Trước mặt hai ông bà thông gia, Hoàng lão cha tự thấy mất mặt mũi, tiến lên giơ tay đánh rớt cái bát trên tay bà già, quát: “Ăn! Ngươi còn có tâm tư ăn? Bên kia bận rộn đến mức rối tung, ngươi thu thập xong không đi qua hỗ trợ, đem trứng gà luộc ăn.”
Cái chén sứ thô nhưng thật rắn, sau khi rớt xuống tạo âm thanh lớn nhưng không vỡ. Bên trong còn một cái trứng chần nước sôi chưa ăn xong, rơi nát nhừ, trắng vàng giao nhau, làm cho mấy con gà như ong vỡ tổ nhảy qua tranh nhau mổ.
Sắc mặt Hoàng đại nương nhất thời rất khó coi.
Ngoài hàng rào có người trong thôn nhìn vào chỉ trỏ, trên mặt tràn ngập tò mò.
Vào sân, Phượng Cô thấy sắc mặt cha chồng là biết không tốt, vội bước lên trước, một tay một đứa, dắt 2 đứa bé đi về Đông sương, miễn cho bọn họ bị lây tai ương.
Hoàng lão Nhị vội vàng cười hoà giải, tiếp đón Phùng Trường Thuận đi vào phòng chính ngồi.
Phùng Trường Thuận thấy ông thông gia và bà thông gia đứng thẳng bất động, hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Ông thông gia đừng tức giận. Cũng khó trách bà thông gia thương cháu trai. Hoàng gia dòng độc đinh, đương nhiên quý như vàng. Ai, Tú Anh nhà ta bụng không cố gắng...”
Phùng Hưng Phát nổi giận nói tiếp: “Muội muội không phải đã từng sanh con trai. Sinh 2 đứa đó, cũng không hiếm lạ.”
Câu kế tiếp không nói ra, hiếm lạ có thể nuôi chết sao?
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, khẩu khí hơi cương chút.
Sắc mặt cha con Hoàng gia lại thay đổi.
Cuối cùng Hoàng đại nương cũng phục hồi lại, không ngừng giải thích với thông gia biện minh cho mình: “... Ta vừa nghe nói con dâu sinh liền mang một giỏ lớn trứng gà qua. —— Ta để dành rất nhiều ngày không lấy ra ăn, đầu tiên tính toán ở lại hầu hạ nàng, nhưng con dâu sinh con gái trong lòng không dễ chịu, lấy ta xì...”
Liên tục đem lấy lời nói đêm đó mà nói, nói Phùng Thị chống đối nàng thế nào, đuổi nàng đi ra sao.
Hoàng lão cha không nhịn được quát lớn nàng, một bên đem đám người Phùng Trường Thuận đi vào nhà.
Vào phòng chính, khách sáo mời tất cả ngồi xuống.
Phùng Trường Thuận trịnh trọng bồi tội với Hoàng gia hai cụ, lại hỏi con gái hàng năm có phụng dưỡng đồ ăn cho nhị lão không, ngày lễ ngày tết sinh nhật có đưa thịt và trứng gà đến hay không, từng câu, từng chữ đều hỏi con gái hắn bạc đãi cha mẹ chồng chỗ nào.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương xấu hổ vạn phần, vội nói không bạc đãi.
Tuy con dâu cả không được hai người thích, lại mạnh mẽ nhưng cấp bậc lễ nghĩa một điểm không thiếu, người không thể phản đối.
Phùng Trường Thuận xem tình hình hai người, trong lòng liền có tính toán.
Hắn biết con gái của mình, hiếu thắng quật cường, nhất định không chịu được bà bà lắm mồm, bởi vậy thà không dính dáng đến bọn họ, rõ ràng hiếu thuận trước mặt cha mẹ chồng cũng không được điểm tốt. Không so được với em chồng và em dâu, một đôi trai gái được cha mẹ chồng nuôi, lúc bận rộn cha mẹ chồng còn thường xuyên giúp bọn hắn làm việc, nấu cơm linh tinh, bên ngoài nơi nơi khen vợ con trai út là tri kỷ.
Hắn thở ra một hơi nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Nếu nàng dám không hiếu thuận, ta đánh gãy đùi nàng. Bất quá Tú Anh ăn nói vụng về, sẽ không có lời ngon tiếng ngọt dỗ người, ta cũng sẽ không dạy nàng cái này, thông gia cũng chịu phần trách nhiệm.”
Hắn không phải là tới cửa cãi nhau.
Con gái gả tới Hoàng gia, đường xá xa xôi, muốn chiếu ứng cũng không chiếu ứng đến, còn phải dựa vào Hoàng gia chiếu ứng.
Hoàng lão cha không lời nào để nói, chỉ cười gượng, cảm thấy người ngoài núi khéo đưa đẩy, lời này là trách Hoàng gia không đối đãi tốt con gái hắn đâu.
Hoàng đại nương thổ lộ với Phùng bà mụ, nói nàng không bạc đãi con dâu cả, đối với nàng tốt thế nào, vân vân....
Phùng bà mụ ngồi yên mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Phùng Trường Thuận cười nói: “Thật là cảm tạ bà thông gia. Ta năm ấy tới đây thu mua thổ sản vùng núi, thấy con rể Lão Thực, Hoàng gia cũng là người thành thật, cảm thấy gả con gái đến đây khẳng định không sai, nên mới kết thân. Kết thân, Tú Anh chỉ dựa vào các ngươi chiếu ứng. Nơi này cách ngoài núi một trăm tám mươi dặm, nàng cần gì, gởi thư cho chúng ta, đuổi tới nơi cũng là chuyện một hai ngày sau, chỉ có thể cầu thông gia chiếu ứng chút!”
