Tần Vũ chỉ cười, không đuổi theo.
Hướng mà hai tân binh kia đang chạy, đã có người của họ chờ sẵn ở đó, nhất định sẽ tóm gọn.
Triệu Đào ở trước máy theo dõi thấy một màn này, vẻ mặt anh ta vô cùng kinh ngạc.
“Khoảng cách xa như vậy, hai người họ lại ngụy trang tốt đến thế, lão Tần làm sao có thể nhìn thấy được?”
“Khỉ thật, đây là bộ đội đặc chủng đấy sao? Đúng là biến thái mà!”
vietwriter.vn
Tần Vũ đi tới một gốc cây, anh không buồn ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào thân cây nói: “Anh bạn, đứng trên đó không mệt sao?”
Không khí im lặng một chút, bên trên rốt cuộc truyền đến tiếng cười ha ha.
Sau đó, một bóng người nhanh chóng leo từ thân cây xuống, lăn qua lăn lại rồi trực tiếp xuất hiện trước mặt Tần Vũ cách anh khoảng ba mét.
Người đàn ông mặc đồ rằn ri pha trộn giữa màu xanh nhạt và trắng, ống tay áo buộc khăn choàng cổ chuyên dụng của bệnh viện quân y chữ thập đỏ.
Hiển nhiên cậu ta là một quân y đến để chữa bệnh.
“Haha, giáo quan Tần lâu rồi không gặp”, Lâm Đại Phàm một mặt tươi cười nhìn Tần Vũ nói.
Tần Vũ cười cười đáp: “Hình như cũng không lâu lắm, mới tuần trước, không phải tôi đã đến quân doanh của cậu, đích thân gửi thiệp mời cho cậu hả? Sao vậy, quân y mấy cậu trí nhớ đều kém vậy sao?”
Không sai, người tên Lâm Đại Phàm kia chính là do Tần Vũ tự mình mời tới.
Lâm Đại Phàm sinh ra trong một gia đình có truyền thống trung y, bố, các chú và ông nội của cậu ta đều làm việc trong quân y.
Mà bản thân cậu ta không chỉ có y thuật siêu việt kết hợp giữa trung y và tây y mà còn có tố chất quân sự vô cùng mạnh.
vietwriter.vn
Nếu được bồi dưỡng thêm, tuyệt đối có thể trở thành quân y đặc công xuất sắc!
Đây chính là nhân tài mà Long Nha cần!
Cá nhân Lâm Đại Phàm có tính cách vui vẻ và hoạt bát, hòa đồng, dễ gần và luôn nở nụ cười trên môi.
Đương nhiên cậu ta cho người khác ấn tượng là một người ngoan ngoãn, vui vẻ nhưng chỉ có Tần Vũ mới thấy được ẩn sau nụ cười của cậu ta là một con dao sắc nhọn, vào thời điểm bạn không chú ý sẽ cho bạn một nhát trí mạng!
Điển hình như nhân vật Tiểu Lý Phi Đao.
“Đâu có, đâu có tôi chỉ nói khách sáo vậy thôi, haha, giáo quan Tần sao anh không ở sở chỉ huy nghỉ ngơi cho khỏe lại chạy tới đây bắt mấy tân binh bị ép gia nhập như chúng tôi vậy?”
Tần Vũ hơi ngẩn người, tân binh bị ép gia nhập sao?
Lâm Đại Phàm cười nói: “Nếu không phải bị ép buộc thì ai lại tự chuốc lấy khổ cực tới nơi này chứ, anh nói có đúng không?”
Tần Vũ cười cười.
Cái này cũng đúng.
Xem ra Lâm Đại Phàm tựa hồ cũng biết việc lựa chọn bộ đội đặc chủng, sắp sửa đón nhận cuộc huấn luyện tàn khốc.
Có điều, lựa chọn tiếp theo của tôi, là điều mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ ra.
Tần Vũ nói thẳng: “Được rồi, thời gian cũng muộn rồi, giờ cậu tự mình theo tôi trở về hay tôi ép buộc đưa cậu về đây, tự chọn đi”.
Lâm Đại Phàm cười to một hồi rồi nói: “Đương nhiên là ngoan ngoãn theo anh về rồi, tôi cũng chỉ là tân binh sao có thể là đối thủ của giáo quan được, haha”.
Nói xong, Lâm Đại Phàm tiến lại gần Tần Vũ, bộ dạng của cậu ta giống như một tù binh đã hoàn toàn từ bỏ việc đấu tranh giãy dụa bỏ trốn.
Tần Vũ cũng gật đầu, trực tiếp xoay người đi.
Có điều, ngay sau khi Tần Vũ xoay người đi chưa đầy một mét, nụ cười của Lâm Đại Phàm đột nhiên biến mất sau lưng anh.
Chỉ thấy cậu ta đột nhiên lao lên, hai tay nắm lấy cánh tay của Tần Vũ, chuẩn bị ấn mạnh vào giữa, nhằm chế ngự Tần Vũ.
Có điều, cậu ta không biết, từ thời điểm cậu ta chuẩn bị tấn công, Tần Vũ đi phía trước khóe miệng đã nhếch lên nở một nụ cười.
Không đợi cậu ta dùng lực, cánh tay phải Tần Vũ đột nhiên rung lên.
Lâm Đại Phàm cảm giác khi bắt lấy cánh tay Tần Vũ giống như bị điện giật vậy, run lên một hồi, rồi không tự chủ được mà khẽ buông lỏng tay ra.
Lợi dụng tình thế, Tần Vũ thuận tay nắm lấy cánh tay Lâm Đại Phàm, toàn thân đột nhiên xoay tròn, rồi xuất hiện phía sau lưng cậu ta.
Dùng chính chiêu của Lâm Đại Phàm đặt cánh tay lên trên lưng cậu ta.
Quá đỉnh!
Thấy một màn này, Triệu Đào không khỏi kích động đến đứng lên, vẻ mặt vô cùng phấn khởi nói: “Quá đỉnh rồi!”
Lâm Đại Phàm dính đòn, bị ép quỳ một chân xuống đất, từ phần eo trở xuống bị đè ép không để đứng dậy nổi.
“Ài ya! Đau chết mất thôi, giáo quan Tần tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh mau buông tay, buông tay đi, tôi đầu hàng”.
Lâm Đại Phàm vừa đau vừa kêu lên xin tha.
Tần Vũ lạnh lùng cười: “Khá nhỉ, lại dám ở sau lưng giở trò đánh lén tôi?”
“Muốn đánh lén tôi sao? Cậu còn non lắm, lúc tôi dùng chiêu này, không biết cậu đang ở đâu tiêm cho bọn trẻ. Nếu không có tài năng, cậu nghĩ tôi có thể được chọn làm giáo quan trưởng sao? Sao nào, còn dám đánh lén nữa không?”
“Không dám, không dám! Haha, giáo quan Tần thật lợi hại, tôi thua rồi!”, Lâm Đại Phàm vội vàng đáp.
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy cậu ta về phía trước, Lâm Đại Phàm thuận thế quay cuồng ngã dúi dụi về phía trước.
Cậu ta vừa đứng lên, vừa xoa chỗ tay bị đau, cười ha hả nói: “Giáo quan lợi hại, lợi hại, không hổ danh là bộ đội đặc chủng, tôi thua rồi”.
“Vậy đi thôi”.
Tần Vũ quay người lại tiếp tục tiến về trước.
Vù!
Nhưng lúc nào, Lâm Đại Phàm hiển nhiên còn chưa có ý định buông tha, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một con dao giải phẫu, trực tiếp phóng thẳng về phía cổ Tần Vũ.
Tần Vũ đi phía trước khẽ cau mày, cổ hơi nghiêng sang trái, con dao giải phẫu gần như quệt qua cổ anh.
Đồng thời, tay trái Tần Vũ cũng rất nhanh vươn ra, chế ngự cổ tay Lâm Đại Phàm.
Lâm Đại Phàm thấy không có kết quả, liền muốn rút tay về, lại phát hiện cánh tay giống như bị kẹp sắt cố định chắc chắn không thể động đậy. Cậu ta nâng chân phải lên, cố gắng đá vào phần eo của Tần Vũ.
Nhưng lúc này, tay phải Tần Vũ đã nhấn xuống một cái, đánh vào chân cậu ta, hung hăng đẩy cậu ta ra sau.
Tần Vũ thuận thế xoay người, đá thẳng một cước trước ngực Lâm Đại Phàm.
Lâm Đại Phàm vừa muốn bay ra xa thì cánh tay phải đã bị Tần Vũ bắt lấy kéo lại gần, dùng lòng bàn chân giữ lại.
Cậu ta lại không thể động đậy.
“Cậu đúng thật vẫn không sợ chết nhỉ”.
Trong mắt Tần Vũ tràn đầy hàn ý.
Lâm Đại Phàm lại cười khổ đáp: “Lần này, tôi thực sự nhận thua rồi".