Bệnh Chốc Đầu nâng đèn lồng trong tay lên, đi tới phía trước quơ một cái, ý bảo: "Nhìn xem, phía trước là Lý gia, là Lý gia nuôi rắn. Ta xây nhà bên cạnh nhà hắn, thành thân là chúng ta sẽ ở đó."
Đỗ Quyên bừng tỉnh đại ngộ, trong đầu hiện ra rõ ràng địa hình phụ cận, không hề bởi vì đêm tối mà xa lạ, nên cười nói: "Trừ việc nó hơi hoang vu, ta cảm thấy rất tốt. Trong thôn chen lấn. Ở đây, có thể trồng rau dưa, cũng không sợ dã thú phá."
Nhị Ny vui mừng nói: "Ta chính là muốn như vậy."
Khi nói chuyện, đã đến nơi, ngoài ruộng đang trồng củ cải trắng. Lều dựng ngay giữa vườn, bốn cây cột chống mái nhà, phía dưới trống không, phía trên một trượng cao mới là sàn gỗ cho người ngủ.
Đi vào gầm sàn gác, Nhị Ny mới buông tay Đỗ Quyên ra, gọi Bệnh Chốc Đầu lấy băng ghế cho nàng ngồi, còn mình đi qua bên cạnh, ngồi xổm xuống dùng cây gậy trúc khời đất lên, lấy ra một cái vại sành.
Đỗ Quyên cùng đi qua hỏi: "Đây là cái gì?"
Nhị Ny cười mắt nheo thành một dường chỉ, nói: "Ngươi đoán xem?"
Bệnh Chốc Đầu cắm đèn lồng lên một cây cột, cười nói: "Khẳng định Đỗ Quyên đoán không ra."
Đỗ Quyên thấy Nhị Ny bới ra đều là tro than, nghi ngờ nói: "Chôn trong tro ấm, khẳng định là thịt."
Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu nghe xong đều cười.
Lập tức, Bệnh Chốc Đầu chuyển vại sành vào trong lều, Nhị Ny sờ soạng trên nóc sàn lấy xuống 2 bộ bát đũa, rửa sạch xong, mới gỡ mảnh vải bịt lọ sành, lại bóc hai lớp giấy trắng, lập tức mùi thịt nồng đậm xộc vào mũi.
Đỗ Quyên ngẩn ngơ, hỏi: "Đây là thịt gì?"
Nàng chưa từng ngửi qua mùi này.
Rốt cuộc Nhị Ny cười ha hả, nhưng cảm thấy thanh âm trong đêm tĩnh lặng có chút doạ người, vội vàng che miệng, nhỏ giọng nói: "Ngươi qua đây nhìn xem."
Đỗ Quyên không cần gọi, sớm thăm dò đi qua xem.
Chỉ thấy Nhị Ny dùng cái giống như cái giá trúc nhỏ dùng để múc rượu, cho vào lọ sành quấy, sau đó cầm một cái bát thô lớn, múc một muôi vào trong chén. Dưới ngọn đèn mông lung Đỗ Quyên nhìn kỹ, ngoài khói thịt không biết là thịt gì, còn có lúa mạch, ngay cả vỏ cũng không chà. Mỗi một hạt đều hầm cho vỡ ra, lộ ra hạt màu trắng sữa bên trong.
"Vẫn là không nhìn ra là thịt gì."
Đỗ Quyên nói, bởi quả thực không chịu nổi hương vị kia, không tự giác nuốt nước miếng.
Nhị Ny liếc mắt nhìn nàng càng cười không ngừng làm mặt đỏ bừng.
Đợi thêm một bát lớn, đưa cho Đỗ Quyên nói: "Nếm thử đi rồi đoán."
Đỗ Quyên nhận lấy, Nhị Ny lại múc thêm một chén nữa, ăn chung với Bệnh Chốc Đầu.
