Thấy nhị thúc giống như không nghe thấy gì cắm đầu ăn cơm, nhị thẩm cười nhạt không nói, trên mặt Tiểu Bảo ca ca hiện ra vẻ khinh thường, Đại Nữu tỷ tỷ nhìn không ra tâm tư gì, Tiểu Thuận đệ đệ chạy đến trước mặt nàng, lấy lòng gọi “Hoàng Ly tỷ tỷ“.
Hoàng Ly không để ý hắn.
Phượng Cô vội vàng kêu “Đi tới đây. Ăn cơm thì lo ăn cơm đi, lại đi chơi.”
Hoàng đại nương thấy tiểu cháu gái im lặng, sợ nàng trở về nhanh miệng, nháy mắt lão già, cười nói: “Sao nói như vậy, nhà ai nuôi lớn con gái không gả cho người. Hoàng Ly, để lại cá cho nãi nãi, trở về nói với cha ngươi, làm khó các ngươi một mảnh hiếu tâm.”
Tiểu Thuận bị mẹ nó kêu về, còn không quên đối Hoàng Ly nói “Hoàng Ly tỷ tỷ, ở nhà ta ăn cơm. Nương ta nấu thịt dê đó.”
Phượng Cô vội dỗ nói: “Đêm nay nhà Hoàng Ly tỷ tỷ ngươi nấu cá lớn, có thức ăn ngon kìa. Chúng ta giữ nàng ăn cơm, hại nàng ăn không được món ngon.”
Lời này Hoàng Ly biết trả lời, bị Đỗ Quyên dạy thập phần rành rẽ.
Ánh mắt nàng lướt qua bàn cơm, cười nói: “Ta rất thích ăn món thịt hầm măng của tiểu thẩm. Còn có này —— nhiều món thịt ngon a. Nương ta nói, thịt phải ăn tiết kiệm, bằng không không đủ đãi khách, còn phải để đổi đồ. Nương ta còn nói, con nít nhìn miệng không tốt, ta không ở đây ăn, đỡ phải mất mặt.”
Nói xong, mặc kệ sắc mặt Phượng Cô, chuyển hướng qua Hoàng đại nương và Hoàng lão cha nói: “Gia gia, nãi nãi! Các ngươi từ từ ăn, ta đi nga!”
Xoay người “cộp cộp” chạy ra ngoài.
Tâm tình tốt của Hoàng đại nương lập tức bị phá hỏng, vừa định há mồm quở trách con dâu cả, bé gái đã sớm chạy ra cửa, tiếng bước chân “cộp cộp” như đạp vào lòng nàng.
Nàng bị nghẹn chết, hầm hừ cầm chiếc đũa gõ bát nói: “Suốt ngày chỉ biết than nghèo, than nghèo! Làm như ai cũng muốn chiếm lợi của mình, dạy mấy nha đầu thành như vậy.”
Phượng Cô nghe xong khuyên nhủ: “Nương đừng tức giận, ăn cơm. Ta cũng không muốn chiếm lợi gì.”
Nàng biết bà bà chỉ muốn phát tiết mà thôi. Phùng Thị không dạy ra khuê nữ như vậy. Nếu nàng có thể dạy ra, bản thân nàng sẽ không có bộ dáng bướng bỉnh như thế.
Hoàng lão cha hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Về đến nhà, Hoàng Ly đem lời nói của gia gia nãi nãi thuật lại không thiếu một chữ cho Đỗ Quyên nghe, còn học biểu tình khinh miệt của Tiểu Bảo ca ca, nheo nheo mắt lại.
Đỗ Quyên nghe xong nhíu mày. Tuy rằng ở nông thôn đều trọng nam khinh nữ, nhưng lời của gia gia cũng quá đả thương người, hơn nữa, cũng đã nói trước —— hắn sẽ không dựa vào khuê nữ và cháu gái?
Phùng Thị không thể tha thứ, bởi vì lời này chọt trúng khúc mắc của nàng.
