Ra sân gặp đám người làm công, hỏi ra là hắn sang cách vách bồi Lâm Xuân, Lâm Đại Mãnh cười nói: "Yêu, tiểu tử nảy ở bên ngoài hai tháng, giờ bày giá cao! Trở về không ra giúp còn kêu người bồi hắn?"
Lâm Đại Đầu vội nói: "Xuân Nhi chỉ về thăm, lập tức phải đi."
Lão Quả Cân kinh ngạc nói: "Một đêm cũng không ở, phải đi rồi?"
Lâm Đại Đầu vội giải thích.
Hoàng Nguyên cũng không để ý bọn họ, cùng Tiểu Thuận hướng cách vách.
Lâm gia Tây sương, bên ngoài phòng ngủ Lâm Xuân, Hoàng Nguyên và Lâm Xuân ngồi đối diện nhau.
Hoàng Nguyên chỉ vào bốn năm bát đồ ăn trên cái bàn tròn cười nói: "Xem đi, đều là món ngươi thích. Đỗ Quyên đặc biệt làm. Nàng nói còn có canh, đợi lát nữa đưa đến."
Lâm Xuân nheo mắt hắn, miễn cưỡng hỏi: "Đây là lấy nhu thắng cương?"
Hoàng Nguyên bật cười lắc đầu, nói: "Đừng nghĩ nhiều. Ta chỉ muốn hàn huyên với ngươi."
"Chuyện vãn đi." Lâm Xuân nói xong, chộp lấy đôi đũa lên gắp đồ ăn, "Uh, cá hương vị tốt. Là Đỗ Quyên tự mình làm. Gà này là tay nghề Tước Nhi tỷ tỷ."
Hoàng Nguyên nghe xong khen: "Ngươi thật hiểu biết các nàng."
Lâm Xuân không lên tiếng, chỉ lo ăn.
Hoàng Nguyên rót rượu cho cả hai, sau đó cũng cúi đầu ăn.
Ăn xong miếng cuối cùng, hắn mới buông đũa, bưng lên ly rượu gạo ngọt, uống một hớp nhỏ, nhẹ giọng nói: "Đỗ Quyên đối với ngươi thật là tốt!"
Lâm Xuân nuốt xong, cũng bưng bát uống rượu.
Hoàng Nguyên lại nói: "Ta cũng nhìn ra được, ngươi chân tâm ái mộ nàng. Chẳng lẽ ngươi không thấy là Đỗ Quyên luôn đối tốt với ngươi, nhưng không quan hệ gì tới tình yêu nam nữ à? Bằng không, không chừng ngươi cũng như Hạ Sinh ca ca, đã thành tỷ phu tương lai của ta."
Lâm Xuân nhấc mắt nhìn hắn chằm chằm, tựa như dã thú bị thương.
Những lời này là điểm uy hiếp chí mạng của hắn, làm cho hắn đau lòng hít thở không thông!
Hoàng Nguyên không lùi bước, như cũ nói: "Đỗ Quyên đem ta trở thành phu quân kiếp trước của nàng, nhận đúng cũng tốt, nghĩ sai rồi cũng thế. Việc này không phải là trọng yếu nhất, chủ yếu nhất là: nàng đối với ta bất đồng, ta cũng đối với nàng khác, chẳng sợ năm ấy chúng ta mới 9 tuổi!"
Hắn ngửa đầu, uống một hớp rượu, híp mắt hồi tưởng nói: "Lúc ở phủ thành, ta đã nhìn ra nàng đối đãi với ngươi khác người, so với Tiểu Bảo ca ca còn thân thiết hơn. Khi đó, ta thầm có chút ghen tị. Ngươi xem, có phải ta thực xấu xa hay không, có tâm tư khác với tỷ tỷ mình. Lúc ấy, ta bị doạ đến nhảy dựng, mất hồn vía!"
Lâm Xuân cắn răng nói: "Ngươi vốn là xấu xa!"
Hoàng Nguyên không để ý tới lời mắng của hắn, tự biện giải nói: "Đây chính là lòng có Linh Tê, không thể chống đỡ! Sau này, nương nói cho ta biết nàng không phải chị ruột ta, ta mới thoải mái. Ta nói mà, thật là huyết mạch tương liên, nên ta mới khởi ý niệm đó."
