Mục lục
Điền Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Nguyên nhìn Phương Hỏa Phượng, khẽ giọng hỏi: "Ngươi khổ sở sao?"

Không chờ nàng đáp, hắn nói tiếp: "Ta cũng khổ sở. Ta không kém hơn ngươi. Trước mắt, trong lòng ta rối loạn không đầu mối. Ta lo lắng cho Đỗ Quyên. Chúng ta cùng nhau chịu đựng đi."

Phương Hỏa Phượng gật đầu, không ngừng bận rộn nói: "Ta cùng ngươi chịu đựng."

Thấy hắn nhìn mình, vội vàng nói: "Ta có thể chịu đựng!"

Nàng cố gắng lau lệ, không dám lộ ra bi thương.

Không hay biết Hoàng Nguyên căn bản vô tâm quản mấy chuyện đó, mỏi mệt nói: "Ngươi và Hồng Linh nấu cơm đi, đại tỷ đang chăm sóc nương, thân mình nàng có chút không tốt; Hoàng Ly còn chưa trở lại, ta thực lo lắng..."

Cổ họng Phương Hỏa Phượng nóng lên, ảm ách nói: "Ta biết."

Nói xong cúi đầu, sợ hắn nhìn thấy lệ rơi.

Hoàng Nguyên gật đầu, cho nàng đi ra ngoài trước, hắn muốn yên lặng một chút.

Phương Hỏa Phượng lặng lẽ lui ra.

Chờ nàng đi xong, Hoàng Nguyên đi vào phòng ngủ, gọi: "Tiểu Thuận."

Tiểu Thuận vội từ phía sau giường đi ra, "Nhị ca."

Hoàng Nguyên kinh ngạc nhìn hắn, không biết nghĩ cái gì.

Một hồi lâu, hắn mới để sát vào hắn rỉ tai nói: "Trở về nói với cha ngươi, nói là ta nói, gần đây trong thôn rất loạn, thu thập đơn giản, lặng lẽ đi nhà bà ngoại ngươi ở Cây Lê Câu ở mấy ngày. Nhớ, buổi tối đi, đừng kinh động người. Còn có, mang theo vài cuốn sách."

Tiểu Thuận nghe xong kinh hãi, nhìn hắn có chút không biết làm sao.

Hoàng Nguyên vỗ hắn vai, nói: "Đi! Đừng lo lắng trong nhà."

Tiểu Thuận đành gật đầu, muốn hỏi cái gì, lại không biết hỏi từ đâu.

Những chuyện kia, hắn nghe cũng không hiểu lắm.

Hoàng Nguyên lại nói: "Đợi lúc vắng người hãy đi."

Tiểu Thuận vội đáp ứng, thấy hắn không nói nữa, tạm ngồi xuống đọc sách.

Hoàng Nguyên dàn xếp hắn xong, lại ra phòng khách.

Tối qua Phùng Thị ở bên Đông ốc, kế bên phòng của tỷ muội Hoàng gia. Nơi này không gần lối ra vào, bọn quan binh lui tới hồi bẩm công vụ với Tảm Hư Vọng, không quấy nhiễu đến nàng.

Nhưng dù nàng không nghe được, sao có thể an tâm!

Không phải đây sao, Hoàng Nguyên đi vào, nàng liền hỏi: "Hoàng Ly còn chưa trở lại?"

Nàng vẫn nằm nghiêng trên giường, Hoàng Tước Nhi ngồi bên giường thêu thùa may vá bồi nàng.

Hoàng Nguyên bước lên phía trước, ngồi xuống mép giường, kéo tay nàng thấp giọng nói: "Tiểu muội rất cơ trí. Có lẽ nàng đã tìm được Đỗ Quyên, lại không dám trở về, sợ quan binh trách phạt. Đơn giản sẽ ở với Đỗ Quyên, không trở về. Như vậy cũng tốt."

Đỗ Quyên vẫn không trở về, Hoàng Ly cũng không thấy bóng dáng, hắn không lo ngược lại còn thích.

Thân thủ tỷ muội nhà mình thế nào, trong lòng hắn rất rõ ràng. Không nói ra nhưng hắn tình nguyện các nàng không trở lại. Các nàng ở trong núi, như cá gặp nước. Trở lại mới nguy hiểm, hắn cũng bị vướng tay.

