Nhưng Nhậm Tam Hòa nghĩ đơn giản, thực tế không dễ dàng như vậy. Sau khi cố định mấy cây trúc xong, Hoàng Lão Thực và hắn đều phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: không thể ôm đứa bé ra ngoài được.
Vẫn do Phùng Thị đi tới nói cho bọn hắn biết, khung màn chỉ có thể làm một nửa, chỉ cố định bên trên đầu của Đỗ Quyên, phần chân thì không, như vậy mới ôm em bé ra vào được.
Hai người bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ra tay sửa chữa.
Đợi làm xong màn, vấn đề lại tới nữa: không có vải sa.
Nếu dùng vải thô thì không thể thông khí, huống hồ Hoàng gia cũng không có vải dư. Nhà mẹ đẻ mang đến mấy khối vải, Phùng Thị tiếc đem ra làm màn.
Nhậm Tam Hòa sảng khoái cười nói, qua vài ngày hắn sẽ đi ngoài núi bán da lông, thuận tiện giúp bọn họ mang màn sa về.
Mặt Phùng Thị liền đỏ, tiếc nuối cầm ra lộc nhung hắn cho hai ngày trước, kêu hắn bán đi mua màn sa.
Nhậm Tam Hòa vội chối từ. Hắn nói ghét bị muỗi cắn, cho nên muốn làm một cái màn. Dùng vải sa còn thừa lại của hắn cho Đỗ Quyên làm màn cũng đủ rồi. Còn nói nếu Phùng Thị cảm thấy áy náy, chuyện làm màn nhờ nàng hỗ trợ, hắn sẽ không trả tiền công.
Phùng Thị nghe xong cảm thấy chủ ý này tốt, vội vàng đáp ứng.
Đỗ Quyên nhìn người đàn ông tốn công sức chiếu cố mình. Rõ ràng rất ân cần, lại vì không muốn cho người khác chú ý, rất ít tới bên người nàng. Thật không biết khối thân thể này là thần thánh phương nào, đáng được hắn dụng tâm lương khổ như vậy.
Rất nhanh, Đỗ Quyên có màn nhỏ, phía trên vẽ cành trúc, rất thanh nhã trắng trong thuần khiết. Từ đó về sau, nàng ít bị muỗi cắn hẳn đi.
Không chỉ như thế, số lần Nhậm Tam Hòa tìm Phùng Thị và vợ Đại Đầu giúp làm xiêm y cũng nhiều lên. Hắn luôn mang một khúc vải lớn đến, làm một thân xiêm y còn dư không ít. Sau đó hắn rất hào sảng phất tay nói, còn dư lại thì làm xiêm y cho Lâm Xuân và Đỗ Quyên.
Hai người Phùng Thị đương nhiên cao hứng.
Vì thế, Đỗ Quyên và Lâm Xuân ăn mặc rực rỡ hẳn lên, nhìn tựa như bức tranh phúc lộc đồng tử. Ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng được thơm lây.
Vốn Phùng Thị không nỡ làm nhưng Nhậm Tam Hòa nõi rõ vải thừa cho mấy đứa nhỏ làm xiêm y, các nàng không tiện tham ô. Vả lại tuy dư nhiều vải nhưng cũng chỉ đủ làm xiêm y cho trẻ con, tranh giành không được, làm giầy lại càng đáng tiếc.
Ngoài chuyện đó ra, Phùng Thị rất phí tâm trang điểm cho 2 đứa con gái bởi nàng thích sĩ diện.
Trước mắt nàng không có con trai, chỉ có 2 đứa con gái. Vì việc này mà bà bà không thích nàng, trong lòng nàng luôn cảm thấy thấp kém hơn người ta. Thấy Đỗ Quyên chưng diện đi ra người gặp người thích, liền cảm thấy trên mặt sáng rọi, đền bù phần nào tâm lý tự ti không có con trai. Bởi vậy, nàng mang hết vải thừa ra, làm bốn năm bộ quần áo cho Đỗ Quyên. Ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng có hai bộ, là ghép vải thừa lại.
