩ Võ Lăng ở đào nguyên cũng không được như thế."
Đỗ Quyên đang định nói chuyện, chợt thấy bên trái đường thôn một con trâu đi tới, trên lưng có một cái bao tải, bên trong cồng kềnh không biết đựng cái gì. Lão Thực cha đang đuổi theo phía sau, "Chờ ta với! Súc sinh này, tự nhiên chạy!"
Nàng bật cười rộ lên, cao giọng hỏi: "Cha, làm sao vậy?"
Hoàng Nguyên cũng cười, vội vàng đi tới.
Con trâu đi đến cửa Hoàng gia liền dừng lại, cúi đầu ăn cỏ ở chân tường.
Hoàng Lão Thực chạy tới, lấy bao tải từ trên lưng bò xuống, nặng nề đặt xuống đất, vừa đối với Hoàng Nguyên cười nói: "Cha hái được mấy trái dưa hấu, đợi cắt ra cho ngươi ăn."
Hoàng Nguyên rất cao hứng, vội hỏi: "Nương đâu?"
Hoàng Lão Thực nói: "Mẹ ngươi đi Lâm gia, nói mua chút ngó sen, nói ngươi thích ăn cái kia. Nàng bảo ta về tới trước, nên ta đi về. Ở bờ ruộng phía trước ta gặp Tam gia gia ngươi, đứng lại nói với hắn vài câu, súc sinh này chờ một lát cũng không chịu, tự mình chạy về trước."
Đám người Đỗ Quyên nghe xong đều cười rộ lên.
Hoàng Lão Thực buộc trâu vào thân cây đào ngoài tường, tự xách bao tải, kêu nhi tử cùng đi vào nhà. Đỗ Quyên và Hoàng Ly cũng đi theo vào.
Vào tới trong nhà, Hoàng Lão Thực từ trong bao tải lấy ra quả dưa hấu.
Dưa hấu tròn vo da xanh thẫm, cũng không lớn, không sai biệt lắm khoảng bốn năm cân nặng.
Hoàng Lão Thực cầm một trái dưa hấu lên, đối với Hoàng Nguyên như hiến vật quý dùng tay gõ gõ, phát ra tiếng "thùng thùng" giòn vang, "Nghe đi, thanh âm giòn như vậy là già trái rồi, nếu buồn buồn là chưa chín. Cha cắt một trái ngươi ăn trước nhé?"
Hoàng Nguyên vội vàng ngăn lại, nói: "Cha, còn chưa ăn điểm tâm đâu. Đợi ăn cơm, giữa trưa nóng rồi ăn dưa hấu. Tốt nhất dùng nước giếng ướp lạnh. Nhà chúng ta có giếng không?"
Hoàng Lão Thực vội nói: "Cách vách có. Ta đi đánh một thùng đến."
Buông dưa hấu liền đi phòng bếp lấy thùng nước.
Hoàng Ly vừa phơi xiêm y, vừa tả oán nói: "Nhỏ như vậy! Chúng ta không ở nhà, không ai chăm sóc nó, nó không lớn nổi. Năm trước dưa hấu nhà Xuân Sinh ca ca thật lớn đó!"
Hoàng Tước Nhi nghe xong vội vàng đi ra nói tiếp: "Ta có nhổ cỏ, cũng rót phẩn. Nhị thúc và nhị thẩm còn làm giúp nữa. Không hiểu vì sao mà không lớn."
Đỗ Quyên tung ra một kiện xiêm y, vắt lên gậy trúc, hai tay chỉnh cho ngay ngắn, cười nói: "Trồng dưa hấu cũng cần bí quyết. Chúng ta lần đầu trồng, có thể lớn như vậy đã không sai rồi. Để ý thêm hai năm thì tốt rồi."
Hoàng Lão Thực gánh một nước thùng đi ra, cười nói với Hoàng Nguyên: "Cùng cha đi cách vách chơi đi? Nhà Xuân Sinh, ngươi đều quen biết."
Không chờ Hoàng Nguyên trả lời, cách vách lại có âm thanh truyền đến."Đỗ Quyên, mau tới đây xem! Ra nước! Máy bơm nước!"
