Hắn lượt giản nội tình, không nói chuyện Hoàng Tước Nhi không chịu vâng theo an bài của gia gia, cũng không nói chuyện Hoàng Tước Nhi nhìn trúng Hạ Sinh, chỉ nói đây là chủ ý của hắn, nói cho nhị ca nghe xong, nhị ca cũng vui vẻ đồng ý.
Nhưng Lâm Đại Đầu là người từng trải, việc này hắn còn không nghĩ ra?
Liên tưởng tới lời Hạ Sinh nói vừa rồi, hắn đoán Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh khẳng định vừa mắt nhau.
Hoàng Tước Nhi không chịu gả cho người khác, Đỗ Quyên mới ra mặt giúp tỷ tỷ.
Đỗ Quyên không dám tìm người khác, nên nhờ Lâm Xuân ở giữa tác hợp.
Lâm Xuân có thể không giúp Đỗ Quyên sao?
Nghĩ tới điều này, Lâm Đại Đầu không khỏi đắc ý vạn phần, lại cảm khái ngàn vạn: mình phí tâm phí sức tính kế, cũng không bằng Hạ Sinh tiểu tử này tự mình ra tay, quyến rũ tâm khuê nữ người ta.
Gái lớn không giữ được a!
Ân, nói như vậy thì việc này thật không thể khinh thường.
Vừa có thể cưới con dâu, vừa có thể lấy lòng Đỗ Quyên. Nếu không làm việc này, hắn không phải là đứa ngốc sao!
Vì thế, hắn cùng ba nhi tử nghiêm túc tính kế.
"Ta cân nhắc, việc này phải nói một tiếng với Đại gia gia ngươi trước, trong lòng hắn có tính toán, đến lúc đó cũng có thể giúp nói chuyện." Lâm Đại Đầu nói.
"Không được! Không thể nói với Đại gia gia." Lâm Xuân không đồng ý.
"Đúng, không thể nói. Ta không muốn nhiều người biết." Hạ Sinh nói.
"Ai, đừng nói! Cha định việc này với Lão Thực thúc đi." Thu Sinh nói.
Lâm Đại Đầu thấy ba nhi tử đều nói như vậy, nên bỏ qua việc nói cho Lâm lý chính biết.
Tiếp, bắt đầu thương nghị lễ đính hôn.
Lâm Đại Đầu nói muốn tìm lễ vật có phân lượng làm lễ đính hôn, nên phân phó vợ lục tung sưu tầm lễ vật đính hôn lão nương cho nàng năm xưa.
"Trước mắt để Hạ Sinh dùng gấp trước. Các ngươi đừng nóng vội. Cha xử lý sự việc công bằng, tương lai các ngươi đều có. Một năm bốn mùa, thiếu đi mùa nào cũng không được." Hắn nhằm vào lời oán giận của Hạ Sinh vừa rồi 'Trong lòng cha chỉ có mùa xuân, không có Hạ Thu đông'.
Mấy huynh đệ nghe xong đều nháy mắt lẫn nhau.
Hạ Sinh bội phục nhìn Lâm Xuân, nhớ tới hắn từng nói qua, sẽ kêu cha suốt đêm chuẩn bị sính lễ cho hắn. Quả thật làm được.
Người một nhà thương nghị đến nửa đêm, phỏng đoán đủ loại phát triển của câu chuyện.
"Cha, ngươi sợ hãi?" Thấy cha vẫn nhíu mi, Hạ Sinh hỏi.
"Lão tử sợ cái gì! Cha nói cho ngươi biết, vợ phải đoạt!" Lâm Đại Đầu nói.
Mấy huynh đệ đều cười rộ lên.
Nhớ tới cuộc chiến sắp tới, ai cũng xoa tay.
Phút cuối cùng, vợ Đại Đầu lại nấu chút mì cho cha con bọn họ ăn, xong mới đi nghỉ tạm.
Lâm Xuân lên giường ngủ một hồi đã lặng lẽ dậy.
Hắn không ngủ được.
Luc nãy vì dỗ cha nói cưới Hoàng Tước Nhi trước, tương lai sẽ nghĩ biện pháp cưới Đỗ Quyên. Mặc dù là sách lược nhưng trong lòng hắn không phải là không có ý nghĩ đó.
