Nhưng bất hạnh là khi bốc thăm, hắn cùng một đội với Nhậm Viễn Minh.
Dấm người Lâm Đại Mãnh thấy, cười to; suy xét tình huống thực tế của bọn họ, quyết định tổ của Hoàng Nguyên mười người, tặng thêm Nhậm Viễn Minh. Nói cách khác, một tổ có mười người, tổ kia 11 người.
Người trong sân đều cười ha hả, còn chưa so tài tiếng gầm đã vang trời.
Đỗ Quyên vừa nghe như vậy, cùng Quế Hương, Hoàng Ly đều ngồi không yên, đồng loạt chạy xuống hành lang, chen đến phía trước. Các nàng vốn không để ý thắng thua, bởi vì có tiểu Viễn Minh, nên ngóng trông tổ của hắn có thể thắng, vậy mới làm người ta phấn chấn. Nhất thời, có rất nhiều thiếu nữ vây quanh Nhậm Viễn Minh, líu ríu căn dặn hắn đủ điều. Mắt hắn xoay chuyển lien tục nhìn người tỷ tỷ này, lại xem tỷ tỷ kia, gật đầu không ngừng.
Các thiếu niên nhìn, đều cực kỳ hâm mộ không thôi.
Đỗ Quyên kéo thằng nhỏ qua một bên, lấy khăn tay của Hoàng Ly và của mình, bọc lấy tay của hắn, phòng ngừa bị siết toạt da, sau đó lại khom lưng ghé vào tai hắn nói nhỏ một hồi, Nhậm Viễn Minh nghe xong gật đầu không ngừng.
Hoàng Nguyên nhìn giật mình, cười hỏi: "Lâm chiến lấy cẩm nang diệu kế?"
Đỗ Quyên cũng cười nói: "Đó là đương nhiên! Các ngươi chờ phân muối đi!"
Hoàng Nguyên nghe xong càng cười, nói: "Vậy nếu là ta cản trở thì sao? Ngươi không có gì dặn ta?" Hai mắt nhìn nàng, bộ dáng đầy hy vọng.
Đỗ Quyên nói: "Ngươi? Tặng ngươi tám chữ, "Không cầu có công, nhưng cầu vô quá", là tốt nhất. Thắng hay không thắng, còn phải dựa vào Viễn Minh chúng ta!"
Nhậm Viễn Minh đắc ý nhìn biểu ca giương lên cằm.
Mọi người đều bật cười, cho rằng Đỗ Quyên giúp con nít chém gió.
Lâm Xuân cũng đi tới, cười hỏi Đỗ Quyên nói: "Ngươi có diệu chiêu?"
Đỗ Quyên nhìn hắn nháy mắt mấy cái, ý vị thâm trường nói: "Chờ coi!"
Lâm Xuân cười, nói: "Kệ ngươi có diệu chiêu gì, đây là trò dùng sức, hắn mới bây lớn, không bị té đã coi như có vận khí, còn muốn hỗ trợ thủ thắng à?"
Đỗ Quyên hưng trí, nói: "Hay là chúng ta đánh cuộc?"
Lâm Xuân cười nói: "Ta không đánh cuộc với ngươi. Ta không thua nổi!"
Đỗ Quyên nghe xong bật cười, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Vì thế hai người đứng vững, chờ đợi thi đấu bắt đầu, vừa nhàn thoại, Đỗ Quyên hỏi Lâm Xuân ở tổ nào, đối trận với ai.
Hoàng Nguyên nhìn bọn họ, hơi thất lạc.
Nếu là lúc trước, có phải Đỗ Quyên sẽ dặn dò hắn rất nhiều hay không?
Nghĩ tới việc này, hắn liền nhớ đến Phương Hỏa Phượng đang nhìn lén ở góc tường Hoàng gia, đang nhìn hắn. Hắn yên lặng nhìn về phía đó.
Từ lúc Đỗ Quyên xuất hiện ở đây, nhiệt tình của Phương Hỏa Phượng bị dập tắt. Nàng mắt thấy Hoàng Nguyên cùng Đỗ Quyên nói giỡn, sự khẩn trương và kích động biến mất, náo nhiệt cũng mất đi lực hấp dẫn, trở nên đần độn vô vị.
