Lâm Xuân ôm lấy đầu nó, ngồi xuống dưới đất.
"Sao ngươi không ở nhà trông coi?"
Hắn khẽ giọng hỏi, như đang khiển trách nó không giúp mình trong coi người trong lòng.
Như Gió không đáp, phủ phục nằm dài, đầu gác trên đùi hắn.
Lâm Xuân nhìn lên căn gác xép lộ ra ngọn đèn, vừa vuốt ve lông cổ Như Gió, vừa nhỏ giọng hỏi nó: "Nàng nói chuyện với ai? Quế Hương còn chưa đi sao? Hay là Nhị Ny tới? Sao lúc này còn chưa ngủ? Ngươi nói với ta, mỗi ngày nàng làm những gì? Trong thư viết không rõ..."
Như Gió dĩ nhiên không thể đáp.
Hắn lẳng lặng nhìn ra ngọn đèn bên song trầm tư.
Hắn cẩn thận phát hiện: Đỗ Quyên viết thư cho hắn chỉ nói đến cuộc sống nhàn nhã hoạc tình cảnh vui đùa, nhưng đối với việc làm hằng ngày của nàng thì một chữ cũng chưa đề.
Nhưng nàng không đề cập tới, hắn cũng đoán ra, khẳng định là lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, luyện võ công. Hắn nghĩ, nàng đi một mình hay đi cùng người khác? Có người khi dễ nàng hay không, có bị thương không, vân vân.
Ngồi yên một hồi, hắn vỗ vỗ Như Gió, ý bảo nó trở về.
Hắn cũng phải đi.
Cả đêm ngồi xổm ở đây rất kỳ quái.
Nếu bị người phát hiện thì khó giải thích.
Như Gió đương nhiên không chịu đi về mà đi theo phía sau hắn.
Hắn cũng mặc kệ, từ phía sau cây lấy ra một cái gùi lớn đeo lên lưng, trực tiếp đi về hương tây ngọn núi, sau đó rẽ hướng bờ sông tới miếu nương nương.
Vào trong miếu, hắn cảm giác được một loại yên tĩnh. Hắn quỳ xuống bồ đoàn trước tượng Ngư nương nương, khẽ giọng cầu nguyện: "Nương nương, nếu ngươi thực sự có linh, cầu ngươi chiếu cố thật tốt Đỗ Quyên!"
Nói xong, từ trong lòng lấy ra một đôi bình nhỏ, đốt đèn lên, tìm một vị trí thích đáng trên bàn thờ để xuống. Cái bình màu xanh vàng thanh nhã, bóng loáng nhẵn nhụi, thân bình có hoa vân như nước, nhìn kỹ có cảm giác mênh mông bát ngát, khiến người vọng đoán nó là bình thu, có thể nạp tam giang ngũ hồ thậm chí đại dương.
Hắn cảm thấy, cá không thể xa nước, cúng dường một cặp bình tự tay mình làm, coi như tăng thêm tịnh thủy, đó là cách cung phụng Ngư nương nương thành tín nhất.
Trước kia hắn thường ở trong này quỳ lạy, tĩnh tọa, Ngư nương nương chưa bao giờ cùng hắn thần giao.
Hắn chỉ cho là mình duyên mỏng, cũng không nản lòng, chỉ hy vọng nương nương có thể bảo hộ Đỗ Quyên. Thông qua tay Nhậm Tam Hòa cũng tốt, thông qua tay mình cũng tốt, lúc Đỗ Quyên có nạn thì chỉ dẫn bọn họ xuất hiện, bảo vệ nàng là tốt rồi.
Làm xong mọi thứ, hắn khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn, tĩnh tâm tu tính.
Như Gió thấy hắn ngồi xuống, mới xoay mình chạy về nhà Đỗ Quyên bên chân núi.
Miếu nương nương yên tĩnh trở lại...
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Xuân liền đi về nhà.
Lâm Đại Đầu vừa mở cửa, định cầm lấy cái chổi quét sân, nhìn thấy hắn cả kinh kêu: "Xuân Nhi về! Sao lại trở lại?"