Đỗ Quyên nói phu quân kiếp trước của nàng sẽ tìm đến nàng. Lúc nào sẽ đến?
Thật sự sẽ đến sao?
Nếu không đến, vậy hắn...
Còn có, đến cùng phu quân Đỗ Quyên là người như thế nào?
Có thể... hắn chính là phu quân kiếp trước của nàng hay không?
Lâm Xuân bị ý nghĩ này làm hoảng sợ không ngủ được.
Hắn ngồi trên giường lẳng lặng suy nghĩ một hồi, nghĩ ra một cách.
Vì thế lặng lẽ xuống giường mặc quần áo, sau đó lặng lẽ đi ra cửa.
Mỗi buổi sáng hắn đều ra ngoài luyện võ. Bởi vậy, người nhà nghe động tĩnh cũng không thèm để ý. Lại nói, tối qua mọi người đều thức khuya, đều ngủ như chết.
Bên ngoài vắng lặng yên tĩnh. Trên bầu trời xanh thẫm, một vòng trăng tròn chiếu xéo.
Ánh trăng lạnh lẽo toả bóng xuống sơn thôn, mông lung mộng ảo. Trong bóng tối lạnh lẽo, không có rõ ràng cùng ấm áp của ban ngày, lộ ra nét thần bí à an tường của đêm.
Lâm Xuân nhẹ nhàng như mèo đi ra khỏi thôn trang, chạy về hướng miếu Ngư nương nương.
Tới Ngư nương nương miếu, hắn nhẹ nhàng đi vào chính điện, đứng ở phía đuôi cá của Ngư nương nương, ngẩng đầu lẳng lặng đánh giá nàng.
Nhìn một hồi, hắn dạo quanh miếu một vòng.
Xác định không có người ở đây mới đi ra phía trước tượng đá, rất cẩn thận từ trong lòng lấy ra ba cây nhang, dùng đá lửa đốt, cắm vào lư hương trên bàn thờ trước tượng đá.
Sau đó, thiếu niên quỳ trên bồ đoàn, hai tay tạo thành hình chữ thập, khẽ giọng cầu nguyện nói: "Ngư nương nương, ta muốn biết ta có phải là phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên hay không. Nếu đúng là như vậy, thỉnh nương nương báo mộng cho ta biết."
Nói xong, cung kính dập đầu lạy ba cái.
Dập đầu xong, hắn không lập tức đứng dậy, mà tĩnh tâm suy nghĩ một hồi, lại nhẹ giọng nói: "Nếu không phải, cũng thỉnh nương nương báo mộng cho ta biết."
Nói xong, một lần nữa dập đầu lạy ba cái.
Dập đầu xong vẫn không đứng dậy. Hắn xếp hai chân lại, ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt lại, hai tay tạo thành hình chữ thập, dồn khí đan điền, tĩnh tọa.
Dần dần, hắn rơi vào cảnh giới người vật hoà một.
Lần nữa miếu Ngư nương nương lại trở về yên lặng. Thiếu niên ngồi trước tượng đá không biết là đang ngủ hay không mà không có tiếng động nào.
Không biết trải qua bao lâu, tiếng gà gáy trong cổ thôn truyền đến.
Đồng thời, một nhóm người bắt đầu ra ruộng. Là bốn năm nông phụ.
Các nàng cầm rổ trên tay, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, đi về phía miếu Ngư nương nương.
Đi tới gần hơn, tiếng nói chuyện kinh động Lâm Xuân.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, nghiêng tai lắng nghe.
Chợt nhớ hôm nay là 15 tháng giêng. Mồng một, mười lăm mỗi tháng, trong thôn đều có người tới miếu nương nương thắp hương tế bái. Chẳng những người thôn Thanh Tuyền tới, ngay cả người trong thôn Cây Lê Câu cũng đuổi tới. Nghe nói Ngư nương nương rất linh nghiệm, cầu gì được đó.
Những người này chắc là dậy sớm đến thắp hương cầu nguyện.
Hắn đoán không sai, chỉ không nghĩ tới là người tới là Hoàng đại nương và người nhà mẹ đẻ của bà.
Đoàn người tới gần, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền vào tai Lâm Xuân.