Bất quá là nông dân tụ tập chỉ có những hoạt động đơn giản, quả thực không có gì thú vị.
Có xiếc ảo thuật nào nàng chưa xem qua?
Lại sẽ vì cái này mà tự tra tấn một đêm!
Hơn nữa vừa rồi nàng còn cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, thật kỳ quái. Bắc ghế đứng ở chỗ này, cách tường vụng trộm xem cách vách biểu diễn, nàng cứ như vậy vui vẻ. Tự khi nào nàng dễ thoả mãn như vậy?
Nghĩ ngợi, nàng không khỏi rơi lệ, vô tâm xem cách vách thi đấu.
Chỉ nghe một trận vang trời trầm trồ khen ngợi, Hồng Linh bên người vui vẻ vỗ tay gọi: "Cô nương, công tử thắng! Ai nha, tiểu Viễn Minh thật biết chơi, hắn cố ý...", nghe thế nàng mới biết tở của Hoàng Nguyên thắng.
Thắng sao, nàng cũng không thay hắn vui vẻ.
Lúc này, Hoàng Nguyên quay mặt lại bên này.
Ánh lửa mông lung, không thấy rõ vẻ mặt hắn.
Trong sân Lâm gia, Lâm Xuân nói với Đỗ Quyên: "May mắn không đánh cuộc với ngươi."
Ánh mắt lại nhìn nàng, bộ dáng bất đắc dĩ.
Đỗ Quyên đắc ý không thôi, nói: "Nhìn cái gì. Chúng ta lại không dở trò!"
Nghiễm nhiên như chính nàng lên sân khấu.
Thì ra, quả thật Nhậm Viễn Minh không giúp được gì. Đứa nhỏ cố kéo thẳng dây thừng như kiến càng lay cây, mọi người thấy cười to. Nhưng lúc 2 đội căng thẳng nhất, hắn quay người lại, đem dây thừng quấn trên vai, sau đó chân tay đồng loạt phát lực —— hắn vẫn còn có chút khí lực, vừa rồi cố ý giấu —— đồng thời cao giọng kêu to "A ——" thanh âm đâm thẳng vào không.
Mọi người đều thanh âm chói tai này làm giật mình.
Sau đó, dây thừng nghiêng qua bên này.
Đám người Hoàng Nguyên vừa thấy như vậy, vội hết sức túm dây thừng, kéo về một phía.
Bởi vì mọi người sợ Tiểu Viễn Minh bị thương, nên để hắn ở phía trước, lỡ có bị té còn đỡ hắn. Cuối cùng, lúc nghiêng về một phía, hắn lập tức nhào lên người thứ hai, ép người nọ tới hô hoán lên, nói mũi bị đè sụp.
Nhậm Viễn Minh dương dương đắc ý đứng lên, lập tức được nhóm con gái bao vây, mừng đến không biết như thế nào cho phải: xoa đầu, niết mặt, bắt tay, Quế Hương khom lưng muốn bế hắn.
Nhậm Viễn Minh vội vàng né tránh, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Đám con gái cười to, Quế Hương xấu hổ cực.
Hoàng Lão Thực đắc ý nói với Lâm Đại Đầu: "Nguyên Nhi thắng!"
Lâm Đại Đầu bĩu môi, nghĩ là con trai của ngươi thắng? Da mặt thật dày!
Thi đấu kế tiếp kịch liệt hơn, nhưng mọi người đã đề phòng, cái gì thét chói tai cũng không hiệu nghiệm, chỉ ra sức, tranh đoạt hừng hực khí thế.
Đây cũng là một đêm cuồng hoan!
Thẳng đến nửa đêm về sáng, mọi người mới dần dần tán đi.
Đỗ Quyên kiên quyết không cần Lâm Xuân đưa, mang theo Như Gió, Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny, còn có Lý gia cùng trở về. Lúc Lâm Xuân tới lấy bàn đá, đã kêu Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny đến nhà xem náo nhiệt.
Trong những ngày kế tiếp, Đỗ Quyên rất nhàn nhã ở nhà, cũng không ra cửa. Mỗi ngày chỉ đọc sách, vẽ tranh, làm chút kim chỉ, sớm muộn gì đều tập võ. Hôm thời tiết ấm áp, cũng ra vườn rau nhổ cỏ, xử lý lúa mạch và cải dầu.