Hoàng Tước Nhi nhỏ giọng nói: "Nương, đệ đệ nói rất đúng. Hoàng Ly thường chạy lên núi, quỷ tinh lại thông minh, so với ta giỏi hơn nhiều, không sợ."

Phùng Thị nhớ tới bộ dáng thông minh của tiểu khuê nữ, cảm thấy an tâm không ít.

Bởi nhắc tới Đỗ Quyên, nhịn không được lại khóc.

Hoàng Nguyên an ủi nàng một phen, lại thấp giọng hỏi Hoàng Tước Nhi tiểu di thế nào. Ba mẹ con Phùng Minh Anh bị giam ở nhà. Trừ bỏ cho nữ quyến thăm, không cho người khác vào. Hoàng Tước Nhi nói hoàn hảo, không bị trói cũng không bị khi dễ, chỉ là không cho ra cửa.

Hoàng Nguyên nghe xong yên tâm không ít.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng nói Lâm Đại Mãnh, hắn vội vàng đứng dậy, dặn dò nương và tỷ tỷ: "Ta đi ra ngoài trước. Các ngươi ở trong phòng đợi đừng đi ra ngoài, đỡ làm người ta chú ý."

Nói xong vội vàng đi ra ngoài.

Trong sân, Lâm Đại Mãnh đang quỳ trước mặt Tảm Hư Vọng, nói mình nửa đêm qua mới về, nghe cha nói mục đích quan binh đến đậy, bởi sợ quấy rầy, nên lúc này mới lại đây bái kiến chỉ huy sứ đại nhân.

Tảm Hư Vọng trên dưới đánh giá hắn, thấy là một hán tử uy mãnh, cử chỉ thập phần không tầm thường, kết hợp với tin tức thu được, biết hắn luôn giao hảo với Nhậm Tam Hòa, nên âm thầm cảnh giác, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, ý bảo hắn đứng lên đáp lời.

Lúc này Hoàng Nguyên cũng tới, đứng ở một bên.

Tảm Hư Vọng nhìn thấy hắn lại nổi giận; lại thấy Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh ra vào phòng bếp bận rộn, khí càng thêm khí; lại có, hôm qua thuộc hạ hắn công bố thân phận phạm nhân của Đỗ Quyên với thôn dân, cũng treo giải thưởng truy bắt, vậy mà không có ai tuân lệnh, càng làm cho hắn cảm thấy khó tin. Phàm là tiểu dân, không phải đều là người tham lam nhát gan sao?

Hắn ngăn lửa giận, bất động thanh sắc kêu Lâm Đại Mãnh thuật lại tình hình Đỗ Quyên được Phùng Thị nhặt về, cùng với chuyện Nhậm Tam Hòa đến thôn Thanh Tuyền.

Hắn đang thăm dò hắn!

Lâm Đại Mãnh lập tức nói từ đầu.

Hắn không giấu giếm, cũng không có gì để giấu giếm.

"Ngươi nói Hoàng Đỗ Quyên 2 tuổi có thể vẽ ra tượng Ngư nương nương? Các ngươi đều tận mắt chứng kiến?", mắt Tảm Hư Vọng hiện ra vẻ nghi hoặc.

"Rất nhiều người đều nhìn thấy." Lâm Đại Mãnh cung kính trả lời.

Tảm Hư Vọng lẳng lặng không nói, trong lòng lại nổi sóng.

Chẳng biết tại sao, cổ thôn này cho hắn cảm giác không bình thường.

Bên ngoài nhìn vào, nơi này yên tĩnh mỹ lệ, thật như thế ngoại đào nguyên. Đến canh giờ này, sương mù trong sơn cốc còn chưa ta, từng sợi mong manh lượn lờ trôi trên nóc nhà, tàng cây. Tường viện Hoàng gia, cổng tò vò được các loại dây leo bao trùm, tràn ngập nhã ý, ý thơ dạt dào.

Hôm qua quan binh vào thôn, trong mắt các thôn dân đều là e ngại và khiếp đảm. Hôm nay trước cửa Hoàng gia và Lâm gia không có bóng người. Mọi người cứ theo lẽ thường bận rộn, chỉ là lui tới đều đi đường vòng, căn bản đi qua cửa Hoàng gia.