"... Còn tưởng là phải tối chút tâm trí, nào ngờ nàng muốn về nhà mẹ đẻ, ngay cả em gái và em rể cũng đi. Vậy càng tốt! Hôm nay các ngươi đi về trước... Lão ngũ chuẩn bị sính lễ xong, 18 mang Điền Tử tới đây. Ta và cha hắn sẽ kêu lão Đại đến, đem chuyện của Tước Nhi định luôn, đỡ phải cùng nàng lắm miệng. Nàng là mụ bà chanh chua, chuyện tốt cũng bị nàng nói cho thất bại."
"Sao tối qua không nói với Đại điệt tử?"
"Sao Đỗ Quyên cũng đi?"
"Muốn đi chơi thôi. Nàng thiên vị nha đầu kia nhất, đương nhiên mang nàng theo. Đỗ Quyên đi cũng tốt. Nha đầu kia còn khó chơi hơn nương nàng. Nếu nàng ở nhà, không chừng sẽ xảy ra sự cố. Nàng rất thông minh, còn... Nga, đến rồi. Không nói nữa, tội nghiệt, tội nghiệt! Ngư nương nương, ta cũng thích Đỗ Quyên, chỉ là nha đầu kia thân với ông ngoại hơn, không thân với chúng ta..."
Vừa nói chuyện, mọi người đi vào miếu.
Hoàng đại nương nhớ tới Đỗ Quyên có quan hệ sâu xa với Ngư nương nương, sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống, lải nhải lẩm bẩm giải thích không ngừng, sợ nương nương trách tội nàng.
Bên cạnh có người lấy cống phẩm trong rổ ra bày lên bàn thờ. Có nhang, có nến, trong miếu sáng hẳn lên, sau đó lần lượt quỳ lạy dập đầu.
Hoàng đại nương dập đầu xong, đứng dậy, lại buồn bực nói: "Sáng sớm, sao cái đệm không lạnh mà còn nóng nữa?"
Nghe xong lời này, những người khác càng thêm tin tưởng, thành kính quỳ lạy.
Sở dĩ người nhà mẹ đẻ Hoàng đại nương đợi 15 tháng giêng mới đi vì muốn đến miếu nương nương dâng hương. Mùng một và 15 là ngày hội dâng hương chính, dâng hương mới có vẻ thành tâm. 15 tháng giêng là tiết nguyên tiêu, nhà nhà đều muốn đoàn viên, rất ít người ở nhà thân thích không trở về.
Các nàng thuận miệng nhàn thoại, không ngờ tới toàn bộ để Lâm Xuân nghe.
Lúc các nàng đi đến trước miếu, hắn đã lách mình trốn vào phòng cách vách.
Bên ngoài, những phụ nhân đều quỳ xuống bái cầu Ngư nương nương. Có người cầu sinh con trai, có kẻ cầu tiêu tai trừ bệnh, còn có người cầu phú quý, thay khuê nữ cầu con rể tốt, đủ loại.
Đợi mọi người đều bái qua, Hoàng đại nương lại quỳ xuống.
Vì bà vừa mới nói xấu Đỗ Quyên, bỗng nhớ tới Đỗ Quyên rất được Ngư nương nương ưu ái, nên sợ tới mức quỳ xuống thỉnh tội, quên luôn chuyện mình muốn cầu.
Lúc này bà thấp giọng cầu nguyện nói: "Cầu Ngư nương nương phù hộ Tiểu Bảo và Tiểu Thuận nhà ta bình an ... Một gia đình đều thuận lợi ... Bà già này cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ là con dâu cả của ta, quá bất hiếu ..."
Nàng bắt đầu quở trách Phùng Thị đối với bà bất kính thế nào, dạy khuê nữ không thân gia gia nãi nãi ra sao, đưa đồ ăn cho người bên ngoài ăn cũng không cho gia gia nãi nãi ăn, trước mặt mọi người không nể mặt mũi cha mẹ chồng, vân vân.
Nói thập phần bi thiết cảm động, người bên cạnh nghe đều lau nước mắt.
Lâm Xuân ở phòng trong nghe được đầy kinh ngạc.