Là thanh âm Lâm Xuân.
Đông Sinh lại đợi không kịp, vội vàng từ cửa vòng qua, chạy đến Hoàng gia mừng rỡ hô lớn: "Tam ca của ta đem làm xong máy bơm nước, bơm ra nước!"
Cái này, chẳng những Đỗ Quyên, ngay cả Hoàng Nguyên cũng cao hứng.
Mọi người đều hướng cách vách chạy đi, muốn xem ngạc nhiên.
Đến cách vách, chỉ thấy bên cạnh giếng Lâm gia, trên mặt đất là một khối gỗ sừng sững có tay cầm, phía trước nối với ống trúc, nước đang từ từ chảy ra. Lâm Xuân đứng ở một bên, tay cầm một cái cây đung đưa, đưa lên đưa xuống, nước liền từ ống trúc hoa hoa chảy ra.
Vợ chồng Lâm Đại Đầu và huynh đệ Lâm gia đều vây quanh xem.
Lâm Đại Đầu hô to: "Lấy thùng đến, lấy thùng đến! Ái dồ, đều đổ hết rồi!"
Thu Sinh chạy vội vào phòng bếp lấy thùng nước.
Hoàng Lão Thực vội vàng đẩy thùng nước của mình vào đầu ống trúc.
Nhìn ống trúc chảy nước rào rào, ánh mắt hắn mở lớn, cong lưng, rồi dí mắt vào cái máy, kinh ngạc không thôi.
Đỗ Quyên vui sướng, "Lâm Xuân, ngươi sẽ lưu danh sử xanh!"
Lâm Xuân nhìn nàng ha hả cười, nghĩ nếu thực sự có ngày đó, tên bọn họ sẽ đặt song song nhưng ngoài miệng lại nói: "Việc này nhờ có Hoàng Nguyên hỗ trợ."
Thật ra, hắn cân nhắc làm máy bơm này đã hai năm, các bộ phận đều đã làm tốt, nhưng vì piston của máy bơm không kín, nên không bơm được nước lên. Hoàng Nguyên tìm ra cao su, việc này liền đơn giản. Buổi sáng, hắn bận rộn lắp ráp là máy hoạt động tốt.
Hoàng Nguyên cũng cười nói: "Tại hạ thật là đồng hưởng quang vinh!"
Hắn nhìn kỹ một hồi, nghiêm túc nói với Lâm Xuân: "Tam ca, thứ này không nên chỉ dùng để bơm nước. Ngươi suy nghĩ thật kỹ, có thể có không ít tác dụng đó. Còn có, ngươi đừng ngại viết ra hết cấu tạo và cách sử dung của nó, giao cho Chu phu tử, đừng che đậy. Ta cho ngươi biết..."
Thanh âm hắn thấp xuống, rỉ tai Lâm Xuân nói một hồi.
"Tạ Hoàng huynh đệ chỉ điểm!" Lâm Xuân liên tục gật đầu, vẻ mặt rất thận trọng, "Thứ này biến cải bộ dáng, có thể dùng để tạo giấy."
Trần gia lần này phái người theo bọn họ vào núi dạy bọn hắn chế tạo giấy, bởi Hoàng gia không đủ chỗ, Lâm Đại Mãnh liền đưa bọn hắn về nhà mình.
Chuyện tạo giấy tuy do Hoàng Nguyên tự lực thúc đẩy, nhưng sau khi hắn hỏi Đỗ Quyên và cha mẹ chi tiết trong thôn, liền quyết định do Lâm gia và Hoàng gia cùng kinh doanh, vì là nhờ uy vọng của Lâm gia trong thôn, cũng nhờ Lâm Đại Mãnh đến quản lý, một mình Hoàng Nguyên không lo xuể hết.
Bởi thấy Đông Sinh và Hoàng Ly chơi đùa dùng tay tát nước làm ướt hết mặt, ướt cả quần áo, Hạ Sinh cười nói: "Chờ ta làm một cái ao nước ở đây, là dùng tốt."
Hoàng Tước Nhi nghe xong mỉm cười.
Ao nước sao, còn không phải tương lai nàng dùng nhiều sao!