Ngày Hạ Sinh thành thân còn chưa tới đâu!
Vì thế hắn vội đánh giá sắc mặt của con trai, đoán xem hắn có nhận được tin tức gì không nên chạy về.
Lâm Xuân nhìn hắn cười nói: "Cha, ta đã trở về ngươi có bộ dáng này, là chê ta trở về sớm? Vậy để ta đi thôi."
Nghe thế Lâm Đại Đầu mới vui mừng, trừng mắt nhìn hắn một cái, giúp hắn lấy gùi xuống.
Đang nói chuyện, vợ Đại Đầu,Thu Sinh, Hạ Sinh, Đông Sinh đều từ các phòng đi ra.
Thu Sinh kêu một tiếng: "Xuân Nhi!"
Chẳng biết tại sao, hắn có chút chột dạ.
Hạ Sinh như biết tâm tư hắn, có chút hả hê nhìn hắn một cái.
Hai mắt Đông Sinh toả sáng nhìn chằm chằm gùi trên tay cha, nhảy qua đi hỏi: "Tam ca mua cho ta cái gì?"
Lâm Đại Đầu gõ con trai út, nói: "Mua cái đầu của ngươi!"
Vợ Đại Đầu kéo tay con trai hỏi: "Xuân Nhi, sao về nhà lúc này? Tối qua ở trong núi à?"
Lâm Xuân ha hả cười nói: "Không. Tối qua đã đến nhà. Sợ làm ồn các ngươi ngủ nên không trở về, ở miếu nương nương luyện công."
Vợ Đại Đầu nghe vài chữ "miếu nương nương", không khỏi run lên, vụng trộm liếc mắt nhìn Thu Sinh, mới sẵng giọng: "Đứa nhỏ này, đến cửa nhà cũng không về nhà ngủ, cả ngày ngồi như hòa thượng vậy."
Sắc mặt Thu Sinh cứng đờ, không biết nói gì cho phải.
Vợ Đại Đầu lại hỏi Lâm Xuân đói bụng không, muốn đi thái thịt khô cho hắn ăn.
Lâm Xuân vội ngăn lại nói: "Nương không vội, nấu cơm như bình thường thôi. Ta muốn tới nhà sư phó trước xem sư mẫu, đợi lát nữa về ăn cơm."
Vợ Đại Đầu thế này mới mà thôi.
Lâm Đại Đầu nói: "Quên hỏi, sư phó của ngươi lúc nào trở về?"
Lâm Xuân nói: "Không biết."
Nói xong đi đến bên cạnh giếng rửa mặt.
Vội vàng rửa ráy, rồi từ trong sọt lấy ra mấy cái bao nhỏ cầm trên tay, đi về hướng nhà Nhậm Tam Hòa.
Người nhà thấy hắn như gió xoáy, xoay một vòng trong nhà lại đi ra ngoài, đành phải cố nén hỏi hắn chuyện kia, ai nấy tự làm việc của mình, chờ hắn trở lại rồi nói.
Lâm Xuân đến Nhâm gia, đem tin tức hỏi thăm được nói cho Phùng Minh Anh biết, an ủi nàng nói sư phó có võ công bản lĩnh cực cao, không đúng hạn trở về nhất định là bị trì hoãn, nói nàng đừng lo lắng, mặc dù không có nội dung mới, cũng làm cho nàng vui sướng vạn phần.
Sau đó, Lâm Xuân hỏi tới tình hình sinh hoạt của nàng.
Phùng Minh Anh cảm kích nói: "Hoàn hảo. Đại bá của ngươi, nhà các ngươi, Đỗ Quyên và tỷ tỷ ta bọn họ thường chiếu ứng ta, giết heo thì đưa thịt heo, săn thú đưa món ăn thôn quê, cũng như trước đây."
Lâm Xuân gật đầu nói: "Ta ngày mai sẽ vào núi, tìm chút thứ tốt cho sư mẫu qua năm." Lại chuyển hướng tiểu Viễn minh hỏi, "Có siêng năng luyện công không? Lười biếng đi! Một hồi đi luyện công với ta. Sau này mỗi buổi sáng, chỉ cần ta ở nhà, đều phải dậy sớm cùng ta luyện."