Không phải Phùng Trường Thuận mắng nàng nuôi con thành quỷ nhỏ sao, nàng vội chăm sóc 2 đứa con gái, tranh khẩu khí.
Chẳng những Hoàng gia mua thêm xiêm y cho con gái, ngay cả thức ăn cũng khá hơn rất nhiều.
Bởi vì Nhậm Tam Hòa thường lấy cớ không biết làm cơm, đem con mồi đến Hoàng gia, hoặc mang tới Lâm gia, để tẩu tử 2 nhà giúp làm, sau đó hắn ăn cơm chung với bọn họ.
Được ăn ngon, Hoàng Tước Nhi lớn hẳn ra, sắc mặt hồng nhuận, càng có sức chiếu cố muội muội. Nhâm thúc thúc còn thường xuyên vị việc này mà khen nàng.
Ăn thì không nói vì Nhậm Tam Hòa cũng phải ăn cơm. Chỉ là mặc thì có chút phiền toái. Bởi vì hắn nhờ Phùng Thị và vợ Đại Đầu làm rất nhiều xiêm y, lại không thể không mặc, quay đầu là người ta hỏi, nói ngươi không làm việc thì diện như thế sao? Cho nên, hắn liền thường xuyên đổi mới xiêm y.
Kết quả, hình dáng cao ngất và nghi biểu anh hào xứng với bộ đồ mới, đưa tới phản ứng chưa từng có ở thôn dã, không riêng gì những thôn cô trong tuổi dậy thì thấy hắn là đỏ mặt, ngay cả những nàng dâu trẻ cũng thích nhìn hắn, đàm luận về hắn.
Vì sao?
Bởi vì chất liệu và màu sắc của quần áo hắn mặc đều do hắn cố ý mua theo nhu cầu của Đỗ Quyên. Nếu hợp với Đỗ Quyên, mặc trên người hắn, hắn lại là nhân vật cao quý, hiệu quả có thể nghĩ.
Cái này còn không tính, chính hắn cũng cảm thấy chòm râu rậm rạp trên mặt cùng với xiêm y màu sáng như thế, nhìn có chút chẳng ra sao cả. Vì thế một ngày nào đó, hắn liền đem bộ râu trên mặt cạo sạch sẽ.
Chạng vạng hôm kia, bộ râu của Nhậm Tam Hòa bị cạo đi lộ ra gò má trẻ tuổi, người mặc áo lụa màu thiên thanh gọn gàng, canh giờ Đỗ Quyên mỗi ngày bú sữa cố ý đi tới Lâm gia.
Mọi người thấy hắn trừng lớn mắt.
Người trong núi chưa thấy qua nhân vật như thế!
Thấy mọi người há to miệng nhìn hắn, Nhậm Tam Hòa có chút lúng túng.
Đỗ Quyên không kinh ngạc lắm, chỉ là cảm giác đảo điên trước khí chất của hắn: ít đi chút hào sảng, thêm chút tuấn mỹ, thành thiếu niên phong lưu tuấn tú.
Nàng cũng hiểu xiêm y của hắn đều là loại tốt.
Màu thiên thanh chính là xanh nhạt, thanh nhã lại mộc mạc, rất thích hợp cho thiếu niên mặc.
Sở dĩ mọi người thấy kinh ngạc bởi vì phần lớn nam nhân trong núi mặc quần áo vải thô màu xám, nữ nhân thích mua vải bông hồng xanh diễm lệ. Màu sắc thanh đạm như vây không thích hợp cho người đen thô ráp.
Nàng nhớ tới mình còn một bộ xiêm y màu vàng, cùng loại với mùa thu vàng, cũng là giúp hắn làm xiêm y thừa ra vài làm. Nếu hắn mặc bộ đó, hiệu quả không chừng kinh người hơn.
Nghĩ tới hiệu quả khi hắn mặc bộ quần áo đó, nàng liền ha hả cười rộ lên.
Nhậm Tam Hòa thấy ánh mắt của đứa bé dính trên người hắn cười không ngừng, giống như nhìn thấu tâm ý của hắn, không khỏi đỏ mặt, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ.