Nàng tức giận đến ngồi trên băng ghế, lặp lại lời quở trách cha mẹ chồng không phải, “Không lương tâm như vậy, có móc tim gan ra cũng vô dụng. Đại nhi tử là con rơi con rớt. Ta coi cháu trai hắn sau này có thể làm được gì! Chỉ sợ là không ra gì...”
Vừa lúc Hoàng Lão Thực cầm cá đã rửa sạch sẽ đi vào, nàng liền mắng to lên. Mắng hắn không tiền đồ, bị cha mẹ mình ghét bỏ.
Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên vội vàng tới khuyên Phùng thị.
Hoàng Ly cũng cẩn thận kêu “Nương!”, nhưng không nhõng nhẽo kêu như thường ngày, trong lòng hối hận, vừa rồi nên vụng trộm nói với nhị tỷ đại tỷ, không nên để nương nghe.
Hoàng Lão Thực giao cá cho Hoàng Tước Nhi, không nói tiếng nào đi vào bếp.
Đỗ Quyên khuyên một hồi, mới kêu Hoàng Ly qua một bên, dạy nhỏ, Hoàng Ly vừa nghe, vừa gật đầu không ngừng, tròng mắt chuyển lông lốc.
Nếu là trước kia, Phùng Thị thấy tình hình này chắc chắn sẽ nói “Ngươi lại dạy xấu nàng.” Lần này, nàng cái gì cũng chưa nói.
Nàng khẳng định là Đỗ Quyên dạy Hoàng Ly ứng phó với gia gia nãi nãi như thế nào.
Nàng hung ác nghĩ, tốt nhất tiểu khuê nữ tức chết hai lão mới tốt.
Đỗ Quyên nói xong mới cười nói với Phùng Thị: “Nương, mặc kệ người ta nói như thế nào, chúng ta qua cuộc sống của chính mình. Có con trai thì tốt rồi? Theo ta thì cũng không nhất định. Cứ nói trước mắt, chúng ta đều có thể giúp nương làm việc, nương chỉ ngồi đó ăn. Ta học nấu cơm nấu ăn, mỗi ngày nấu cho cha mẹ ăn, còn có thể nấu cho người bên ngoài ăn...”
Nói đến đây, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.
Tương lai thì sao?
Tương lai không phải nàng cũng phải xuất giá nấu cho người bên ngoài ăn sao!
Khả không phải là nhà người khác sao!
Thật đúng với lời của gia gia “Con gái có thể làm, tương lai cũng là người nhà khác.”
Nàng vội vàng bổ cứu nói: “Nương, cho dù tương lai tỷ muội chúng ta đều xuất giá cũng sẽ không mặc kệ nương. Nương, ngươi cứ nhìn mẹ nuôi ta là trong lòng có phán đoán! Ta hôm nay nói rõ: tương lai ta nhất định làm cho nương sống tốt hớn những gia đình có con trai! Nương ngươi tin hay không?”
Phùng Thị thấy nàng banh khuôn mặt nhỏ nhắn phát thề, trong lòng ấm áp, thần sắc trên mặt hòa hoãn chút, sẳng giọng: “Tin! Nương tin ngươi! Nương đợi ngươi thể hiện bản lĩnh, tương lai cho nương qua ngày lành, tranh khẩu khí này!”
Hoàng Ly lập tức nói: “Ta cũng không chịu thua kém! Nương, ta trưởng thành cũng hiếu thuận nương.”
Phùng Thị vỗ nhẹ bàn tay nàng, cố ý nói: “Ngươi không tức chết ta, ta đã cám ơn trời đất, ta còn chờ ngươi hiếu thuận ta sao.”
Tuy Hoàng Tước Nhi không nói chuyện, lại nhìn nương nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu mỉm cười.
Đỗ Quyên biết nương chỉ là tạm thời qua lúc này, khúc mắc vẫn như cũ.
Trong lòng nương, khuê nữ có tốt, có hãnh diện cũng phải lập gia đình, cũng không thể bù khuyết điểm nàng không có nhi tử. Cho dù tương lai khuê nữ nuôi nàng, đón nàng và Hoàng Lão Thực tới nhà con rể ở, nàng cũng không an tâm.