Lâm Xuân thường đến thăm nàng, cũng cùng nàng thảo luận việc học.
Thôn Thanh Tuyền, trừ bỏ Hoàng Nguyên chỉ có Đỗ Quyên có thể bàn luận việc học với hắn.
Lại nói Phương Hỏa Phượng, trải qua dày vò hôm mùng một tết, mỗi ngày có ý đọc thi thư, lại thường đánh đàn dưỡng tính. Hơn nữa Đỗ Quyên cũng không thường tới Hoàng gia, Hoàng Nguyên đối với nàng như cũ, ngày bình tĩnh lại, nàng cũng dần dần bình phục.
Người đều có lúc yếu đuối, nàng từ hào môn bỏ trốn tới hương dã, ngẫu nhiên yếu đuối luống cuống cũng là việc bình thường. Mạnh mẽ như Đỗ Quyên, không phải cũng từng cực kỳ bi ai luống cuống sao!
Ngày 12 tháng giêng, nàng cùng với đám người Hoàng Nguyên tới thôn Cây Lê Câu chúc tết, nhận đại cữu gia làm ông nuôi, từ đó nuôi dưới gối nhị lão.
Ngày 14 tháng giêng 14, Hoàng gia cáo từ về nhà.
Trước khi chia tay, Hoàng Nguyên dặn Phương Hỏa Phượng an tâm ở, hắn rảnh sẽ đến nhìn nàng.
Phương Hỏa Phượng dịu ngoan đáp ứng, cũng kêu hắn yên tâm.
Sau đó, nàng cùng Hồng Linh nhìn theo bọn họ đi lên đường núi, mãi đến khi nhìn không thấy.
Lúc này, trong đầu nàng lại hiện lên bóng dáng Đỗ Quyên.
Hoàng Nguyên sẽ thường đi thăm nàng sao?
Đây là nhất định, bọn họ vốn là tỷ đệ.
Chỉ là Lâm Xuân không có mặt, nàng cũng không có mặt, bọn họ có nối lại tình cũ hay không?
Hoặc là nói là nối tiếp tiền duyên.
Bởi vì nàng cảm thấy Hoàng Nguyên căn bản không bỏ xuống Đỗ Quyên được.
"Nối tiếp tiền duyên mới tốt đó." Nàng yên lặng thầm nghĩ: "Chỉ có để cô gái mình yêu bên mình, mới có thể làm nam tử hồi tâm; như là yêu say đắm lại không chiếm được, sẽ nhớ thương suốt ngày, tim ở bên ngoài thì không phải là kế lâu dài."
Trải qua mấy ngày dày vò, nàng cho ra cái kết luận này.
Đỗ Quyên rời đi, nàng thành người bất nghĩa phá huỷ tình cảm của Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên, đã thua một nửa. Nếu Đỗ Quyên ở lại, ảnh hưởng chuyện bỏ trốn của nàng phai đi, thiệt thòi nhiều nhất là chính nàng, vậy đã thành công một nửa, sau này từ từ thì tốt rồi.
Cũng bởi vậy, nỗi chưa xót dễ chịu chút.
Hoàng Nguyên đối với Đỗ Quyên thế nào, nàng hoàn toàn có thể không cần để ý! Không cần khó chịu!
Nhìn dãy núi phủ đầy hương vị mùa xuân, nàng lẳng lặng đứng một lúc lâu, mới trở về.
Ngày 12 tháng giêng, Lâm Xuân cũng rời thôn Thanh Tuyền, về phủ thành cầu học.
Đỗ Quyên tiễn hắn xong, ngồi trên gác xép suy nghĩ nửa ngày.
Nàng không thể bị động chờ đợi Lâm Xuân. Nàng muốn có quy hoạch tương lai.
Chỉ là lúc này, nàng không hề giả thiết.
Nàng nghĩ tương lai nàng sẽ cùng Lâm Xuân Sinh hoạt ở Hồi Nhạn Cốc, Hồi Nhạn Đảo.