Bằng không hắn có cách gì?
Bởi vậy trong lòng thực hối hận, cảm thấy kết thân cửa này sai lầm.
Gian xảo cố nhiên không đáng tin, người thành thật cũng chưa chắc đáng tin cậy. Hoặc là nói, không phải không đáng tin, mà là không dựa vào được.
Không khí thế và đảm đương, làm sao có thể dựa vào được?
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương lần nữa bị hắn nói không trả lời được.
Trong lòng Hoàng đại nương ẩn ẩn bất an, cảm thấy con dâu ở trên núi sinh con, một mình giãy dụa đến trời tối mới trở về, gặp mặt mình liền oán nàng lại sinh con gái, hình như là có chút bất cận thân tình.
Nhưng trước mặt thông gia, ngàn vạn lần nàng sẽ không nhận sai, bởi vậy nói mình đối đãi Tú Anh như con gái, còn cử ra ví dụ, thường lui tới cho con dâu cả cái gì, giúp nàng làm bao nhiêu việc.
Phùng bà mụ nghe xong không thể nhịn được nữa, nghe nàng nói, giống như đã đem biết bao nhiêu thứ cho một nhà con trai cả, trách không được con gái mình không dám dính nàng.
Phùng Hưng Phát bỗng nhiên đứng lên nói:“Cha, ta đi qua trước. Xem nhà muội muội có việc gì, nhanh chóng giúp làm ngày mai còn phải về nhà.”
Nói xong xoay người rời đi, cũng không chào hỏi cha con Hoàng gia.
Phùng Trường Thuận lớn tuổi hơn, biết đạo đối nhân xử thế, không muốn đem sự nháo lớn, thuận thế, thỉnh bà thông gia ghé qua cho cháu gái tắm ba ngày thêm bồn.
Hoàng lão cha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội đứng lên, thúc Hoàng đại nương bắt hai con gà, nhặt 50 trứng gà, chính mình bồi Phùng Trường Thuận hai người đi trước.
Hoàng đại nương cũng một lòng muốn trước mặt thông gia và người trong thôn vãn hồi mặt mũi, vội đi bắt gà nhặt trứng, còn múc năm cân bột mì, ba cân đậu tương, cùng Phượng Cô gói ghém, mang theo Đại Nữu và Tiểu Bảo, hướng nhà con trai cả đi tới.
Dọc đường đi gặp người là kể lể, đem gà cho người xem, một con tới bốn năm cân, rất mập, trứng gà tất cả đều là lớn —— nhỏ chừa lại cho mình ăn, bột mì đều là loại mịn, đậu tương đều tuyển loại tốt, vốn để lại làm giống.
Không tốn nhiều công phu, cả thôn đều biết Hoàng đại nương cho con dâu cả đưa ở cữ lễ gì.
Có người cười nói: “Hoàng đại nương, mấy thứ này của ngươi tốt, nhưng so ra vẫn kém nhà mẹ đẻ Hoàng tẩu tử đưa đến nhiều.”
Hoàng đại nương không tin, đưa ánh mắt ném về phía Phượng Cô.
Phượng Cô không thèm để ý nói: “Nhà ai lúc vợ ở cữ, nhà mẹ đẻ không đưa nhiều hơn? Huống hồ nhà mẹ đẻ tẩu tử ở xa, vài năm mới đưa một lần. Lần trước vẫn là Tước Nhi trăng tròn mới đến đi?”
Hoàng đại nương vội gật đầu, nói con dâu cả thường hướng nhà mẹ đẻ Bàn Sơn, Hoàng gia cũng không dính lợi gì từ Phùng gia.
Trong lòng mặc dù kiên định, lại không có gặp người để khoe khoang đồ trên tay.
Hơn nữa nói nhà Hoàng Lão Thực, em gái Phùng Thị là Phùng Minh Anh mới mười hai tuổi, thấy Đỗ Quyên thập phần thích, lại thấy bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, liền năn nỉ chị gái, muốn ôm nàng ra sân chơi.
Đỗ Quyên nghe xong trong lòng cũng vạn phần tán thành.
Hai ngày nay, nàng luôn ở trên giường, còn chưa xem qua hoàn cảnh mới đâu. Cả ngày ngủ, cái gì cũng không phát hiện.
Phùng Thị đáp ứng, đem Đỗ Quyên dùng vải xếp thành chăn nhỏ quấn kỹ, xong mới giao cho nàng, dặn nàng cẩn thận trên tay chút.
Phùng Minh Anh liền ôm Đỗ Quyên đi ra ngoài, chợt nghe Lâm Xuân phía sau kêu to.
Tiểu cô nương quay đầu cười duyên nói: “Ta ôm không được 2 đứa. Muốn đi chơi, tìm nương ngươi đi.” Nói xong một mạch đi ra.
Bên ngoài viện có mấy bà mụ tán gẫu, nhìn thấy ôm Đỗ Quyên đi ra, vội vây quanh, nói “Sao ôm ra đây? Coi chừng gió lạnh thổi.” Nói xong, lại nhìn chằm chằm Phùng Minh Anh, khen nàng bộ dạng tốt.
Đỗ Quyên không cần ứng phó các nàng, trước nhắm chặt mắt, chậm chậm mở ra, từ từ thích ứng ánh nắng sáng lạn.
Vừa mở mắt, nhịn không được mũi phát toan, cảm thấy như mộng ——
Cảnh tượng trước mắt quen thuộc như vậy, thân thiết như thế, cực kỳ giống thôn Thanh Tuyền kiếp trước. Tuy rằng nhà cửa, cây cối và người, thậm chí còn dãy núi nơi xa không giống như kiếp trước, nhưng chúng nó có điểm giống nhau, đó chính là dạt dào phong cách cổ!