Nhưng nàng nghĩ, dựa vào thói quen, Lâm Xuân khẳng định sẽ đi. Vì thế nàng cố ý dậy sớm chút, nhìn qua cách vách. Quả nhiên, cửa Lâm gia mở ra, Lâm Đại Đầu ngồi ngay giữa sân vùi đầu mài bắp.
Nàng hỏi: "Đại Đầu bá bá, Lâm Xuân đâu?"
Lâm Đại Đầu ngừng tay một thoáng, cũng không ngẩng đầu, buồn buồn trả lời: "Đi!"
Đỗ Quyên chấn động, thất thanh nói: "Đi? Lúc nào?"
Lâm Đại Đầu nói: "Tối hôm qua."
Đỗ Quyên liền ngây người.
Lâm Đại Đầu không nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nàng.
Thấy bộ dáng nàng ngây ngốc, muốn nói gì đó, lại nhịn được, cúi đầu tiếp tục bận việc.
Đỗ Quyên sửng sốt một hồi, mới nói: "Ta đi đây Đại Đầu bá bá."
Lâm Đại Đầu không đáp, nàng cũng không thèm để ý, vội vàng quay đầu.
Cửa Hoàng gia chất đầy vật liệu đá, gỗ cùng bùn cát, rất bừa bộn. Trên bãi đất trống trước phòng chính, Hoàng Nguyên đang luyện quyền. Liếc mắt nhìn thoáng thấy nàng từ cách vách đi về, sắc mặt khác thường, nên thu chiêu thức, đợi nàng đến gần mới hỏi: "Làm sao?"
Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Lâm Xuân đi rồi."
Hoàng Nguyên nghe xong cũng sửng sốt.
Cú như vậy mà đi?
Lần trước, hắn không thèm để ý nửa đêm tru lên, làm cả thôn thức giấc ồn ào đưa tiễn hắn, tuy có vẻ không tốt nhưng lại có khí thế phóng khoáng! Lần này thế nhưng vô thanh vô tức rời đi?
Yên lặng một hồi, hắn an ủi Đỗ Quyên nói: "Hắn không qua đây cũng hợp tình hợp lý. Thử nghĩ, nếu hắn tùy ý nghe nói một lần là có thể buông tha, ngươi cũng không cần vì hắn lo lắng."
Đỗ Quyên không lên tiếng.
Hoàng Nguyên lo lắng nhìn nàng.
Nhưng một lát sau, nàng lại thản nhiên cười, thoải mái mà đối với hắn nói: "Đúng vậy, Xuân Nhi sẽ không vì vậy mà suy sút. Ngươi không hiểu hắn, hắn là người rất kiên trì, bất quá chỉ thiếu lịch lãm mà thôi. Cho hắn chút thời gian, hắn nhất định có thể xông qua trận này!"
Thật sự dễ dàng như vậy sao?
Hoàng Nguyên nhìn thiếu nữ tươi cười xán lạn, không tự giác nổi lên sự đồng tình với Lâm Xuân, nhịn không được hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên!" Đỗ Quyên khẳng định gật đầu, cười nhẹ, ánh mắt trở nên xa xăm, "Hắn còn trẻ, có gì mà qua không được! Trên đời này, thích một người thực dễ dàng, yêu thích một người có chút khó; yêu một người dễ dàng, yêu được khắc cốt ghi tâm khó; yêu được khắc cốt ghi tâm dễ dàng, không thể thay thế lại khó!"
Cửu Nhi coi như là thích nàng.
Lâm Xuân lậm sâu hơn, có chút khắc cốt.
Nhưng là, không phải là không thể chữa khỏi, thời gian sẽ làm nhạt hết thảy!
Hoàng Nguyên ngạc nhiên nói: "Nếu khắc cốt ghi tâm, đương nhiên không thể thay thế, như thế nào..."
Đỗ Quyên khẽ cười nói: "Không có gì không thể thay thế! Còn có người có thể thích 2 người một lúc, thậm chí nhiều hơn nữa."
Hoàng Nguyên sửng sốt nói: "Không có khả năng! Dù có, cũng không thể đồng đều!"
Đỗ Quyên không bác bỏ hắn.
Trên đời này có tình yêu không thể thay thế sao?
Kiếp trước nhóm khuê mật của Đỗ Quyên đều cảm thấy không có, nói lúc ấy cảm thấy không thể thay thế, cũng chỉ vì không có cơ hội gặp đối tượng thay thế mà thôi.
Ý tưởng này quá nản lòng, Đỗ Quyên không muốn gật bừa.
Nhưng nàng cho rằng: dùng năm tháng ma luyện tình yêu, mới có thể lột xác thành trân châu rực rỡ. Nhớ năm đó, nàng cùng Lý Đôn chia tay cũng thực tiêu sái, không có bi thương, chỉ có vướng bận thản nhiên chôn tại đáy lòng. Đợi Lý Đôn buông hết thảy quay đầu đến tìm nàng thì nàng đã thành trân châu.
Bọn họ từ phồn hoa chuyển về hướng bình thản!
Ít có người có thể hiểu sự ăn ý giữa bọn họ, bao gồm khuê mật của nàng.
Nàng nhìn về phía Hoàng Nguyên, hắn còn có thể giống như kiếp trước sao?
...
Hoàng gia công khai chân tướng Đỗ Quyên không phải con gái ruột, nhưng lại giấu việc muốn con trai cưới dưỡng nữ. Lâm gia tuy biết nội tình, cũng không muốn nói với người ngoài, theo ý nghĩ của Lâm gia, tốt nhất lặng lẽ để Hoàng gia đánh mất ý nghĩ này.
Nhưng là, lại có người không muốn bọn họ như ý.
Cũng không biết ai thố lộ tin tức, thôn dân vẫn biết việc này.
Nhất thời, người dân trong cổ thôn nghị luận ầm ĩ.
Những ngày gân đây, Hoàng gia liên tiếp bùng ra nhiều chuyện lạ mới mẻ: đầu tiên là biết được Phùng Thị mất nhi tử, tiếp đó lại tìm về; sau đó còn nói khuê nữ không phải ruột; không đợi mọi người lắng lại, lại truyền ra nhi tử muốn cưới người dưỡng nữ này.
Lúc ấy, lời nói gì cũng có!
Có vài người cảm thấy quá kỳ cục, dù là dưỡng nữ cũng không thể cưới.
Kẻ có tâm tư đơn giản hơn lại hâm mộ Hoàng Lão Thực, nói: "Lão Thực huynh đệ, mệnh ngươi quá tốt, nhặt được khuê nữ xuất sắc như vậy không nói, nuôi lớn còn không cần tặng cho người ta, trực tiếp giữ ở nhà làm con dâu, thật là không cho người ngoài chiếm chút tiện nghi nào."
Hoàng Lão Thực thâm dĩ vi nhiên, không khỏi dào dạt đắc ý.
Hoàng Nguyên đối mặt với hình hình này không biết phải làm sao.
Lâm gia lập tức có phản ứng, nói Đỗ Quyên và Lâm Xuân đã định thân, Hoàng gia không có khả năng có ý nghĩ này, một mặt tức giận điều tra nghe ngóng, là ai truyền ra tin tức này.
Nơi nào tra ra được!
Ngay cả Tiểu Liên cũng không thừa nhận.
Đêm đó tại bờ sông, nàng nghe được đối thoại của Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên, lập tức đến nói cho vợ chồng Lâm Đại Đầu biết. Hai ngày sau, nàng lại tới nhà cũ Lâm gia đem việc này nói cho Lâm lão thái gia và lão thái thái nghe. Lúc ấy trong phòng không ít người, có lẽ bên ngoài có người nghe cũng không nhất định.
Mặc kệ nói như thế nào, Hoàng gia và Lâm gia rốt cuộc trực diện đối mặt với việc này.
Ngày 22 tháng 8, Hòe Hoa trở lại.
