• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói Tân Vũ lại vang lên: “Đây là môn học rèn luyện ý thức cảnh giác! Cụ thể là huấn luyện sự nhạy bén, cảnh giác và khả năng phát hiện nguy hiểm của mọi người!”


“Thâm nhập phòng tuyến sau kẻ địch, ngắn thì 1, 2 ngày, dài thì cả tháng nửa năm, trong thời gian đó, chúng ta ăn ngủ nghi cùng địch, có thế bị phát hiện bất cứ lúc nào!”


“Nếu chúng rình rập giết mọi người, mà mọi người lại ngủ như lợn, không phát giác chút nguy hiếm nào, vậy chờ chết đi!”



vietwriter.vn



“Nhạy bén, cảnh giác là những thứ không tự nhiẽn mà có, một là tích lũy từ hàng trảm trận chiến, hai là huấn luyện trăm ngàn lần với các bài học liên quan!”


“Một người lính đặc chủng ưu tú, dù không biết kẻ địch ở đâu, khi bị tay súng bắn tỉa nhắm vào, ngay trong giây viên đạn sắp bắn trúng đầu, cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ sẽ nổi lên trong lòng anh ta, và anh ta sẽ lập tức né tránh đế bảo vệ tính mạng của bản thân hoặc đồng đội!”


“Giờ chúng ta cần rèn luyện năng lực đó! Muốn luyện tập tốt, bất kì hoàn cảnh nào, dù là tắm rửa, ăn cơm, tản bộ, ngủ nghỉ, thậm chí là đi vệ sinh, mọi người đều phải trong trạng thái sẵn sàng hành động, duy trì đầu óc tỉnh táo từng giây từng phút! Ngủ cũng không được ngủ sâu!”


“Nhớ kĩ, mỗi bài kiếm tra đều tính điếm, giáo quan sẽ trừ điếm dựa theo tốc độ và hành vỉ phản ứng”.


“Vừa rồi, năng lực phản ứng của mọi người hoàn toàn bằng 0, trừ 5 điểm tập thể!”


F*ck!



vietwriter.vn



Tân binh thầm chửi trong lòng, kiểm tra kiểu gì vậy chứ!


“Được rồi, giờ mọi người có thể đi ngủ. Tôi từng nói nghỉ ngơi 8 tiếng, không thể không giữ lời”.


Ngữ điệu của Tân Vũ đột nhiên trờ nên giễu cợt.


Các tân binh: “F*ck!”


Anh đã nói như vậy, chúng tôi nào dám nghỉ ngơi! Nếu thật sự đi ngủ, sáng mai chắc là cuốn gói luôn.


“Mẹ nó! Đám giáo quan thối, ức hiếp người quá đáng!”, Lý Hóa tức giận chửi.


Lâm Đại Phàm cười ha ha: “Tôi tưởng cậu nhận ra điều này từ lâu?”


“Nếu cậu biết, sao còn ở lại?”, Lý Hóa bĩu môi.


Lâm Đại Phàm cười đáp: “Không phải tôi nói rồi ư, tôi là quân y, ờ lại chữa trị cho mấy tẻn đầu óc có vấn đề”.


“Cút!”


Các tân binh ngủ mê man cả đêm trong trạng thái cảnh giác cao độ, đề phòng liệu giáo quan có tiếp tục ném lựu đạn vào ký túc xá hay không.


Nhưng đến hơn nửa đêm vẫn không thấy Tân Vũ có động tĩnh gì. uổng công họ lo lằng cả đêm.


Chỉ là sau khi trải qua sự việc tối qua, không ai dám bất cẩn, luôn đề cao cảnh giác chú ý xung quanh gấp 10 lần.


Cho dù là đi vệ sinh cũng thấp thỏm sợ bồn cầu tự dưng phát nố.


Bọn họ thiếu điều mắc hội chứng rối loạn hoang tướng.


Thời gian tiếp theo, mổỉ buối sáng thức dậy, tân binh đều đặn chạy 20km, sau đó học các môn huấn luyện khác nhau.


Chiến đấu, chiến thuật đột kích, bắn súng, ngụy trang, trinh sát, thẩm vấn…


Trong thời gian đó, các bài huấn luyện cảnh giác luôn được lồng ghép ngẫu nhiên, dày vò tinh thần bọn họ cách thê thảm.


Bời vì số lượng ban đầu tương đối lớn, Tân Vũ dứt khoát chia họ thành 5 đội, anh và giáo quan thay phiên huấn luyện chéo.


Mỗi ngày, số điếm của các tản binh lại giảm dần, nửa tháng sau, cuối cùng cũng có người hết sạch điếm phải rút lui.


Từ dỏ về sau, ngày nào cũng có người bị loại.


Mặc dù những tân binh đó đều tiến bộ rõ rệt trên mọi mặt.


2 tháng sau, chỉ còn lại 35 người.


Số điểm tích lũy của những tân binh này đều trên dưới 25 điểm.


Chỉ có sáu người cảnh Hạo, Tô Long trên 30.


“2 tháng tiếp theo, tôi phụ trách huấn luyện riêng các cậu”.


Tân Vũ đứng ở trên cao, quan sát nhóm Lâm Đại Phàm, nói.


Bọn họ không hỏi run lên, trong mắt ít nhiều xuất hiện tỉa lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK