Đỗ Quyên kêu bọn họ một tiếng, Viễn Minh và đám nhóc vội bỏ đồ chơi xuống chào nàng.
Đỗ Quyên vừa đáp lời, vừa đi đến cửa nhìn vào buồng trong.
Nhìn thấy Hoàng Nguyên và đám người Phùng Chí Tài, Phùng Chí Minh đáng nói giỡn, nàng chào hỏi: "Nhị biểu ca, tam biểu ca khoẻ không, đến đây lúc nào..."
Mới chào hỏi một nửa, tươi cười trên mặt nàng liền đọng lại.
Hoàng Nguyên theo ánh mắt của nàng, trong lòng "lộp bộp" ——
Chỉ thấy Đỗ Quyên nhìn chằm chằm bức họa treo trên tường bên trái, sững sờ.
Đó là bức họa của Tảm Lao Yên, là bức Hoàng Nguyên vẽ cho nàng ở phủ thành.
Nữ tử trong bức hoạ hơi cười nhạt, điển hình một tiểu thư khuê các điển hình, lại vượt qua đoan trang và mất tự nhiên của đại gia khuê tú, như khói sương mờ ảo, trong ôn nhu mang theo cố chấp —— cố chấp đòi hắn vẽ!
Ngày ấy, hắn nói sự an bài của mình cho nàng biết. Nàng nói, từ nay về sau Tảm Lao Yên không tồn tại nữa, trên đời này chỉ có Phương Hỏa Phượng, đem bức tranh này treo ở đây, cho nó làm bạn với hắn, còn nói đây là thứ duy nhất nàng mang từ nhà đến.
Hắn nhìn nàng có chút cảm khái, nên tùy ý cho nàng và Hồng Linh treo lên.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Đỗ Quyên như vậy, hắn bắt đầu hoảng hốt.
"Đỗ Quyên ngươi đến rồi, ngồi đi."
Hắn có chút luống cuống tiếp đón.
Đỗ Quyên dời ánh mắt từ bức tranh xuống, yên lặng ngưng mắt nhìn hắn.
Một cái liếc mắt kia, nhìn thẳng vào linh hồn của hắn.
Lúc hắn hoảng hốt không chống đỡ nổi nữa, nàng nở nụ cười xinh đẹp với hắn, mới chuyển hướng tới mấy biểu ca và tiểu cữu cữu Phùng gia, "Tiểu cữu cữu khoẻ, biểu ca khoẻ." lặp lại một lần.
Phùng Chí Tài cũng cười nói: "Đỗ Quyên, ngươi mới trở về? Mau ngồi đi. Yêu, xem ngươi kìa, y như con trai Hoàng gia, dưỡng gia ngày càng khá hơn; Hoàng Nguyên giống như con gái..."
Đỗ Quyên cười nói: "Không ngồi. Ta còn muốn qua bên kia chào hỏi các mợ..."
Nàng trả lời thực ngắn gọn. Nói xong cũng xoay người đi ra ngoài. Nàng một khắc cũng chịu không nổi nữa!
Đám người Phùng Chí Tài có chút ngạc nhiên nhưng vì nàng nói đi xem mợ nên cũng không nghĩ nhiều, đối với bên ngoài hô to: "Đợi chúng ta đánh bài. Đấu địa chủ..."
Bài này do Đỗ Quyên vẽ ra, ở nhà ông ngoại dạy bọn hắn chơi.
Ngoài cửa, Đỗ Quyên nói với Hoàng Tước Nhi: "Đại tỷ, ta đi về trước."
Tình hình vừa rồi Hoàng Tước Nhi đều nhìn ở trong mắt, cảm thấy nàng có chút không đúng, lại không biết nói như thế nào, vội nói: "Được rồi. Đỗ Quyên, ngươi..."
Không chờ nàng nói hết, phía sau truyền đến tiếng gọi dồn dập: "Đỗ Quyên!"
Là Hoàng Nguyên đuổi theo ra ngoài.
Nhưng Đỗ Quyên đã bước nhanh đi ra khỏi nhà.
Hoàng Nguyên đuổi theo, không ngừng kêu: "Đỗ Quyên!"