Nàng sau khi trở về, vội vàng đến tìm Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên nói, "Lần này ngươi đi ra ngoài lâu ghê, gần 2 tháng."
Hòe Hoa vội cười nói: "Biểu tỷ mở cửa hàng, ta ở lại hỗ trợ nàng."
Đỗ Quyên "Nga" một tiếng, trôi chảy nói: "Mở ở phủ thành hả?"
Trong lòng Hòe Hoa hồi hộp một chút, lập tức cười nói: "Ai! Ta gặp Lâm Xuân đó. Cũng may có hắn chiếu ứng, bằng không, chúng ta tại phủ thành hai mắt quầng đen, cũng không thể làm có thứ tự như vậy."
Đỗ Quyên không để ý tới lời thăm dò của nàng, tùy ý gật đầu nói: "Đều ở cùng một thôn, hỗ trợ chiếu ứng là phải. Huống chi hai nhà các ngươi nói đến cũng là thân thích."
Hòe Hoa ngừng một lát, lại hỏi: "Lâm Xuân trở lại? Lúc hắn đi cũng chưa kịp nói với ta. Bằng không, chúng ta còn có thể tiện đường đi chung."
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Hôm kia trở về, đêm đó rời đi."
Hòe Hoa kinh ngạc vạn phần, thất thanh nói: "Lại đi?"
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Đi!"
Hòe Hoa nhìn nàng, thăm dò hỏi: "Sao lại đi vội vã như vậy?"
Đỗ Quyên nói: "Chắc là việc học bân rộn, không thể có nhiều ngày nghỉ."
Hòe Hoa im lặng, một hồi lâu mới hỏi: "Đỗ Quyên, ta trở về nghe nói chút chuyện. Ngươi... Ngươi thật sự muốn gả cho đệ đệ ngươi?"
Nàng không kiếm ra lời nói vòng vo, đành hỏi thẳng.
"Còn chưa định đâu." Đỗ Quyên mỉm cười nói.
Hòe Hoa thấy nàng chẳng kiêng dè, như được cổ vũ, vội hỏi tiếp: "Là thật?"
Đỗ Quyên nhìn nàng nghiêm túc nói: "Ta nói, còn chưa định!"
Nói xong, không chờ Hòe Hoa hỏi lại, liền đứng lên nói: "Trong nhà xây nhà, bận rộn bừa bãi. Ta còn có việc nên không giữ ngươi Hòe Hoa."
Hòe Hoa vội vàng nói: "Ta giúp ngươi. Ta thật rảnh..."
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không cần. Rất nhiều người hỗ trợ rồi. Lại nói, ra ra vào vào, lui tới đều là nam nhân, con gái ở đây cũng không có phương tiện, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ không tốt. Tỷ muội chúng ta cũng chỉ ở phòng bếp phụ thôi."
Tươi cười của Hòe Hoa cứng đờ, đành bẽ bàng rời đi.
Nàng vừa đi vừa nghĩ lại, càng nghĩ càng phấn chấn.
Về đến nhà xong, lập tức cùng nương nói thầm một trận, sau đó nói với cha là phải rời núi, nói trong cửa hàng biểu tỷ không thể thiếu nàng. Vì thế, buổi sáng hôm sau, nàng khăn gói lần nữa rời núi.
Lại nói Đỗ Quyên, sau khi chuyện của nàng và Hoàng Nguyên lộ ra, phiền não đã tới rồi.
Lâm Đại Đầu gặp người là nói: "Không thể nào! Đừng nói hai nhà chúng ta đã định thân, Đỗ Quyên là vợ Xuân Nhi, dù không có chuyện định thân, Hoàng tiểu tú tài cũng không thể cưới tỷ tỷ. Bằng không, vậy còn là người sao? Có khác gì súc sinh đâu! Các ngươi không hiểu, người đọc sách chú ý mặt mũi thanh danh nhất. Dù Đỗ Quyên không phải là con ruột của Lão Thực huynh đệ, cũng không thể loạn xứng."
Thôn dân nghe xong, sôi nổi đi hỏi Hoàng gia.
Hoàng Lão Thực nghe chửi nhi tử mình, liền cãi nhau với Lâm Đại Đầu.
Nhưng sao cãi lại hắn!
Những người khác của Hoàng gia đều nén giận, không dám phân bua cũng không dám đấu khẩu, ngay cả Phùng Thị cũng vậy. Hoàng Nguyên càng bất động thanh sắc, âm thầm nghĩ cách.
Cũng có lý do: cha con dòng họ Lâm gia đều ở Hoàng gia hỗ trợ xây nhà. Lúc Lâm Đại Đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe, bọn người Thu Sinh, Hạ Sinh đang vùi đầu làm việc, vẫn chưa hát đệm; mỗi khi đường đệ nổi giận, Lâm Đại Mãnh quát lớn hắn một hồi, rồi giải thích với Hoàng lão cha, lão cha còn có thể thế nào? Vợ Đại Đầu ở phòng bếp hỗ trợ, cả ngày vẻ mặt đau khổ, Phùng Thị đối mặt nàng, áy náy còn không kịp, nơi nào dám bạy mặt mũi lý luận đấu khẩu!
Cuối cùng, Đỗ Quyên không chịu nổi.
Ngày hôm đó nàng thấy có cơ hội, ngăn Lâm Đại Đầu lại ở bờ ao, cười hì hì hỏi: "Đại Đầu bá bá, cuối cùng ngươi muốn như thế nào? Không bằng ta đem cái mạng này trả cho ngươi, ngươi đỡ phải mệt mỏi tính sổ."
Lâm Đại Đầu nghe xong bị kiềm hãm, thở phì phò nhìn thiếu nữ.
"Ngươi là đứa con gái không có lương tâm!"
"Nếu ta thật không có lương tâm, Đại Đầu bá bá nhất định muốn cưới ta làm con dâu làm chi? Sợ sớm đã trở mặt hối hôn! Năm đó là ai nói, "Xem nương Tước Nhi có thể xuống sữa hay không. Nếu có thể xuống sữa, ta lại nghĩ biện pháp khác; nếu không thể xuống sữa, chuyện này dễ làm rồi." ai mà không biết chư? Dù không có ai nghe, lão thiên gia cũng có thể nghe!"
Lâm Đại Đầu cả kinh hồn rời khỏi xác, trừng Đỗ Quyên như thấy quỷ.
Đỗ Quyên không để ý tới nét kinh sợ của hắn, nói: "Ngươi nháo như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, ta còn dám tiến vào của Lâm gia sao?"
Lâm Đại Đầu vừa sợ vừa lo vừa sinh khí, xịu mặt không nói một lời.
Đỗ Quyên biết, hắn chịu thua, nên khuyên nhủ: "Ta đã nói, mặc kệ như thế nào, không được ngươi và thím gật đầu, ta sẽ không tự chủ trương, ngươi còn lo lắng cái gì? Làm gì chọc người nói ngươi keo kiệt blah!"
Lâm Đại Đầu cả giận: "Da mặt ta dày, ta còn sợ mất mặt?"
Đỗ Quyên cười híp mắt nói: "Đại Đầu bá bá già cả da dày, Thu Sinh ca ca bọn họ da rất mỏng đó. Đi thôi, buổi trưa ta làm canh cá chua ngươi thích ăn nhất, còn có thịt hầm dương xỉ, còn có măng, rau trộn đậu hủ... Buổi tối còn có bánh bao thịt. Đại Đầu bá bá ngươi đừng nóng giận. Mỗi ngày sinh khí, ăn không ngon, ngủ không yên!"
Vì thế, Lâm Đại Đầu không cam nguyện cùng nàng đi về nhà.
Hắn vừa đi vừa oán giận nói: "Đỗ Quyên ngươi lớn rồi đừng có kiến thức nông cạn. Đầu óc thông minh sẽ không chọn con rể. Ta nói cho ngươi biết, Hoàng Nguyên căn bản so ra kém Xuân Nhi nhà ta..."
Lải nhải càu nhàu, Đỗ Quyên chỉ cười.