Lâm Xuân cả giận nói: "Đừng dùng huyết mạch qua loa tắc trách!"
Hoàng Nguyên nghiêm túc nhìn về phía hắn nói: "Nhưng hai chúng ta thật là tình đầu ý hợp. Sau khi ta biết chân tướng, ta không hề ghen tị ngươi nữa, bởi ta thấy rất rõ ràng: Đỗ Quyên đối với ngươi không có tình yêu nam nữ! Nhưng là bởi vì quan hệ hai nhà Lâm Hoàng, từ nhỏ nàng lại bú sữa của thím, mới đối với ngươi hết sức bất đồng. Cho nên nàng nói với cha mẹ, cuộc hôn nhân này nhất định phải được Lâm gia đồng ý, cũng là ngươi đồng ý, mới có thể nghị định."
Lâm Xuân nghe xong không cao hứng, ngược lại tâm như búa tạ.
Nương vào ly rượu, hắn cúi đầu chấn định nỗi lòng của mình.
Nhưng Hoàng Nguyên không chịu buông tha hắn, như cũ lải nhải: "Ngươi muốn ta chứng minh mình là phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên, trừ phi ta nhớ ra chuyện của kiếp trước. Ngươi có biết là có bao nhiêu buồn cười sao? Sinh tử luân hồi, đến cùng xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết. Duyên phận kiếp trước thế nào không ai biết, kiếp này ta cùng nàng tình đầu ý hợp, ngươi nhất định muốn dùng cớ này ngăn cản nàng?"
Lâm Xuân chỉ cảm thấy mỗi một câu của hắn đều giống như dao, từng nhát đâm vào ngực mình.
Cứ đâm làm cho toàn thân hắn đầy máu tươi vẫn không chịu dừng tay.
Cả người hắn đau xót, vô lực đánh trả, liền đưa mắt nhắm ngay thức ăn trên bàn, từng miếng từng miếng ăn vội, như thế mới có thể chuyển dời nỗi đau đớn trong lòng; hoặc là, ăn gì đó có thể tăng lực lượng của hắn. Chỉ là, ngày xưa món ngon vào miệng đầy mỹ vị, hôm nay ăn lại không có vị gì.
Sau đó Hoàng Nguyên nói cái gì, khi nào rời đi, hắn cũng không biết.
Lại nói Hoàng gia. Đỗ Quyên thấy Hoàng Nguyên trở về, vội kéo hắn đến chỗ không người, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
Hoàng Nguyên cau mày nói: "Nên nói ta đều nói. Hắn giống như nghe lọt tai, lại không có phản ứng gì. Muốn hắn suy nghĩ rõ ràng thì không gấp được."
Đỗ Quyên gật đầu, cảm thấy Lâm Xuân hãm quá thâm, quả thật không dễ dàng buông bỏ. Ngẫm nghĩ, nàng lại không yên tâm truy vấn tiếp: "Ngươi nói với hắn những gì?"
Hoàng Nguyên khẽ cười nói: "Ta nói cho hắn biết: ta cảm thấy ngươi thật lòng tốt với hắn ——" Vẻ mặt Đỗ Quyên cứng đờ —— "Nhưng là, ta cảm thấy đó không phải là tình yêu nam nữ. Cho nên, ta mới không ghen tị!"
Đỗ Quyên nhìn hắn, trong lòng không biết là tư vị gì.
Hắn nhìn thấu điểm ấy, Lâm Xuân thì sao?
Lâm Xuân nghe xong lời này, có tin hay không?
Buổi chiều, nàng càng nghĩ, càng cảm thấy mình phải nói chuyện thẳng với Lâm Xuân, không thể mặc cho Hoàng Nguyên ra mặt với hắn, càng làm cho hăn càng khó qua.
Vì thế, nàng cơ hội qua Lâm gia, lại biết được Lâm Xuân đi thăm thái gia gia.
Cơm chiều xong, nàng lại đi một chuyến, Lâm Xuân vẫn chưa trở về.
Nàng nghĩ là hắn đang tránh mình.