Hoàng Tước Nhi lẳng lặng nhìn bọn họ một trước một sau biến mất ngoài cửa, mặt lộ ra thần sắc lo lắng.
Đỗ Quyên vừa ra khỏi nhà Hoàng gia, nước mắt liền tràn mi.
Cứ tưởng rằng rời đi sẽ buông bỏ, sẽ quên mất, thật là buồn cười!
Không có Tảm Lao Yên ở đây, bất kể là tách ra hay đang cùng nhau, nàng và Hoàng Nguyên đều rất tự nhiên, chẳng sợ chia tay đều bình tĩnh; chỉ cần vừa nhìn thấy Tảm Lao Yên, tất cả bình tĩnh đều bị đánh vỡ.
Nhìn thấy Phương Hỏa Phượng bây giờ, thật ra là Tảm Lao Yên, từ một quý nữ hào môn lột xác thành một thôn cô bình phàm, cùng người nhà, thân hữu ngày xưa, nước sữa hòa nhau, thuần thục lo liệu hết thảy, tựa hồ nàng vốn chính là người của ngôi nhà này, nàng vốn chính là người yêu của Hoàng Nguyên, mà Đỗ Quyên nàng mới là kẻ ngoại lai chen vào, không hợp với Hoàng gia, nỗi đau trong lòng Đỗ Quyên không nhịn được tràn lan.
Tựa như vết thương đã được băng bó, đột nhiên bị xé rách, mới phát hiện bên trong vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa thối rữa càng sâu, đau đến nàng hít thở không thông.
Nàng không biết phương hướng, thất tha thất thểu chạy, không biết chạy về nơi nào.
Phía sau, Hoàng Nguyên dồn dập quát to, đuổi theo.
Nàng ngừng chân, nhìn về phía thiếu niên đang đuổi theo dưới trăng tròn.
Ánh trăng lạnh lẽo và hơi lạnh của tháng chạp thấm vào xương tủy, làm cho nàng lạnh thấu xương, trong lòng cũng không có lấy một hơi ấm. Nàng nhịn không được thống hận.
Từ khi Tảm Lao Yên đến đây, lần đầu tiên nàng thống hận Hoàng Nguyên!
Nàng tức giận quát hắn: "Cút!"
Kêu xong nàng xoay người chạy, vừa chạy một bên thất thanh khóc rống.
Hoàng Nguyên ngây ngẩn cả người. Dưới ánh trăng, khuôn mặt đầy nwưóc mắt của thiếu nữ với đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và thống hận, ánh mắt tuyệt vọng mà bất lực, trong lòng hắn nhói lên, lập tức đuổi theo lần nữa.
"Đỗ Quyên, Đỗ Quyên!"
Hắn liều mạng đuổi theo.
Đỗ Quyên lần nữa xoay người, đợi hắn tới gần, túm lấy áo hắn, nhìn vào mặt hắn hét lớn: "Ta kêu ngươi cút —— "
Đột nhiên nàng dùng sức đẩy hắn ngã xuống đất.
Sau đó, nàng xoay người chạy đi.
Bộ dạng này của nàng càng làm cho Hoàng Nguyên tan nát cõi lòng, bất chấp bị ngã đau, đứng lên còn muốn đuổi theo, trong bóng cây lắc lư, một bóng đen xuất hiện che trước mặt hắn.
Là Lâm Xuân.
Hắn không kiên nhẫn đẩy hắn, gầm rú nói: "Tránh ra!"
Lâm Xuân không động, phẫn nộ quát lên: "Ngươi tổn thương nàng còn chưa đủ sao?"
Hoàng Nguyên liền ngây dại.
Đúng rồi, nàng như vậy đều do hắn, là hắn tổn thương nàng!
Lâm Xuân lạnh lùng nói: "Không cho ngươi tới gần nàng nữa!"
Nói xong hắn xoay người đuổi theo hướng Đỗ Quyên chạy đi.
Hoàng Nguyên sững sờ nhìn bốn phía, chỉ thấy gió rít từng trận, hàn khí buốt người, ánh trăng thê lương bao phủ cổ thụ và thôn xóm, không chút ấm áp, phảng phất như ở địa phủ âm gian. Có người từ trong nhà đi ra nhìn hắn, hắn cảm thấy bọn họ không khác gì quỷ mị, dùng ánh mắt thản nhiên theo dõi hắn - một kẻ ngoại lai.