Hồi Nhạn Cốc rất đẹp. Trong núi nơi nào cũng đẹp, nhưng ra vào lui tới cần thân thủ phi phàm, vì sinh hoạt càng thư sướng, nàng càn phải khổ luyện võ công. Luyện võ công cho giỏi, đem Hồi Nhạn Cốc làm hang ổ, lúc rỗi rãnh thì cùng Lâm Xuân đi du lịch Đại Tĩnh, nhìn núi cao hồ sâu, lãnh hội phong cảnh nơi dị thế này, không uổng một lần xuyên không.
Định ra mục tiêu cuộc sống xong, nàng liền ra sức. Mỗi ngày sớm muộn cần cù luyện võ công không nói, còn thiết trí một số quy định đặc thù: tỷ như lên xuống lầu căn bản không đi thang lầu, lúc xuống dưới thì trực tiếp thả người nhảy, đi lên thì từ tường viện bò leo; còn đem Như Gió làm bồi luyện, trèo đèo lội suối, đi dưới nước qua sông, leo núi đã, xuống khe sâu, hoặc cưỡi lão hổ tận tình lao nhanh...
Sinh hoạt trở thành muôn màu muôn vẻ!
Chỉ là nàng như vậy, Nhị Ny theo không kịp.
Có lúc nàng vô tình nhìn thấy Đỗ Quyên từ lầu các phi thân xuống, cả kinh một lúc lâu không khép được miệng. Sau đó nàng đòi Đỗ Quyên dạy nàng, biểu tình thập phần kiên định.
Đỗ Quyên đành cổ vũ nàng khổ luyện, nàng cũng sớm muộn gì khổ luyện theo.
Làm cho Bệnh Chốc Đầu cũng không được an bình, đành theo vợ luyện.
Trong nháy mắt đã đến mùa xuân về hoa nở, cải dầu nhà Đỗ Quyên lớn lên, nhổ giò mọc vồng, thành một mảnh hoa vàng. Trên sườn núi sau nhà hồng đỗ quyên nở rộ, bãi cỏ xanh rờn, tường đá màu than chị, mãi ngõi hoà với màu gỗ thô của lan can phòng ốc, sông ngòi uốn quanh chân núi, hình thành một bức tranh đầy sắc thái hoa mỹ.
Trong cảnh xuân tươi đẹp, tâm tình Đỗ Quyên khi tốt khi xấu.
Lúc tốt, dĩ nhiên là sáng lạn như cảnh xuân.
Khi xấu, cũng không phải là rất tệ, chẳng qua có chút ưu thương nho nhỏ.
Trong cảnh xuân, niềm ưu thương cũng trở nên rất mỹ lệ. Một chút u sầu nhàn nhạt, như sương mù sáng sớm, nhanh chóng bị nắng sớm làm tan đi, chỉ để lại chút ấn tượng mộng ảo.
Một buổi chiều đầu tháng ba, Đỗ Quyên và Nhị Ny từ sau núi trở về, quẹo qua chân núi phía nam, đã nhìn thấy mấy gia đình: đầu tiên là Lý gia, tiếp theo là nhà Đỗ Quyên, sau đó là nhà Bệnh Chốc Đầu, toàn bộ đập vào mắt.
Nhưng Đỗ Quyên lại đột nhiên dừng bước.
Nhị Ny cảm thấy không đúng, cũng dừng lại.
Chỉ thấy ở con dốc trước nhà Đỗ Quyên có rất nhiều người.
Nhị Ny không biết lai lịch những người này, Đỗ Quyên vừa nhìn khôi giáp vũ khí trên người bọn họ, liền biết là quan binh Đại Tĩnh. Quan binh Đại Tĩnh võ trang đầy đủ, cực không phối hợp với cổ thôn này. Trong núi này, rất nhiều người sợ là cả đời chưa thấy qua trận thế này.
Đây là có chuyện gì?
Trong đầu Đỗ Quyên phát ra cảnh báo.
Tuy nàng biết thân thể này có chút lai lịch, nhưng tuyệt không dám hy vọng xa vời bánh từ trên trời rớt xuống. Những người trước mắt này, vừa nhìn là biết bất thiện. Người sĩ quan dẫn đầu kia khí thế rào rạt phất tay, xem phương hướng những quan binh kia di động, là bao vây nhà nàng!