"Đây là con ếch, Bệnh Chốc Đầu buổi tối bắt. Buổi tối chúng ta có nhiều việc làm, dễ đói bụng, tối khuya ta nhóm một đống lửa, đem bình chôn ở dưới đất, tàn lửa đào lên ăn."
Nhị Ny vừa gắp một miếng thịt đút cho Bệnh Chốc Đầu, vừa giải thích cho Đỗ Quyên nghe.
Đỗ Quyên uống một ngụm canh trước, khen: "Thật thơm!"
Bệnh Chốc Đầu nhai thịt, nói không rõ: "Ta thấy Lý đại thúc bắt ếch cho rắn ăn, ta nghĩ thứ này người cũng có thể ăn. Năm mất mùa ngay cả vỏ cây cũng phải ăn, nên ta nói Nhị Ny làm, ăn ngon thật."
Đỗ Quyên lại ăn một miếng thịt, uống một ngụm canh, mới nói: "Đương nhiên có thể ăn. Còn rất bổ đó! Buổi tối các ngươi làm việc, ăn cái này là tốt nhất. Lúa mạch hầm như vậy cũng tốt, ăn không bị nát. Sau này ta cũng hầm như vậy. Trước đây..."
Nàng suýt nói là đời trước mình từng ăn qua ếch, may mà dừng kịp.
Nghe thanh âm "hút ực "xoạch" vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn, Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu đầu đối đầu ăn, ngươi một miếng thịt, ta một ngụm canh, ăn ngon lành, vẫn do Nhị Ny đút cho Bệnh Chốc Đầu ăn, nàng nhịn không được cười rộ lên.
"Các ngươi thật có nhiều chuyện làm sao? Buổi tối cũng bận rộn."
Đỗ Quyên nghi ngờ hỏi.
Nhị Ny liền nói cho nàng biết, lúc cha mẹ Bệnh Chốc Đầu đi qua Hoàng Phong Lĩnh té chết, hắn từ nhỏ được đại bá nuôi lớn. Đại bá có vài người con trai, không thể chăm sóc quan tâm tới hắn nhiều được. Bệnh Chốc Đầu từ thuở mười bốn mười lăm tuổi, hết cõng lại khiêng, từ trong núi na ra từng tảng đá lớn, từng cây gỗ, từ từ tích cóp đủ, nhờ mọi người trợ giúp mới đắp được căn nhà bây giờ. Nhà xây xong nhưng cũng còn có rất nhiều việc vụn vặt phải tự mình làm.
"Trước khi trời tối hẳn chúng ta chọn đá xây tường viện. Tường dựa vào núi, nếu không làm vững chắc chút, dã thú xông vào rất nguy hiểm. Mấy ngày nay, buổi tối chúng ta chọn gỗ, lồng gà, chuồng heo gia súc lều dùng gỗ, nên bận rộn lắm. Sau lễ, chúng ta phải chuẩn bị trồng rau..."
Đỗ Quyên nghe xong ngớ ra, sùng bái bọn họ.
Hai người vừa nói vừa ăn, như mọi chuyện đều là bình thường phải làm.
Ăn đến đầu toát mồ hôi, Nhị Ny cầm ra một cái khăn không lớn lắm, sạch sẽ lau mồ hôi cho Bệnh Chốc Đầu. Bệnh Chốc Đầu cười hì hì, không động để nàng lau. Lau xong, lại nhìn vào bát, chờ nàng đút mình ăn, bộ dáng rất hưởng thụ.
Nhị Ny trợn trắng mắt nhìn hắn, cố ý cười nhạo nói: "Vóc người Trương gia cao lớn, hắn còn chưa trưởng thành đã bắt đầu đục đá, khiêng gỗ, ép bản thân thành gầy còm."
Bệnh Chốc Đầu nghe xong không thèm để ý, chỉ cười.
Đỗ Quyên hỏi: "Nhà các ngươi đâu?"
Người thân nên giúp mới đúng, sao lại để đôi tình nhân buổi tối liều mạng như vậy?