Lặng im một hồi, hắn mới trầm giọng nói: "Ngươi là lý chính, phối hợp quan phủ truy bắt phạm nhân vốn là chức trách của ngươi. Hoàng Đỗ Quyên trốn vào núi sâu không thấy bóng dáng, bản quan ra lệnh ngươi tuyển thợ săn tháo vát hộ tống quan binh vào núi lùng bắt Hoàng Đỗ Quyên."

Lâm Đại Mãnh bỗng nhiên nhấc mắt nhìn thẳng hắn, đầy mặt khiếp sợ.

Tảm Hư Vọng nói: "Như thế nào, ngươi dám kháng mệnh?"

Lâm Đại Mãnh quỳ xuống, dập đầu nói: "Cầu xin đại nhân bỏ qua tiểu dân!"

Tảm Hư Vọng hỏi: "Cớ gì?"

Lâm Đại Mãnh ngẩng đầu lên nói: "Đại nhân, tiểu nhân nhận Hoàng Đỗ Quyên làm khuê nữ, trước giờ hiếu thuận, người trong thôn đều khen. Tiểu nhân không biết nàng có lai lịch gì, cũng không biết nàng phạm tội gì, quan phủ muốn bắt nàng, tiểu nhân không dám ngăn trở, cũng không dám bảo hộ nàng; nhưng là, nếu muốn tiểu nhân tự mình đi bắt nàng, thì vạn vạn lần không thể! Tiểu nhân sợ Ngư nương nương trách cứ, lương tâm cũng bất an."

Tảm Hư Vọng nghe hắn lôi Ngư nương nương ra, ánh mắt nhất ngưng.

Lúc này Hoàng Nguyên hỏi: "Đại nhân, Đỗ Quyên đã phạm tội gì?"

Tảm Hư Vọng nghiêm nghị nói: "Việc này là cơ mật! Ngay cả bản quan cũng không biết, nói gì đến bọn dân đen các ngươi!"

Hoàng Nguyên cũng nghiêm chỉnh trả lời: "Chính là như vậy! Nếu việc này cơ mật, quan phủ phát văn thư cũng chưa liệt kê rõ hành vi phạm tội, triều đình càng không tiếc điều động cấm quân vào núi, chính là cẩn thận không thể công khai. Đây vốn là bổn phận chức trách của đại nhân, sao đại nhân có thể bắt thôn dân Thanh Tuyền vào núi tróc nã? Đại nhân kêu Lâm lý chính nói sao với dân thôn Thanh Tuyền: Hoàng Đỗ Quyên mới mười lăm tuổi, từ nhỏ lớn lên trong núi là phạm tội không thể tha? Xong việc chẳng lẽ đại nhân muốn diệt khẩu? Không diệt khẩu thì lấy lý do gì bịt miệng dân chúng?"

Lâm Đại Mãnh phục tùng buông mi, không dám nhìn sắc mặt khó chịu của Tảm Hư Vọng.

Mắt Tảm Hư Vọng lóe ra hàn khí, khẽ cười nói: "Hoàng hiền đệ quả nhiên nhanh nhẹn, không hổ thiếu niên tài tuấn. Ngươi đây là muốn đối kháng?"

Hoàng Nguyên nói: "Đối kháng? Ta là dân đen, lấy gì đối kháng quan binh?"

Hắn hướng về đám quan binh trong ngoài vung mạnh tay, lại chỉ sang cách vách, lớn tiếng hỏi: "Nhiều cấm quân như vậy, toàn bộ ở trong nhà dân chúng, quấy nhiễu đến gà bay chó sủa. Bọn họ không phải đi làm công sai, mà là đến du sơn ngoạn thủy? Quân kỷ Đại Tĩnh ta từ trước đến giờ khắc nghiệt, không chuẩn nhiễu dân, không biết Tảm đại nhân giải thích việc ấy như thế nào? Ruộng đất trong núi hữu hạn, sản lượng lương thực cũng hữu hạn, mấy trăm quan binh ở đây quấy rầy nhiều ngày, chờ bọn hắn đi, dân chúng lấy cái gì sống? Tảm đại nhân dù không cố kỵ chúng ta, cũng phải cố kỵ danh vọng Tảm tuần phủ tại Kinh châu phủ!"

Tảm Hư Vọng lại bị hắn chọc giận, máu xông lên óc.

Bất quá, lần này hắn không lỗ mãng.