Hắn đột nhiên xoay người, bước nhanh về nhà.
Trở lại Hoàng gia, người trong phòng khách sớm bị kinh động, đều đứng ở hành lang thì thầm.
Hoàng đại nương trước sau như một cao giọng "... Còn nháo cái gì? Nàng không phải là dâu Lâm gia sao..."
Thanh âm bỗng nhiên biến mất, chắc có người ngăn cản.
Hoàng Nguyên như cái xác không hồn trở lại trong phòng, đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm bức hoạ trên tường. Nửa ngày, hắn bắc ghế leo lên lấy bức tranh xuống, cuộn lại.
Đem cuốn tranh đặt lên bàn, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Hỏa Phượng đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch.
Hắn trầm mặc.
"Là ta suy xét không chu toàn, càn rỡ."
Nàng đi tới, nhẹ giọng nói.
"Không phải vì cái này. Người của ngươi đang ở Hoàng gia, huống chi một bức tranh! Không phải vì cái này..."
Hắn lẳng lặng nói.
Tranh này bất quá là một lời dẫn, kéo đau thương chôn dấu ra ngoài.
Hắn từng không thoải mái khi nhìn thấy nàng quan tâm Lâm Xuân. Nhưng sau này hắn không khó chịu nữa, chẳng sợ nàng đeo trang sức Lâm Xuân làm, dùng dụng cụ Lâm Xuân làm, ở nhà Lâm Xuân xây, đồng ý việc hôn nhân Lâm gia, hắn đều không ghen tuông như lúc trước.
Bắt đầu là nhìn thấu tâm ý Đỗ Quyên. Sau này...
Sau này hắn cho rằng mình buông tha nàng!
Hắn đường đường một nam tử hán, dù có nhu tình cũng sẽ không sa vào tư tình nhi nữ. Việc hắn làm phải làm, những việc khác thì theo mệnh trời, cho nên rất tiêu sái buông bỏ.
Nhưng là, tối nay là làm sao?
Nhìn thấy nàng rơi lệ, hắn cảm thấy tê tâm liệt phế kinh hãi đau đớn.
Vì sao?
Đúng rồi, bởi vì trước nay Đỗ Quyên không khóc.
Lúc rời Hoàng gia, nàng cũng không rơi lệ.
Lần này khóc thành như vậy, hắn đương nhiên mềm lòng.
Hắn lặng lẽ nghĩ lý do.
Ngẩng đầu, thấy Phương Hỏa Phượng cũng lặng lẽ chăm chú nhìn hắn, hắn đưa bức tranh cho nàng, nói: "Cầm lại đi. Nếu Tảm Lao Yên đã không tồn tại, thì treo tranh này có ý nghĩa gì. Người hỏi tới cũng không tiện giải thích. Rảnh rỗi ta sẽ giúp ngươi vẽ một bức."
Phương Hỏa Phượng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Là ta suy xét không chu toàn."
Hoàng Nguyên lẳng lặng không lên tiếng.
Ngừng một hồi, Phương Hỏa Phượng thấp giọng hỏi: "Nàng... không sao chứ?"
Hoàng Nguyên không đáp lại.
Hồi lâu nói: "Ngươi đi qua bên đó đi, các nàng chờ ngươi đấy."
Phương Hỏa Phượng "Ai" một tiếng, cầm tranh lặng lẽ đi ra.
Hoàng Nguyên nhìn theo bóng lưng nàng, sững sờ xuất thần.
Hắn nên đi an ủi nàng, nhưng hình như hắn đã quên.
Lúc này, hắn chỉ nhớ tới một Đỗ Quyên tuyệt vọng rời đi, đâu còn tâm tư an ủi nàng! Tựa như mấy tháng trước trước mặt Đỗ Quyên hắn kiên quyết che chở nàng, hiện tại hắn không thể trước mặt nàng ném Đỗ Quyên ra sau đầu.
Lại nói Đỗ Quyên, điên cuồng chạy ra khỏi thôn, cũng không biết chạy về phương nào.
Đợi ra khỏi thôn, nàng mới phân biệt phương hướng ——
Đã chạy đến bờ sông trước nhà!
Vô tình chạy về hướng này, đại khái là thói quen.
Nhưng nàng chưa về nhà, đó không phải là nhà của nàng!
Tối nay, nàng cảm giác mãnh liệt thôn Thanh Tuyền không có đất cho nàng dung thân.
Nàng liền qua sông, chạy lên núi.
Men theo đường nhỏ trong ký ức, nàng chạy một hơi đến sơn cốc nơi Phùng Thị nhặt nàng lúc trước.
Đứng trong sơn cốc trống trải, nàng ngửa đầu nhìn lên trời, khóc rống lên như đứng ở nơi hoang vu này thì nỗi tuyệt vọng cô độc, tâm tình bi thống của nàng lên đến tột đỉnh.
Trên núi được a, không có người vây xem.
Nàng muốn khóc thế nào thì khóc như thế đó!
Khóc một hồi, nàng nghiêng ngả lảo đảo tìm kiếm trên cỏ.
Từ đâu đến đây?
Nàng vừa khóc vừa tìm, tìm đến tận cùng sơn cốc, đến một vực sâu.
Nàng đứng bên vách đá, nghĩ: "Nếu từ đây nhảy xuống, có thể trở về hay không?"
Dù cho trở về không sống được, tốt xấu gì cũng mai táng ở cửa nhà của kiếp trước. Căn nhà đó do nàng và Lý Đôn tự tay xây.
Tạo hóa chế định sinh tử luân hồi, đó là trí tuệ tuyệt lớn!
Kiếp trước, hạnh phúc cũng tốt, thống khổ cũng tốt, đều sẽ cùng cái chết tan thành mây khói. Hắn như một tờ giấy trắng, như một trẻ sơ sinh bắt đầu một cuộc đời mới.
Nhưng còn nàng, vì trái với quy luật sinh tử luân hồi, nên nhận trừng phạt.
Nàng tức giận vò đầu bức tóc, muốn móc hết trí nhớ của kiếp trước vứt bỏ đi, hoặc mất trí nhớ, nhưng kéo càng đau, tâm cũng đau theo.
Đang điên cuồng, một cánh tay phía sau vươn ra, kéo nàng từ vách đá trở vào.
"Đỗ Quyên!"
Là Lâm Xuân tới.
"Ngươi tới làm gì?" Đỗ Quyên khóc nói, "Ngươi nhìn thấy ta vì hắn thương tâm, ngươi không khó chịu sao? Hòe Hoa nói đúng, ta còn nhớ thương hắn. Ngươi không tức giận, không phẫn nộ sao?"
Lâm Xuân dùng hai tay ôm lấy nàng, nói: "Ta khổ sở! Nhưng ta hiểu ngươi!"
Đỗ Quyên nghe xong nín khóc mỉm cười.
Nàng đưa hai tay lên ôm lấy mặt của hắn, để sát vào ha hả cười hỏi: "Ngươi hiểu ta? Ngươi hiểu cái gì? Ngươi mới bao lớn? Mười mấy tuổi, ngươi biết cái gì!"
Lâm Xuân cố chấp nói: "Ta biết!"
Hắn biết nàng thống khổ, cảm nhận được nỗi thống khổ của nàng, cũng thống khổ như nàng!
"Ha ha ha..." nước mắt Đỗ Quyên rơi như mưa, "Ngươi không biết! Ngươi không biết gì cả! Ngươi không biết: lúc ta và phu quân kiếp trước sắp thành thân thì cùng song song rơi xuống vách núi; ta chết mà chưa uống canh Mạnh bà nên ta mang theo trí nhớ của kiếp trước tới kiếp này; mắt ta thấy nương từ nơi này nhặt ta về, mắt ta thấy cha ôm ta tới nhà ngươi tìm nương ngươi bú sữa, mắt ta thấy ngươi mới mấy tháng đưa mắt nhìn ta... Ta đợi ta tìm, không dễ dàng tìm được hắn..."
Lâm Xuân nghe ngây người, ôm nàng thật chặt như sợ vừa buông tay nàng sẽ biến mất.
Lời Đỗ Quyên nói vượt khỏi tri thức của hắn, làm điên đảo cảm quan của hắn.