Mọi người nghe vậy đều vô thức bật cười.
Đại đội trưởng nhất định sẽ tức chết.
Tank cười khổ: “Ban đầu tỏi rút lui, đại đội trưởng cực lực níu kéo, tôi vẫn kiên quyết đi. Giờ mà biết tôi ớ Long Nha, không chừng anh ta lột da tôi mất!”
vietwriter.vn
“Vậy anh phải cẩn thận, không chỉ riêng đại đội trưởng muốn cho anh một trận, những chiến hữu cũ của chúng ta, chắc chắn không tha cho anh!”
Cổ sẹo cười ha ha nói.
“Muốn đánh cũng phải đánh lão Tân trước đúng chứ?”
“Tiềm lực lão Tân so với chúng ta lớn hơn nhiều, anh ta cũng chạy, nếu đại đội trướng biết lão Tân đã trở lại thời kì đỉnh cao, thậm chí mạnh hơn hồi trước, khéo tức muốn chết!”
Lão Thử cũng cười to, nói: ‘Tôi đoán đại đội trưởng sẽ cho rằng chúng ta cố tình giả bệnh để bỏ đi!”
Năm người lại nhìn nhau hết cách.
Tân Vũ không thể quay lại Sơn Báo, không phải chuyện muốn hay không, bởi chỉ cần anh đề nghị, đại đội trướng chắc chắn không từ chối. Nhưng, hệ thống thức tỉnh là nhờ sự xuất hiện của Long Nha, nếu không có nó, hiện giờ anh đã không thể tiếp tục làm lính đặc chủng, càng không thế chữa trị cho Cao Tráng và Cổ sẹo.
vietwriter.vn
3 tiếng sau, trực thăng vận chuyển vũ khí cuối cùng cũng đến nơi.
Điểm đến là một vùng đồng bằng tương đối rộng lớn, khắp nơi dựng kín lều trại.
Đã có rất nhiều bộ đội đặc chủng của các chiến khu tới đây.
Năm nay, 36 quân khu đều có bộ đội đặc chủng, mới thành lập giống Long Nha cũng có!
Có khá nhiều người mới, tuy nhiên đa phần đều là đi kèm.
Người mới muốn đấu với tinh anh kỳ cựu là vô cùng khó, muốn giành được chút thành tích chí có thể dựa vào vận may.
Nhóm Tân Vũ đến nơi, họ được binh sĩ của ban
‘-11
tố chức dẫn về khu vực trại của mình.
Tống cộng có 3 trại, 2 cái là của thành viên Long Nha ở, 1 là dành cho mấy người Long Vệ Quốc.
Trại được bố trí theo thứ tự quân khu 1 đến 36.
Tân Vũ sắp xếp đồ đạc xong thì ra ngoài.
‘Tân Vũ?”, vài người lính đặc chủng chiến khu 12 nhìn thấy anh, ngạc nhiên thốt lên.
‘Tiêu Long, anh cũng tới đây à?”
Tân Vũ mỉm cười chào hỏi.
Tiêu Long: “Quân khu số 8 tại sao lại ô bên này?”
“Hiện giờ tôi không phải…”, Tân Vũ đang định giải thích rằng mình đã gia nhập bộ đội đặc chúng Long Nha quân khu 13, không còn thuộc bộ đội Sơn Báo.
Nhưng bất chợt có mấy người quân khu 12 gọi Tiêu Long, gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
“Cái đó, tôi có chút chuyện, lát nữa sẽ tìm anh! Tôi đi trước nhé!”
Dứt lời, Tiêu Long nhanh chóng rời khỏi.
“Lão Tân, ai vậy?”
Nhóm Cao Tráng bước tới.
“Không có gì, một đối thủ cũ”, Tân Vũ trả lời.
“Đối thủ cũ?”
“Tiêu Long quân khu 12, còn nhớ không?”
“Là anh ta! Đương nhiên nhớ!”
Cao Tráng: ‘Tiếu tử đó không phải dạng vừa, thực lực không hề kém anh”.
Tân Vũ thầm nghĩ: “Đó là trước đây, lần này nếu đụng độ, chỉ có thể trách anh ta xui xẻo”.
Nhưng ngoài mặt anh vẫn nói: “Có thể tham gia cuộc thỉ đều là người có bản lĩnh, tóm lại, dù gì đi nữa chúng ta đều phải cẩn thận”.
Trong lúc họ đang trò chuyện, Tiêu Long đã dản đội ngũ tới ban chỉ huy tổ chức lãnh đồ và trở lại.
Lúc này, người của bộ đội đặc chủng Sơn Báo cũng xách ba-lô đi qua.
“Ể? Không phải người quân khu số 8 đã tới từ nãy à? Chia làm 2 đợt hả?”
Tiêu Long nhào tới chỗ một thiếu tá: “Không tồi nha, đã lên chức thiếu tá, Ngô Siêu, anh thành trung đội trưởng rồi?”
Người đàn ông cao lớn nghiêm nghị, mặc đồ huấn luyện bộ đội đặc chủng Sơn Báo mỉm cười trả lời: “Tạm thôi, anh cũng không tệ, tôi nghe nói anh đã lên chức phó đội trưởng trung đội số 2 của Chim ưng?”