Sau khi chào hỏi ngồi xuống, Nhậm Tam Hòa liền cùng Lâm Đại Đầu nói chuyện săn thú, cũng động thủ chế tác dụng cụ đi săn, nói thừa dịp muộn giờ đi vào núi bố trí cạm bẫy.
Vợ Đại Đầu liền theo Phùng Thị đi trong phòng cho 2 đứa bé bú sữa.
Đỗ Quyên và Lâm Xuân bú sữa mẹ, hai bà vợ vừa tán thưởng nhân phẩm Nhậm huynh đệ tốt, thật bản lãnh, vừa nói nhà ai trong thôn nhìn trúng hắn, nhờ Đại Mãnh tẩu tử dò ý, hình như hắn không chịu.
Vợ Đại Đầu nhỏ giọng nói với Phùng Thị là nhà mẹ đẻ nàng có một cô cháu giá, nàng cũng muốn nói thử xem, không biết Nhậm Tam Hòa có để ý không.
Phùng Thị liền cổ vũ nàng để Lâm Đại Đầu đi hỏi thử xem, không thành cũng không sao.
Đỗ Quyên nghe xong cười thầm.
Bú no, Phùng Thị ôm nàng bước đi, nói trong nhà còn nhiều chuyện làm.
Đi tới sân ngoài, Lâm Đại Đầu đang cùng Nhậm Tam Hòa nói khí thế ngất trời, nghe động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu cười nói: "Đỗ Quyên, ăn xong rồi? Lại cùng Xuân Nhi chơi một hồi đi, trời còn sớm mà." Rồi hướng Phùng Thị nói: "Đệ muội, để Đỗ Quyên nơi này chơi một hồi. Lát nữa Thu Sinh sẽ bế về."
Trong nhà bận rộn, Phùng Thị cầu còn không được, liền gật đầu đồng ý.
Vì thế, Vợ Đại Đầu cầm chiếu đến trải bên chân Lâm Đại Đầu, đặt Lâm Xuân và Đỗ Quyên lên, còn thả 2 cái đồ chơi bằng gỗ, hình như là lão hổ và chó, cho bọn họ chơi.
Lâm Xuân đã bảy tám tháng, đều có thể bám vào chân của cha hắn đứng dậy, đứng bên người cha hắn xem tước cây trúc.
Đỗ Quyên lại chỉ có thể nằm.
Nhậm Tam Hòa nhịn một hồi, nhịn không được tiến lên ôm lấy nàng.
Thấy nàng lại cười hì hì đánh giá mình, Nhậm Tam Hòa không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cười cái gì? xiêm y khó coi sao?"
Đỗ Quyên khen: "Đẹp lắm. Soái ngây người!"
Nhậm Tam Hòa thấy bé gái y nha liên thanh, tuy không hiểu nói cái gì, nhưng tình cảnh giống như đang nói chuyện với hắn, khiếp sợ vạn phần.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn chằm chằm Đỗ Quyên lẳng lặng quan sát, giống như qua nàng thấy một người khác.
Vẻ mặt hắn hoảng hốt, ngay cả Lâm Đại Đầu gọi hắn cũng không nghe thấy.
Gần đây Lâm Đại Đầu qua lại thân thiết với Nhậm Tam Hòa, trong nhà gần như không thiếu thịt, tay nghề đi săn cũng tiến bộ nhiều, bởi vậy tâm tình rất tốt.
Thấy hắn nhìn chằm chằm Đỗ Quyên liền cười nói: "Đỗ Quyên, đứa bé này thật làm người thương. Nhậm huynh đệ, ngươi cũng nhanh chóng tìm vợ đi. Thành gia, sinh vài đứa, cuộc sộng sẽ có chỗ trông cậy vào."
Khẩu khí thực chân thành, giọng điệu như đại ca quan tâm tiểu đệ.
Mặt Nhậm Tam Hòa ửng đỏ, chê cười nói: "Tính tình tiểu đệ tản mạn, chịu không nổi câu thúc. Chờ thêm vài năm rồi nói sau."