Cũng đúng, nếu hắn muốn gặp mình sẽ như lúc vừa trở về, trực tiếp tới cửa chận đường, tuyệt sẽ không trốn tránh không gặp. Đã thế thì nàng chờ hắn vậy.
Đêm nay, Đỗ Quyên không nghe thấy tiếng tiêu.
Trước đây, chỉ cần Lâm Xuân ở nhà, nàng đều có thể nghe được tiếng tiêu ở một giờ cố định.
Đêm sau Lâm Xuân mới về nhà.
Về nhà là nhốt mình vào phòng, cũng không rửa mặt liền ngủ.
Rất kỳ quái là cha mẹ huynh đệ đều không đi hỏi hắn.
Nửa đêm, thôn Thanh Tuyền chìm trong yên tĩnh. Cửa tây sương Lâm gia khe khẽ mở ra, Lâm Xuân đi ra, Như Gió theo ở phía sau.
Một bóng đen đứng yên ở của tây sương, là Lâm Đại Đầu.
Lâm Xuân không kinh ngạc chút nào, khẽ giọng kêu: "Cha! Ta phải đi."
Lâm Đại Đầu lắp bắp nói: "Đi? Xuân Nhi, khi nào ngươi lại trở về?"
Lâm Xuân nói: "Không biết. Có lẽ qua vài ngày sẽ trở lại, có lẽ phải qua một thời gian."
Tiếng nói Lâm Đại Đầu ảm ách, nói: "Úc, ngươi... Trên đường cẩn thận chút!"
Lâm Xuân gật đầu nói: "Ta không đánh thức nương. Ngươi nói với nàng một tiếng."
Nói xong, mang theo Như Gió không quay đầu lại rời đi.
Phía sau, Lâm Đại Đầu đứng trong đêm nức nở nói: "Xuân Nhi..."
Cuối cùng không có gọi hắn lại, cũng không giữ được hắn.
Thậm chí, nhìn hai tay trống trơn của hắn, cũng chưa kêu hắn mang theo chút thức ăn gì đó. Chỉ vì hắn cảm nhận được nỗi thống khổ của con trai, cảm thấy một chút xíu gì đó cũng sẽ gia tăng gánh nặng trong lòng hắn. Lúc này, bất cứ thứ gì đối với nhi tử mà nói đều là dư thừa, ngay cả hắn, người cha này cũng là dư thừa.
Trong lòng Xuân Nhi khó chịu!
Từ khi Xuân Nhi trở về, hắn liền nhìn ra.
Muốn hỏi một chút, lại không dám tiến lên sợ nhi tử phiền lòng. Cả nhà đều bị hắn dặn dò, không cho đi phiền nhi tử. Nhưng hắn vẫn không yên lòng, trắng đêm chờ đợi ngoài phòng nhi tử. Như vậy, nhi tử muốn tìm cha tâm sự, vừa ra tới có thể nhìn thấy.
Nhưng là, Xuân Nhi vẫn cô đơn suốt đêm rời đi.
Vài bóng dáng từ phòng chính và Đông sương chạy ra, là vợ Đại Đầu và Thu Sinh, Hạ Sinh.
"Cha, Xuân Nhi đi rồi?"
"Ân. Đi."
"Ta đi đưa hắn."
"Đưa cái gì mà đưa, ngươi có thể chạy kịp hắn?"
Thu Sinh, Hạ Sinh nhìn cái sân trống rỗng sững sờ.
Vợ Đại Đầu cúi đầu gạt lệ.
Lâm Đại Đầu càng như sói mẹ bảo vệ con, vẻ mặt lộ ra thần tình vừa đau lại hung ác, dưới ánh trăng trông rất dữ tợn.
Tiểu Xuân Nhi của hắn, từ khi còn bú sữa cũng phải đợi Đỗ Quyên bú chung. Kẻ làm cha như hắn liền bắt đầu vì hắn tính toán, sống chết quấn Hoàng gia định thân cho con trẻ, vì sợ có một ngày nhi tử thương tích đầy mình vì tình.
Nhưng là, trăm tính vạn tính, nhi tử vẫn bị thương!
Nghĩ tới việc này, hắn liền hận bản thân vì sao lúc trước không đem việc hôn nhân định chết, để nha đầu Hoàng gia không thể chống chế được?