Việc này có lớn có nhỏ, trừ bỏ Hoàng Nguyên, Lâm gia còn có Lâm Xuân ở Kinh châu thư viện nữa. Hắn đích xác phải cố kỵ danh vọng Tảm gia tại Kinh châu; còn có, hắn không thể không cố kỵ muội muội —— Phương Hỏa Phượng đã đứng ở hành lang nghe nửa ngày, mặt hiện vẻ lo lắng, đang muốn đi tới. Hắn đương nhiên sẽ không bị Hoàng Nguyên áp chế, nhưng khi hắn đi, muội muội làm sao náu thân ở thôn Thanh Tuyền được? Hắn tới đây, không phải làm chỗ dựa cho nàng sao!

Vì thế hắn khẽ cười nói: "Hoàng hiền đệ gấp gáp như thế, vì dân thỉnh mệnh à? Ngươi nào biết ta nhiễu dân, xong việc không bồi thường?"

Hoàng Nguyên trào phúng hỏi: "Tảm đại nhân thật sẽ bồi thường?"

Phương Hỏa Phượng đi tới, quả quyết nói: "Phải bồi thường! Tảm gia là đại tộc, sao lại vì chuyện nhỏ bị người nắm thóp! Nếu có người biết được, ngự sử trong triều chắc chắn buộc tội."

Tâm lực nàng tiều tụy, đầu óc càng thêm thanh tỉnh.

Tảm Hư Vọng lạnh lùng nói: "Không cần ngươi nói! Bản quan không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn."

Rồi gọi một quan binh đến, phân phó hắn đem ngân lượng tính toán đưa cho nông hộ, dự chi luôn nửa tháng tới.

Hoàng Nguyên và Lâm Đại Mãnh nghe "nửa tháng", sắc mặt trở nên rất khó coi.

Quan binh ôm quyền xác nhận, xoay người đi vào Hoàng gia Tây sương.

Đảo mắt lại xách cái túi đi ra, mấy quan binh theo sau lưng.

Tảm Hư Vọng gọi bọn họ lại, nói với Lâm Đại Mãnh: "Trong núi này ra vào không dễ, quan binh không thể mang theo lương thảo, cho nên bản quan chỉ mang theo ngân lượng, muốn ngay tại chỗ mua lương. Vì công chính, thỉnh lý chính và Hoàng hiền đệ cùng nhau qua làm chứng."

Lâm Đại Mãnh nghe xong vội vàng quỳ xuống, thay dân chúng  thôn Thanh Tuyền tạ hắn chu toàn thể tuất.

Trong lòng hắn không khỏi bội phục Hoàng Nguyên không thôi, thầm nói miệng người đọc sách quả nhiên lợi hại.

Hoàng Nguyên không chút vui sướng, mặt không thay đổi đi theo bọn họ ra ngoài.

Chờ bọn hắn đi xong, Tảm Hư Vọng chuyển hướng Phương Hỏa Phượng, "Ngươi bị quỷ mê tâm hồn hả? Hắn đối với ngươi như vậy, quả thực coi ngươi là nha đầu sai sử, ngươi còn khăng khăng một mực?"

Phương Hỏa Phượng đờ đẫn nói: "Ca ca muốn nói việc ta và Hồng Linh nấu cơm? Vậy ta muốn hỏi ca ca: nếu ca ca không dẫn người đến bắt Đỗ Quyên, Hoàng Ly sẽ không vào núi, nàng tuy nhỏ, nhưng làm gia vụ rất trôi chảy; ca ca không đến, Hoàng thím sẽ không kinh hoảng, phụ nữ nông thôn gần lúc sinh vẫn phải làm việc nhiều; nay lòng người trong nhà bàng hoàng, còn có nhiều quan binh ở thế này, chúng ta không làm, ai làm?"

Tảm Hư Vọng á khẩu không trả lời được.

Phương Hỏa Phượng lại nói: "Nếu không phải ngươi bắt giam vợ con Nhậm Tam Hòa, nàng cũng tới hỗ trợ. Nếu ngươi không phái người tới bắt, mà tới làm khách, mọi người đều sẽ đến giúp làm cơm, chiêu đãi các ngươi..."

Nói xong nước mắt nàng lăn xuống.

Tảm Hư Vọng tức giận nói: "Ta bất quá phụng mệnh làm việc mà thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK