Tục ngữ nói đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.
Ở phủ thành hơn một tháng, trừ Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Ly chơi chưa chán, đám người Hoàng lão cha đã đợi không được, lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy trong thành không tốt chút nào.
Làm cho bọn họ không thể đợi nhất là: việc gì cũng phải xài tiền, nên Hoàng lão cha sau này không muốn ra cửa; thứ hai là nhớ thương hoa màu đồng ruộng.
Đợi xác định ngày về nhà, cha con Hoàng gia mới cao hứng lại.
Bởi bức "Mặt trời đỏ mới lên, toả ánh sáng rực rỡ" của Lâm Xuân đưa đi thư viện, vô số thư sinh biết đến tiểu mộc tượng xuất thân từ sơn lâm, trong đó không ít thiếu niên chủ động kết giao với hắn.
Biết được hắn và Hoàng Nguyên sắp về quê, bạn thân Hoàng Nguyên bày tiệc rượu ở Lâm Giang Lâu tiễn biệt hai người, náo loạn suốt cả một ngày.
Lúc ngày tàn, Tảm Hư Cực mời Hoàng Nguyên xuống lầu, đi dạo trong rừng trúc bên bờ sông.
Hắn thổ lộ ý muốn cưới Đỗ Quyên với Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên đứng lại, bình tĩnh nhìn hắn nói: "Tảm huynh biết rõ việc này không thể thực hiện, cần gì phải nhắc tới? Tảm gia không có khả năng cưới một thôn cô; gia tỷ cũng không có khả năng làm thiếp!"
Âm thanh Tảm Hư Cực lạnh lùng nói: "Tục ngữ nói "Sự do người’. Huynh nói với hiền đệ việc này là hy vọng hiền đệ có thể vun vào. Bất kể là vì giúp vi huynh, hay là vì Yên muội muội, hiền đệ nên mau chóng thông qua khoa cử nhập sĩ. Như thế, Hoàng gia tự nhiên nước lên thì thuyền lên, Hoàng cô nương tự nhiên..."
Trong lòng Hoàng Nguyên khiếp sợ, ngắt lời hắn, nói: "Không nói đến tiểu đệ chỉ có vài năm đi học, dù tiểu đệ may mắn được trời chiếu cố, trong hai năm tới thi một lần được đăng bảng, gia tỷ cũng không có khả năng gả cho Tảm huynh."
Tảm Hư Cực cau mày nói: "Đó là nàng còn không hiểu được ta..."
Ngụ ý, nếu hiểu nàng sẽ không cự tuyệt cửa thân này.
Niềm tự tin không cần nói cũng có thể hiểu.
Hoàng Nguyên lắc đầu, tĩnh táo nói cho hắn biết, mỗi lần hắn đến, đều là Đỗ Quyên chủ động lảng tránh, "Với gia thế Tảm gia, huynh muốn cưới nữ tử nào mà không thể, tội gì cố chấp với chuyện này? Gia tỷ rất có chủ ý, đừng vì thế mà phá hỏng tình cảm huynh đệ chúng ta!"
Sắc mặt Tảm Hư Cực hơi trầm xuống.
Trầm ngâm cả nửa ngày mới hỏi: "Vì Lâm Xuân?"
Hoàng Nguyên không đáp, tiếp tục nói: "Tảm huynh hãy buông tha đi! Hoàng gia hàn môn lậu hộ (= nhà nghèo mái dột), đích thực không thích hợp Tảm gia. Tiểu đệ tuổi nhỏ học hành nông cạn, lại mới vừa gặp biến cố thân thế, tạm thời chưa tính đến chuyện đặt chân vào sĩ đồ. Lần này hồi hương, sẽ dốc lòng ra sức học hành. Đợi một ngày thành tài, mới dám ra mặt một lần nữa!"
Hắn một chữ không nhắc tới Tảm Lao Yên, lại xảo diệu biểu lộ thái độ.
Tảm Hư Cực nghe hắn nói "tạm thời chưa tính đến chuyện đặt chân vào sĩ đồ", trong lòng giận dữ, sắc mặt âm trầm nhìn hắn chằm chằm không nói.
Hoàng Nguyên thản nhiên không ngại nhìn lại hắn.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau. Ánh chiều tà xuyên qua rừng trúc rơi trên người bọn họ, thành những điểm sáng loang lổ, nhảy nhót không chừng.
Lúc đám người Thẩm Vọng chạy tới, nhìn thấy bọn họ đang chăm chú nhìn nhau.
Hắn cười nói: "Các ngươi chăm chú nhìn nhau tình tứ như vậy, đừng trách tiểu đệ suy nghĩ nhiều."
Mọi người ồ lên cười to. Hoàng Nguyên cũng cười, có thế mới bỏ qua.
Dạ tiệc đặt ở trong rừng, một đám thiếu niên uống rượu dưới trăng, uống tới ngà ngà, gõ nhịp hát vang, tận tình đàn hát, tiếng sênh tiêu tiếng đàn truyền tới bến sông, theo dòng phiêu nhiên đi xa...
Ngày kế, Hoàng Nguyên ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.
Đỗ Quyên và Hoàng Ly không có mặt, chỉ có Phùng Thị bưng điểm tâm tới.
Hoàng Nguyên ăn xong, ngăn Phùng Thị thu thập bát đũa, hỏi vấn đề vẫn canh cánh bên lòng từ lâu.
Phùng Thị lắp bắp nói: "Nguyên Nhi, ngươi... sao ngươi hỏi tới chuyện này?"
Hoàng Nguyên tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nàng, nói: "Nương! Có một số việc, ngươi không thể chôn mãi trong long một mình, nên nói ra, nhất định phải nói ra. Giống như thân thế của con, thời điểm đến, nương nói ra ngay. Gần đây trong lòng nhi tử có chút nghi hoặc, thỉnh nương nói rõ chuyện của tỷ tỷ. Việc này rất quan trọng!"
Phùng Thị nhìn nhi tử, môi run nhè nhẹ.
Bỗng nhiên nàng cắn răng nói: "Ta định là về nhà sẽ nói với ngươi. Trước kia náo loạn nhiều chuyện như vậy, ta sợ gặp chuyện không may..."
Chỉ mở đầu những lời này, đã làm cho tâm tư thản nhiên của Hoàng Nguyên chìm xuống.
Hắn đứng dậy, mỉm cười rót chén trà cho nương, nói: "Nương đừng nóng vội, từ từ nói. Hôm nay ta nghe xong, trước để trong lòng. Nên như thế nào, chúng ta thương lượng rồi mới nói."
Đặt chén trà trước mặt Phùng Thị, tay lại nhẹ run.
Bí mật nhiều năm muốn lật ra, trong lòng Phùng Thị cũng kích động.
Nàng nâng chén trà lên uống một ngụm, để bình tĩnh lòng mình.
"Đỗ Quyên là do nương nhặt được. Ngày đó nương chỉ sinh một mình ngươi. Vừa quấn lại cẩn thận đã bất tỉnh, ngươi liền bị sói tha đi. Nương tỉnh lại đi khắp nơi tìm ngươi. Sau đó ở một cái ao trong núi tìm được Đỗ Quyên, khóc thảm thiết..."
Lần nữa nghe chuyện năm xưa, Hoàng Nguyên nhịn không được rơi lệ đầy mặt.
Hắn không chỉ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng thương tâm của Phùng Thị lúc đó, còn cảm kích sự xuất hiện của Đỗ Quyên. Nếu không có nàng, ngoài nỗi đau mất con, nương còn bị cha mẹ chồng khiển trách. Dưới tình hình đó, không ai sẽ khen nương cần lao, chỉ biết oán nàng không nên nâng bụng to lên núi, để làm mất đi đứa con trai không dễ dàng có được. Bởi vì trước hắn, Hoàng gia đã chết non 2 đứa con trai...
Mặc kệ Đỗ Quyên từ đâu đến, trùng hợp xuất hiện trong tầm mắt nương, đây không phải là thiên ý thì là cái gì? Mình có thể nhận tổ quy tông, cũng mệt người tỷ tỷ này.
Hắn vừa nghe, vừa lau nước mắt cho Phùng Thị.
"...Nãi nãi ngươi nói nương sinh con gái này nọ, trong lòng nương có thể không khó chịu sao? Nương sinh ra một tiểu tử béo mập! Kết quả... Kết quả không còn mà đổi thành bé gái, nương có thể không khó chịu?"
Nói tới năm xưa, nước mắt Phùng Thị như cũ không nhịn được.
"... Cũng may Đỗ Quyên thật là một đứa bé có phúc khí, lại thông minh, lại tri kỷ. Từ khi nàng đến nhà chúng ta, cuộc sống chúng ta dễ chịu hơn. Ngươi không hiểu được, có rất nhiều chuyện kỳ quái: nương không có sữa, đem Đỗ Quyên đưa đi cách vách ăn sữa của mẹ Lâm Xuân, cha Lâm Xuân liền tìm chúng ta muốn này nọ. Ngươi đoán như thế nào? Đỗ Quyên thế nhưng không ăn sữa, chỉ uống nước cơm! Đợi Lâm Đại Đầu nói không cần đồ nàng mới ăn, ngươi nói có lạ hay không? Lúc ấy ta không suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, Đỗ Quyên từ nhỏ không giống người thường..."
Hoàng Nguyên nín khóc mỉm cười, nói: "Nương nói như Đỗ Quyên thành tinh vậy."
Phùng Thị lau lệ, nói tiếp: "Ba khuê nữ, làm cho ngày qua được náo nhiệt, người khác nhìn vào liền mắt thèm, gia gia nãi nãi ngươi chỉ tìm việc..."
Hoàng Nguyên nghe được chuyện này, liền khuyên nhủ: "Nương đừng nói nữa. Chuyện này để nhi tử trở về, hết thảy để nhi tử ra mặt. Nương chỉ cần hưởng phúc thì tốt rồi."
Phùng Thị ra khỏi hồi ức cực khổ thuở xưa, cười, vẻ mặt thập phần thỏa mãn.
Đem bí mật cuối cùng nói cho nhi tử, trong lòng nàng phá lệ thoải mái. Từ đây, nàng không cần vì chuyện năm xưa mà kinh sợ nữa, cũng không cần cảm thấy đeo gánh nặng gì.
Uống thêm hai hớp trà, nàng mới nhỏ giọng hỏi nhi tử: "Nguyên Nhi, ngươi thích Đỗ Quyên? Năm ấy ở trấn Hắc Sơn, nương đã cảm thấy hai ngươi nói chuyện rất hợp nhau."
Hoàng Nguyên nhất thời đỏ mặt, vội nói: "Không thể nào... Việc này nương đừng nói ra! Nương nghĩ đúng, đợi về nhà rồi nói sau. Đến thời điểm... Đến thời điểm lại nói!"
Phùng Thị thấy hắn thẹn thùng, sao còn không rõ!
Trong lòng nàng đối với cuộc hôn nhân này cũng vừa lòng.
Con dâu do mình nuôi lớn, có thể không hài lòng sao?
Tuy rằng nói là nhi tử có năng lực, nhưng Đỗ Quyên cũng xứng với hắn. Đỗ Quyên từ nhỏ đã cùng tiểu dượng đọc sách nhận được chữ, còn dạy tỷ muội huynh đệ nữa. Nghe nói ngay cả ngự sử đại nhân cùng đề cử Lâm Xuân và Đỗ Quyên vào thư viện, bởi vì Đỗ Quyên là con gái mới không đi. Có thể thấy được Đỗ Quyên rất giỏi!
Nàng nghĩ những ngày khổ cực đã chấm dứt, việc vui Hoàng gia một việc tiếp theo một việc...
Quay đầu Hoàng Nguyên gặp Đỗ Quyên, trong lòng mừng thầm, đồng thời hoảng hốt như đang nằm mơ.
Chỉ vì sự kiện kia quá đúng dịp và ly kỳ, đúng dịp làm cho hắn không thể tin được, ly kỳ khiến hắn hoài nghi —— hoài nghi lai lịch Đỗ Quyên!
Nếu không đích xác biết Dương Ngọc Vinh không có sinh con gái, hắn gần như hoài nghi Dương gia đổi con gái lấy con trai. Không phải Dương gia, vậy sẽ là ai, vừa khéo đúng lúc nương hắn sinh con, đem bé gái vừa sinh hạ ra để tại sơn cốc?
Sự nghi hoặc này chiếm cứ tâm trí hắn, giảm đi một một phần vui mừng vì Đỗ Quyên không phải là tỷ tỷ ruột của hắn, cũng làm cho hắn nhìn có chút kỳ quái.
Đỗ Quyên cười hắn bị hồi hộp khi về quê.
Hoàng Nguyên cũng không biện minh.
Suy nghĩ vài ngày, hắn tự nói với mình: mười mấy năm, không có người đến tìm Đỗ Quyên, như vậy, nàng chính là nữ nhi Hoàng gia, tương lai... sẽ là con dâu Hoàng gia!
Hắn cần gì phải buồn lo vô cớ chứ!
Không nói đến Hoàng Nguyên âm thầm lo buồn. Hơn nữa nói ngày hôm đó, bên ngoài thư phòng Tảm phủ, Tảm tuần phủ răn dạy Tảm Hư Cực.
"Ngươi lại tham hoa háo sắc như thế!"
"Cũng không phải cháu háo sắc..."
"Không phải háo sắc thì là cái gì? Một thôn cô, đọc vài cuốn sách, nói một hồi đại nghĩa lẫm liệt. ngươi nghe xong là mụ đầu, bị nàng mê hoặc! Kinh thành có không biết bao nhiêu thiếu nữ tài hoa con nhà gia thế, vì sao chỉ dính vào Hoàng Đỗ Quyên?"
"Nhị thúc bớt giận! Hơn nữa nghe cháu một lời..."
"Ta không nghe! Vì Hoàng Đỗ Quyên, hai nhà Hoàng Diêu bị thẩm vấn công đường, thiếu chút nữa nháo cho cha con ông cháu trở mặt, dư âm vụ án vừa mới qua, lời trách cứ của Triệu Ngự sử còn đang bên tai, Diêu Kim Quý đang trên đường lưu đày hải ngoại, ngươi còn dám trêu chọc nàng? Ngươi muốn Tảm gia gặp họa sao! Đừng nói là nàng không có khả năng làm thiếp ngươi, dù nàng đáp ứng, ta Tảm gia cũng không dám nghênh nư tử phản nghịch như vậy vào cửa!"
...
Tảm Hư Cực đi ra thư phòng, vẻ mặt cực kỳ uể oải.
Cứ tưởng rằng thúc phụ (= chú) thưởng thức Đỗ Quyên, nào ngờ phản ứng lớn như vậy.
Hắn còn chưa nói rõ ngọn nguồn đâu, thúc phụ chỉ nghĩ hắn muốn nạp Hoàng Đỗ Quyên làm thiếp, còn phản đối như vậy, nếu biết hắn muốn cưới nàng làm vợ thì sẽ nổi giận như thế nào?
Vậy thì tâm nguyện của Yên muội muội...
Tảm Lao Yên nghe nói Hoàng Nguyên ngày kế sẽ rời đi, lập tức muốn đi khách sạn Phúc Tường.
Tảm Hư Cực nhắc nhở: "Thúc phụ đang ở trong phủ, mới vừa rồi còn tức giận đó. Muội muội chớ nên lỗ mãng!"
Tảm Lao Yên nhìn hắn nói: "Hư Cực ca ca chắc chắn có biện pháp, đúng hay không?"
Tảm Hư Cực lắc đầu, nghiêm túc nói: "Muội muội, vi huynh không giúp được ngươi. Không chỉ có thúc phụ không đồng ý, Hoàng Nguyên cũng..."
Hắn chậm rãi thuật lại chuyện ngày ấy trong rừng trúc bên bờ sông Hoàng Nguyên trả lời thế nào.
Tảm Lao Yên nhất thời thất thần, tay nắm chặt ngọc bội nửa ngày không nói gì.
"Vậy ngươi giúp ta mang phong thư cho hắn."
Nàng kiên định nói.
Ngày 20 tháng 6, Hoàng Nguyên rốt cuộc theo ông nội cùng cha mẹ lên trở về nhà.
Bởi hắn từ hiệu sách Vô Nhai mua thật nhiều bộ sách, Trần gia lại đưa một số giấy tới, hơn nữa hắn mang theo toàn bộ sách của mình vào trong núi, để giữ lại trong trường học, thậm chí tính toán tích góp gia nghiệp —— bởi vì chỗ đó là nguyên quán của hắn, đồ của hắn tổng cộng chừng hơn mười chiếc xe lớn.
Nhậm Tam Hòa liền đi trước một bước trở về gọi người tiếp ứng.
Ba ngày sau, đợi Đỗ Quyên cùng với một hàng xe uốn lượn đi tới trấn Hắc Sơn, Nhậm Tam Hòa, Lâm Đại Mãnh mang theo mấy chục người đàn ông thôn Thanh Tuyền đã chờ sẵn ở cửa hàng Lâm gia. Bọn người Thu Sinh, Hạ Sinh, Phúc Sinh tới, gặp mặt là một phen thân cận náo nhiệt.
Đêm đó, đám người Hoàng Nguyên nghỉ ở nhà ông bà ngoại.
Sớm ngày kế, mọi người canh bốn đã xuất phát, một đội ngũ dài cỡi lừa giống như thương hội chuyển hàng, hướng về trong núi.