Nhị Ny nói: "Nhà ta? Hai đệ đệ ta còn nhỏ, cha nương ta cả ngày bận rộn muốn chết, ban ngày ta còn phải về nhà nấu cơm, không làm đêm thì sao xong được?"
Đỗ Quyên im lặng, rất nhanh lại cười nói: "Cũng may là đã bắt đầu xây nhà riêng."
Nhị Ny và Bệnh Chốc Đầu hạnh phúc cười, rất có cảm giác thành tựu và kiên định.
Ăn một chén, Nhị Ny lại múc chút, hai tay Bệnh Chốc Đầu cầm bát ăn canh.
Đỗ Quyên bỗng nhiên nghĩ: chắc bọn họ tiết kiệm mới bắt ếch hầm ăn, cá và lươn phải để lại đãi khách. Chỉ là chó ngáp phải ruồi, ếch hầm tiểu mạch mới là đại bổ. Nhìn vẻ mặt hồng nhuận của Nhị Ny là biết.
Lúc nãy vì trong lòng không vui, buổi tối nàng chỉ uống một bát cháo, lúc này cảm thấy đói bụng, canh ếch lại thơm, cũng ăn thả cửa không còn một mảnh.
Nhị Ny còn muốn múc thêm cho nàng, Đỗ Quyên vội vàng lắc đầu nói: "Không ăn thêm được nữa."
Nhị Ny cũng nói không ăn thêm được nữa, vì thế đổ hết toàn bộ canh còn sót lại cho Bệnh Chốc Đầu, hắn bưng lên một hơn uống hết, làm Đỗ Quyên nhìn chậc lưỡi.
Ăn xong, Nhị Ny bỏ bình bát đũa vào rổ, Bệnh Chốc Đầu khiêng lưới đánh cá, ba người dọc chân núi đi về phía đông, chính là đi về hướng nhà mới của Bệnh Chốc Đầu.
Trên đường, Đỗ Quyên luôn cảm thấy đêm thu yên tĩnh có tiêng côn trùng nỉ non và tiếng cười khẽ thổi vào trong tai, vài lần dừng bước, nghiêng tai lắng nghe; lại đánh giá núi và ruộng đồng, ngửa mặt nhìn bầu trời đen kịt, hy vọng trăng bị mây đen che khuất sẽ hé ra.
Nhị Ny hỏi: "Đỗ Quyên, ngươi sợ hãi?"
Đỗ Quyên mỉm cười nói: "Không phải sợ, luôn cảm thấy đêm nay rất đẹp."
Nhị Ny lập tức phấn chấn nói: "Đúng không? Kỳ thật buổi tối mỗi ngày đều đẹp. Ngồi bên bờ sông nghe nước chảy, cũng dễ nghe. Có đôi khi nhìn thấy sao băng xẹt qua, rất nhanh chỉ trong nháy mắt... Mùa hè có rất nhiều đom đóm bay..."
Đỗ Quyên lần nữa thay đổi ấn tượng với Nhị Ny: không ngờ cô gái một chữ to cũng không biết, lại biết tình thú sinh hoạt đời người. Nàng thích ban đêm, trừ khung cảnh đêm, chỉ sợ là chịu ảnh hưởng của tình yêu: cùng người trong lòng làm việc, dưới bầu trời đêm yên tĩnh tựa sát vào nhau triền miên. Người chìm trong bể tình, trong mắt cái gì cũng đẹp, tai luôn nghe lời tình tứ. Huống hồ ban đêm thích hợp lẳng lặng thể hội, dù sắc thái đơn điệu chút, nhưng thanh âm phong phú, khí tức càng mê người!
Đến nhà mới của Bệnh Chốc Đầu, có chó uông uông chào đón.
Đỗ Quyên thấy cửa tường đã hoàn chỉnh, hỏi: "Tường viện đều xây xong?"
Nhị Ny nói: "Đây là tiền viện, lúc xây nhà bắt đầu xây trước. Ta nói nhặt đá là dùng để xây hậu viện. Hậu viện không vây lại, có dã thú vào phá vườn rau."