Tiểu Viễn Minh cười hì hì cung tay nói: "Tiểu đệ tuân mệnh!"
Lâm Xuân nhịn cười không được, lại dắt tay tiểu Viễn Thanh nói: "Ăn điểm tâm xong ta dẫn ngươi tới nhà Đỗ Quyên tỷ tỷ chơi. Đến, xem ta mua cho ngươi cái gì nè."
Hai đứa nhỏ lập tức hoan hô một tiếng chồm về phía mặt bàn.
Lâm Xuân mở từng món ra cho bọn họ xem, có bánh ngọt tinh xảo, Cửu Liên Hoàn, xe nhỏ; còn nói đây chỉ là hắn nhân tiện lấy về trước, có rất nhiều thứ khác không tiện mang về, gửi cho cửa hàng Lâm gia, qua vài ngày mới có thể chuyển tới; còn nói là ở trên đường hắn nhìn thấy bán khóa Lỗ Ban, cờ vua, "Làm được khó coi chết đi được! Ta định khi về đây ta tự tay làm một bộ cho các ngươi, cam đoan đẹp hơn đồ bán."
Viễn Minh và Viễn Thanh nghe xong kích động hai mắt toả sáng.
Phùng Minh Anh cười nhìn tình cảnh này, trong lòng kiên định hơn.
Nàng hỏi: "Xuân Nhi, muốn ăn mì hay là bánh trôi? Ta có bột bánh trôi đó."
Lâm Xuân vội nói: "Sư mẫu không cần phí tâm, nương ta đã nấu rồi. Ta mới trở về, vẫn nên về nhà ăn điểm tâm."
Phùng Minh Anh nói: "Cũng tốt, đợi hôm này ngươi rảnh đến luyện công ta làm cho ngươi ăn."
Chợt nhớ tới cái gì, nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Nhưng thấy hắn tự tai, đem lời muốn nói nuốt xuống.
Lâm Xuân giục Nhậm Viễn Minh luyện một hồi mới về nhà ăn điểm tâm.
Vì hắn trở lại, buổi sáng vợ Đại Đầu không nấu cháo, mà là làm tỏi xào thịt khô, rau hẹ chiên trứng, thịt nai bằm chưng tương, còn có loại rau muối, sau đó làm mấy cân mì, cả nhà vây quanh bàn ăn vô cùng náo nhiệt.
Lâm gia thật sự là dương thịnh âm suy, 6 miệng ăn một bàn lớn, giống như cả phòng người ăn.
Bốn đứa con trai lớn, cộng thêm Lâm Đại Đầu, ba cân mì còn không đủ.
Cũng may Lâm Xuân mở ra 2 bao điểm tâm, pha một ấm trà, mời mọi người ăn điểm tâm.
Lâm Đại Đầu nói: "Đừng ăn hết, chừa chút đưa tới lão thái thái."
Lâm Xuân gật đầu, nói còn điểm tâm, những thứ có thể để lâu đều ở phía sau. Những thứ không thể để lâu, hắn đem ra ăn trước.
Đợi ăn xong, vợ Đại Đầu thu thập bát đũa đi rửa, Lâm Đại Đầu ra lệnh cho Đông Sinh đi đến trường, trong phòng chỉ còn mấy cha con, hắn mới thu lại tươi cười.
Lâm Xuân thấy tình hình này không đúng, nghi ngờ hỏi: "Cha, có chuyện gì?"
Lâm Đại Đầu cơn giận liền xông tới, cũng không biết nói từ đâu.
Thu Sinh cắn răng một cái, chủ động mở miệng, đem chuyện hắn cứu Hòe Hoa, tới chuyện tới Vương gia cầu thân, Hòe Hoa mang thai, Vương gia cho rằng huynh đệ bọn họ kết phường lừa Hòe Hoa, cho nên tới cửa nháo, trưởng bối hai nhà ra mặt tra hỏi, tỷ muội Hoàng gia cùng cha mẹ Hòe Hoa đánh nhau, Hòe Hoa tìm chết, vân vân đều nói một lần, trong đó Hạ Sinh còn chen vào bổ sung.