Hừ, hiện tại cũng không chậm, chỉ là phiền toái một chút.
Hắn phân phó vợ và nhi tử đi ngủ, mình lại đi ra ngoài.
"Cha hắn, ngươi đi đâu vậy?"
"Nhà cũ!"
Lâm Đại Đầu cũng không quay đầu lại, lên tiếng trả lời rồi vội vàng chạy đi nhà cũ. Liều mạng gõ cửa, đánh thức đường huynh Lâm Đại Mãnh, suốt đêm cùng hắn thương nghị.
Lại nói Lâm Xuân, tới phía sau thôn bắt đầu chạy gấp dưới trăng.
Đợi hắn vào núi xong, từ cửa thôn loé ra một người. Thì ra là Nhậm Tam Hòa.
Hắn đăm chiêu nhìn theo phương hướng Lâm Xuân đi.
Lâm Xuân trở về, theo lý như thế nào cũng phải đi thăm người sư phó này. Suốt buổi tối hắn đợi Lâm Xuân nhưng không thấy bóng dáng hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất không tầm thường. Hắn đích thân tới Lâm gia gặp đồ đệ, ai ngờ lại nhìn thấy Lâm Đại Đầu như cọc gỗ đứng lặng ở cửa Tây sương. Hắn nghi hoặc lui về sau.
Sau đó, hắn vẫn chú ý động tĩnh phía trước. Khi Lâm Xuân đi liền kinh động hắn.
Tình hình này, phát sinh chuyện gì, là hắn không biết?
Lâm Xuân chạy gấp trong đêm, dù có ánh trăng cũng phải tập trung nhìn đường dưới chân.
Hắn không dám dừng lại, vì chỉ cần vừa dừng lại, đầu óc của hắn sẽ nhớ đến chuyện Hoàng Nguyên cưới Đỗ Quyên, sẽ chạm đến vết thương trong lòng hắn, đau đến hắn không thở nổi.
Hắn vẫn chạy trốn, Như Gió bị kích khởi tính tình, cũng đại triển hùng phong.
Một người một hổ chạy như điên đến bình minh, sức cùng lực kiệt, mới dừng lại nghỉ tạm.
Bọn họ ngừng lại trên một đỉnh núi, dõi mắt trông về phía xa, núi non trùng điệp, cây cao suối đổ thu hết vào đáy mắt, lại bắt kịp mặt trời nhô lên hướng đông, hào quang hiện ra, hùng vĩ.
Như Gió hưng phấn không thôi, trên đỉnh núi nghển cổ thét dài, âm thanh lôi cuồn cuộn.
Tình cảnh này, Lâm Xuân không tự chủ được nhớ tới "Mặt trời đỏ mới lên, đầy ánh sáng rực rỡ" cùng "Tựa hổ gầm rừng núi, bách thú kinh hoàng", bỗng nhiên chân mày giãn ra.
Đúng, hắn là thiếu niên!
Thiếu niên nên nhuệ khí mười phần, sao có thể dễ dàng suy sút?
Thiếu niên nên rồng cuốn hổ chồm, sao có thể dễ dàng lùi bước?
Kiếp trước quá mơ hồ, kiếp sau quá mờ ảo, kiếp này lại ngay trước mắt!
Trước mắt Đỗ Quyên đối với hắn không có tình yêu nam nữ, không phải sau này sẽ không có. trước mắt Hoàng Nguyên cùng Đỗ Quyên tình đầu ý hợp, không phải sau này vẫn là như vậy.
Hắn muốn đánh cược với Hoàng Nguyên, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng!
Tu luyện, thì tại kiếp này, xem ai có thể nhẫn nại được lâu!
Hắn bỗng nhiên cất tiếng cười to, nặn nề trong lòng tiêu trừ hết.
Bởi vì, hắn nhớ tới một người.
Thì xuống tay từ nàng đi!
Nghĩ xong, hắn vỗ vỗ Như Gió, ý bảo nó quay đầu, còn mình lại thả người chạy xuống chân núi, cước bộ cực kỳ nhẹ nhàng, như thể trắng đêm hôm trước bôn ba chưa từng xảy ra.