Cho nên, gia gia nói chuyện căn bản không sai.
Nhưng nàng nghĩ tới một chuyện, đột nhiên nhanh trí, nói: “Nương, chuyện tương lai ai nói chắc được. Cũng không khẳng định nương sẽ không có nhi tử. Không phải còn có người 50 tuổi còn sinh con sao, sao nương lại không thể có nhi tử?”
Phùng Thị 50 tuổi có thể sinh con hay không, nàng không biết, nhưng nàng biết Phùng Thị qua sang năm muốn rời núi đi tìm đứa con trai đã mất kia.
Kết quả thế nào còn chưa biết.
Nhắc tới việc này, coi như cho Phùng Thị một tia hy vọng.
Quả nhiên, sau khi Phùng Thị nghe lời Đỗ Quyên nói sau, mắt sáng lên ——
Nàng cũng nghĩ đến sự kiện kia.
Cho dù có vạn nhất, đó cũng là một niềm hy vọng.
Tinh thần của nàng phấn chấn hẳn lên, cười lạnh nói: “Hừ, ai nói lão nương không nhi tử? Không chừng một ngày nào đó sẽ có con trai, còn rất có khả năng nữa!” Nói xong, ánh mắt liền mê mang.
Đỗ Quyên nhân cơ hội nói: “Nương, ngươi nên nghe lời chúng ta khuyên. Người ta tùy tiện nói một câu, ngươi đã tức giận đến muốn chết, không phải khi không làm cho người chế giễu, thoả lòng hả dạ? Ta không để ý tới người ta nói như thế nào, càng cao hứng, tức chết những kẻ đỏ mắt không phục.”
Hoàng Tước Nhi cũng khuyên nhủ: “Nương, ta không cùng người tranh, ta đem thịt chôn đáy bát ăn, mặc kệ người ta khoe khoang đi.”
Phùng Thị rốt cuộc cười, trắng mắt liêc khuê nữ, nói: “Đều cùng Đỗ Quyên học xấu. Cái gì mà thịt chôn đáy bát ăn, ngươi có nhiều thịt sao?”
Hoàng Lão Thực thấy vợ mở khuôn mặt tươi cười, vội lấy lòng nói: “Nương Tước Nhi, nghe khuê nữ ta. Khuê nữ ta thật có khả năng, nghe khuê nữ là không sai. Đừng tức giận, úc!”
Phùng Thị trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.
Đỗ Quyên thúy thanh cười nói: “Người khuê nữ này bản lãnh khác không có, nấu món ngon hiếu kính cha mẹ vẫn có thể. Tối hôm nay, ta hấp một con cá mè trước, lại dùng cá trích nấu canh. Nương vui vẻ uống một chén canh cá, tắm rửa một cái ngủ một giấc. Sáng mai sớm, chuyện phiền lòng đều tan biến, vui vẻ qua năm!”
Nói xong, chuyển hướng Hoàng Tước Nhi, “Tỷ. Chúng ta đi nấu.”
Hoàng Lão Thực lập tức phối hợp hỏi: “Cần lửa lớn hay lửa nhỏ?”
Đỗ Quyên cười nói: “Đợi đã, ta còn chưa đổ dầu đâu. Lửa nhỏ trước. Chiên sơ cá trích trước, cần lửa nhỏ.”
Hoàng Ly lập tức hoan hô, luôn miệng nói: “Đường dấm, ta muốn ăn cá sốt chua ngọt.”
Đỗ Quyên nói: “Ngày mai ta nấu cá sốt chua ngọt. Còn có thật nhiều thịt nai, không ăn để thiu sẽ bị sét đánh.”
Phùng Thị thấy mấy khuê nữ trăm kiểu khuyên giải, cũng hiểu là nên vì mình vui vẻ, trong lòng êm ả, cố ý chọc ghẹo tiểu khuê nữ nói: “Nàng nha, chính là "con chuột không giữ được lương qua đêm".”
Hoàng Ly ngây ngốc hỏi: “Tại sao là con chuột tồn lương thực?”
Đám người Phùng Thị buồn cười, cố ý không trả lời.
Hoàng Ly liền ôm lấy chân Đỗ Quyên, ngửa đầu khẩn cầu: “Nhị tỷ tỷ?”
Đỗ Quyên cười nói: “Con chuột không giữ được lương qua đêm —— ăn sạch uống sạch, chính là nói con chuột không biết lo xa, có một ăn một hết sạch, mặc kệ ngày mai không lương sẽ qua thế nào.”
Hoàng Ly đứng kia, nhíu đôi chân mày nhỏ suy nghĩ một chút, rồi lập tức không thuận theo nói: “Ta không phải như vậy. Ta có thứ tốt đều giữ lại từ từ ăn.”
Hoàng Tước Nhi một bên cắt hành, cười nói: “Ngươi chi cất giấu đồ của ngươi, đồ đạc trong nhà ngươi luôn muốn ăn.”
Trong tiếng cười vui, Đỗ Quyên rất nhanh đã nấu nướng xong.
Cũng không đi nhà chính, cả nhà ngồi vây quanh bàn vuông nhỏ trong phòng bếp ăn, kề bên bếp lò, còn ấm áp hơn.
Đỗ Quyên rẽ miếng thịt cá hấp, chia cho Hoàng Ly một miếng, lại gắp cho Phùng Thị một miếng, sau đó mới gắp cho Lão Thực cha, nàng và Hoàng Tước Nhi ăn thịt cá bối.
Hoàng Ly vui sướng kêu lên: “Thật mềm mại.”
Phùng Thị chân tâm khen: “Thịt cá mềm ngon. Nấu canh như vậy mà không tanh, có vị còn thơm nữa.”
Lão Thực cha chỉ biết nói “Ăn ngon! Ăn ngon thật!” Cười đên làn mi thô run run.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong nhìn nhau cười.
Nàng lại múc một chén canh cá trích màu trắng sữa cho Phùng Thị, cùng một ít nấm, đưa cho nàng, nói: “Nương, buổi tối ngươi ăn ít chút, uống thêm canh. Ngươi giận dỗi ngăn ở ngực không tốt. Nương, ta nói với ngươi, ngươi đừng cùng người tức giận. Ngươi không giận, tâm phóng khoáng, thân mình khoẻ khoắn, vạn sự như ý. Qua một hai năm lại cho ta thêm tiểu đệ đệ là mọi thứ đều hài lòng.”
Phùng Thị gật đầu, cố gắng bình tĩnh nỗi lòng, theo Đỗ Quyên nói: “Nương không giận. Nương muốn sống tốt. Cũng muốn xem xem, 2 cháu trai của hắn đến cùng có bao nhiêu tiền đồ.”
Hoàng Ly quan sát sắc mặt, cười híp mắt nói tiếp: “Khẳng định không có tiền đồ như ta!”
Mọi người ồ ồ cười vang.
Hoàng Lão Thực lại nghiêm trang gật đầu, nói: “Đúng vậy! Khuê nữ ta không phải người bình thường có thể so. Mỗi khuê nữ ta đều có thể làm, đương nhiên có tiền đồ hơn so với người bên ngoài.”
Về điểm ấy, Lão Thực cha thập phần cố chấp.
Một khi hắn đã cố chấp người và việc, người khác đừng có mơ tưởng xoay chuyển cái nhìn của hắn.
Uống một chén canh, Phùng Thị bỗng nhiên hỏi Đỗ Quyên: “Đều nói miệng ngươi linh, nói ngươi là tiên đồng, còn nhận thức Ngư nương nương. Ngươi nói Đại Đầu thím sẽ sinh tiểu đệ đệ, nàng liền sinh Đông Sinh, sao ngươi nói nương sinh tiểu đệ đệ lại mất linh nghiệm chứ?”
Nói xong còn ngắm Hoàng Ly —— sao tiểu đệ đệ biến thành tiểu muội muội đây?
Đỗ Quyên há to miệng, lần đầu không lời chống đỡ.
Cái này căn bản là đại ô long có được không!