Lâm Xuân càng nghe càng khiếp sợ, nghe xong thực không thể tin được.
Hắn kinh ngạc nhìn Thu Sinh, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Thu Sinh cúi đầu, xấu hổ nói: "Đều là đại ca vô liêm sỉ không phải là người, mới rước lấy tai họa này. Nay ngươi chỉ cần nói cho Vương gia biết là không phải ngươi cứu Hòe Hoa thì xong rồi, đại ca tự mình tạo nghiệt tự mình gánh, không thể liên luỵ ngươi. Nếu các ngươi không thích Hòe Hoa, đợi thành thân ta sẽ dọn ra ngoài ở."
Lâm Đại Đầu không ngờ hắn nói như vậy, trong lòng càng khó chịu.
"Ngươi muốn cưới nàng?"
Lâm Xuân nghe xong bỗng nhiên đứng lên, nghiêm nghị nhìn Thu Sinh.
Thu Sinh gật đầu, nghi ngờ nhìn hắn.
Xuân Nhi sẽ không như Hạ Sinh, không cho hắn cưới Hòe Hoa chứ?
Hắn có thể làm ra chuyện đó sao?
Vậy còn là người sao?
Lại nói, Vương gia cũng sẽ không đáp ứng.
Hạ Sinh thở phì phò nói: "Xuân Nhi, ngươi nói đi, có phải như Đỗ Quyên nói, Hòe Hoa thật muốn tính kế ngươi, ngươi không cứu nàng, đại ca xui xẻo đụng phải? Nếu thật là như vậy, chúng ta chết cũng không cho nàng vào cửa! Đại ca bình thường hung ác như đầu lĩnh cường đạo, lúc này khép nép mềm yếu hơn đàn bà. Cứu người mà làm như phạm pháp, luyến tiếc Tang Môn tinh kia. Việc này nháo lớn, hại Tước Nhi và Đỗ Quyên bị khi dễ."
Hắn đem bản tính bao che khuyết điểm của cha mình phát dương quang đại, trước sau đều nói Hoàng Tước Nhi bị khi dễ, ngay cả lão tử hắn (cha) đều nghe không lọt tai, thầm kêu oan cho nương Hòe Hoa.
Thu Sinh cả giận nói: "Hạ Sinh ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Hạ Sinh cứng cổ nói: "Ta nói bậy chỗ nào?"
Mắt thấy hai huynh đệ muốn cãi nhau, Lâm Đại Đầu vội vã ngăn cản, vừa nhìn về phía Lâm Xuân.
Lâm Xuân hít sâu một hơi, cái gì cũng chưa nói, đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Đại Đầu ngạc nhiên, kinh hoảng kêu: "Xuân Nhi, ngươi đi đâu?"
Thu Sinh, Hạ Sinh đồng loạt chạy theo, đều cho rằng hắn muốn tới Vương gia nháo.
Ai ngờ đi ra hàng hiên, lại phát hiện hắn vào phòng mình bên Tây sương, đóng cửa cái rầm.
Thu Sinh và Hạ Sinh hai mặt nhìn nhau, không biết hắn muốn làm gì.
Lâm Xuân nhốt mình trong phòng suốt cả một canh giờ, suy trước tính sau, trịnh trọng làm một quyết định, xong mới mở cửa đi ra.
Không chờ hắn cùng người nhà nói, Vương gia đã tìm tới cửa.
Cùng đi, còn có đám người Lâm thái gia.
Trưởng bối 2 tộc đều tụ tập dưới một mái nhà, lớn đã qua Kỳ Di (trên trăm tuổi), nhỏ không đủ nhược quán (chưa đến tuổi thành niên), các tuổi đều có.
Lâm lão thái, Vương lão thái và đám phụ nữ đều ở phòng trong nghe.