Còn đang trong khiếp sợ chưa tỉnh lại, chợt nghe một phụ nữ nhẹ giọng nói: "Bác, nếu hai ngày nữa biểu tẩu và vợ chồng em gái nàng đều đi, mang cả Đỗ Quyên đi, không bằng nhân cơ hội đem việc hôn nhân của Ngưu Nhi và Đỗ Quyên cũng định đi. Có dượng và đại biểu ca làm chủ là được rồi."
Lâm Xuân thấy một cỗ lửa giận dâng lên, thầm mắng lão yêu bà.
Đỗ Quyên dạy hắn rất nhiều, duy chỉ không dạy hắn lấy hiếu là trời, cho nên hắn đối với Hoàng lão cha và Hoàng đại nương không có lòng tôn kính nào.
Cố nén ý định muốn giả thần giả quỷ hù chết các nàng, hắn nín thở tiếp tục nghe.
Chợt nghe Hoàng đại nương giận dữ nói: "Sợ là không dễ dàng."
Một phụ nữ nói: "Sao lại không dễ dàng? Vậy mới dễ dàng đó."
Hoàng đại nương nói: "Để ta trở về bàn tính với gia gia nàng coi..."
Nương Ngưu Nhi lại quỳ xuống, cầu Ngư nương nương thành toàn việc hôn nhân của Đỗ Quyên và Ngưu Nhi.
Luyên thuyên, không dễ dàng đều bái cầu xong, đoàn người rời đi.
Lâm Xuân từ buồng trong đi ra, kinh ngạc nhìn tượng đá Ngư nương nương.
Tối qua hắn phá lệ ngủ say, cảm giác thoải mái, tinh thuần, phảng phất như vừa nhắm mắt lại ngủ đã mở mắt ra. Đừng nói Ngư nương nương báo mộng, ngay cả giấc mộng bình thường cũng không có một cái.
Trong lòng hắn nghi hoặc, nghĩ là Ngư nương nương khinh thường báo mộng cho hắn?
Nghĩ không ra cũng đành thôi.
Nghe xa xa lại có tiếng người đi tới, hắn vội vàng ra khỏi miếu nương nương, từ một đường khác quay trở về thôn.
Về phía sau thôn, cũng không vào nhà, trực tiếp tới nhà sư phó.
Quả nhiên, Đỗ Quyên cũng đã đến.
Sáng sớm hôm nay, hai người đều không dám thất thần, thành thật kềm chế tính tình, khắc khổ luyện công. Đợi luyện công kết thúc mới vội vàng ráp chung một chỗ, trao đổi tin tức mới nhất.
Cửu Nhi nhìn ra khác thường, cũng bu lại.
Đỗ Quyên biết không thể gạt được hắn, nên nói cho hắn biết.
Cửu Nhi nghe xong, lập tức tinh thần dâng lên ngùn ngụt, oán hận nói chuyện lớn như vậy mà thiếu hắn làm sao mà thành? Tối thiểu, hắn thấy chuyện không đúng cũng có thể giúp làm chân chạy.
Lâm Xuân liền nói, việc này có chút gấp, trước đó không thương lượng xong, cho nên chưa nói.
Rồi nói kết quả thương nghị tối hôm qua ở nhà hắn cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên nghe xong yên tâm, dặn hắn đợi tin của mình. Đêm nay tỷ muội các nàng đêm giữ Lão Thực cha lại, việc này coi như thành hơn phân nửa.
Ba người đang nói thầm, Nhậm Tam Hòa đi tới, nghi ngờ nói: "Sao còn không đi? Muốn ở lại đây ăn điểm tâm sao? Sáng nay sư nương các ngươi không dự bị phần cho các ngươi đâu."
Ba người nghe xong đồng loạt bật cười.
Cửu Nhi nói: "Sư phó, hôm nay 15. Buổi tối ngươi và sư nương đoàn viên, buổi trưa tới nhà ta uống rượu. Tối qua cha ta đã dặn ta kêu ngươi và sư nương tới. Nhị thúc ta từ ngoài núi mang về vài vò rượu ngon, tối 30 cũng không nỡ lấy ra, hôm nay khai phong."
Nhậm Tam Hòa nghe xong mỉm cười nói: "Nói với cha ngươi, ta nhất định tới."
Nói giỡn một hồi mới giải tán.
Trên đường trở về, Lâm Xuân nói với Đỗ Quyên, chuyện bà nội nàng nói trong miếu.