Giờ Đỗ Quyên mới hiểu được.
Vào phòng xong, đốt ngọn đèn, Nhị Ny dẫn Đỗ Quyên xem qua các phòng, tuy không tinh xảo, nhưng gia cụ mọi thứ đầy đủ, đủ thấy đôi tình nhân rất dụng tâm.
Đỗ Quyên tán dương một hồi, cười nói: "Chúng ta đi phòng bếp đi. Ăn nhiều như vậy, phải hỗ trợ làm chút việc, huống chi đi ngủ cũng ngủ không được."
Nhị Ny ha hả cười rộ lên.
Vì thế mấy người đi phòng bếp. Bệnh Chốc Đầu nhóm lửa, hai cái nồi đồng loạt phát động, Đỗ Quyên dùng nồi lớn kho đầu heo và giò heo. Nhị Ny dùng nồi nhỏ rang hạt dưa đậu phộng. Rất nhanh, mùi thơm toả khắp. Chó trong sân chịu không nổi, lẻn vào bếp chạy tới chạy lui.
Hạt dưa và đậu phộng đều là mới thu hoạch, rang lên toả theo một cỗ thanh hương.
Đỗ Quyên nêm đủ gia vị vào nồi thịt kho xong, đậy vung nồi, sau đó đứng cạnh Nhị Ny xem nàng rang hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa cười nói: "Thứ này thật thơm!"
Nhị Ny không ngừng huy động cái giá, ủ rũ nói: "Thu vào ít như vậy, tất cả chỉ có bấy nhiêu, tết nhất cũng không có mà ăn. Một mình hắn làm không xuể, gieo trồng xong cũng không biết hầu hạ, cũng không biết bón phân, toàn dựa vào thời tiết thì có thể thu được bao nhiêu chứ? Xem hạt này, nhỏ như vậy! Hạt dưa nhà ta lớn hơn nhiều, sản lượng cao hơn nhiều."
Bệnh Chốc Đầu ở bếp lò nói tiếp: "Không có phân thì ta bón cái gì chứ? Ta không thể đi cầu một ngày 2 lần. Dù đi được cũng không đủ!"
"Phốc!"
Đỗ Quyên phun hạt dưa trong miệng ra, cong lưng bên bếp lò cười.
Nhị Ny đổ hạt dưa trong nồi vào rổ, từng xẻng từng xẻng đổ rào rào, nói: "Ngốc chết! Ngươi đốt rơm rạ bón tro cũng tốt mà."
Đỗ Quyên ngưng cười, nói: "Đợi ngươi gả đến, nuôi thêm gà, ngỗng. Mỗi ngày dọn phân trong chuồng ra, trộn lẫn vào tro rơm rạ và đất, chính là phân tốt. Cha ta đều làm như vậy."
Nhị Ny gật đầu, nói nàng gả tới đương nhiên sẽ khác, sau đó nói bùm bùm một hồi, đều là về tương lai gia đình nhỏ, phòng trước nhà sau trồng cái gì đều hoạch định xong, tương lai cùng Bệnh Chốc Đầu lên núi săn thú cũng định ra.
Bệnh Chốc Đầu vừa nhóm lửa, vừa duỗi cổ lắng nghe 2 thiếu nữ nói chuyện. Đối với tiền cảnh Nhị Ny miêu tả, mặt hắn lộ ra biểu tình say mê.
Đêm nay, Đỗ Quyên và Nhị Ny ngủ ở nhà Bệnh Chốc Đầu.
Ngủ nhà mới, giường mới, đệm chăn mới. Tất cả đồ đạc bao gồm giường, Bệnh Chốc Đầu chưa dùng qua. Trước mắt hắn ngủ trên giường cũ và chăn đệm cũ, đợi thành thân sẽ chuyển vào.
Đỗ Quyên ngượng ngùng nói: "Vậy thì không được tốt."