Tô Lang cố kiềm nén, gằn giọng: “Muốn khiến chúng tôi rút lui, nằm mơ!”
Cảnh Hạo cũng phụ họa: ‘Trừ khi tôi chết!”
Bốn người kia không lên tiếng, nhưng ánh mắt kiên định không hề kém cạnh Cảnh Hạo và Tô Lang.
vietwriter.vn
“Vậy ư?”, Tân Vũ cười lạnh.
“Được! Vậy tôi sẽ chờ xem! Tôi thích nhất là chơi đùa với những kẻ không sợ chết, như vậy, càng có khoái cảm, ha ha!”
Nửa tiếng sau, các tân binh còn lại lần lượt về đích.
Nhưng vẫn có Va số tân binh không kịp về đích trước khi trời tối.
Bọn họ chỉ có thể ôm bụng đói nhìn những người hoàn thành ăn màn thầu, uống polenta.
Mấy chục tân binh không chịu nối nữa, quyết định rút lui.
Lúc này, Tân Vũ và bốn người Tank đang dùng
vietwriter.vn
bữa.
Có điều, thức ăn của bọn họ đều là sơn hào hải
vị.
“ừm! Món thịt kho tàu này thơm quá!”
“Vịt quay cũng ngon! Cắn một miếng, nhức mũi Ha ha ha”.
Mấy người vừa ăn vừa không quên chọc tức đám tân binh.
“Khốn nạn! Mấy lão già chết tiệt, cho chúng ta ăn màn thầu cứng như đá, bọn họ thì ăn sơn hào hải vị!”
Lý Hóa tức giận mắng, cắn mạnh màn thầu một miếng, suýt thì mẻ mất răng, nhưng lại không thể nhổ ra, bởi đó là thức ăn duy nhất của họ, muốn nạp năng lượng chỉ có thế dựa vào nó!
“Ha ha, ai bảo các cậu chạy tới đây chịu khổ!”, Lảm Đại Phàm cười khố.
“Cái đồ nhân viẽn y tế, đã là lúc nào rồi còn cười được?”, Lý Hóa nhíu mày.
“Ha ha, không cười chắng lẽ khóc, hay là cậu khóc cho tôi xem xem?”
“Khóc cái đầu cậu!”, Lý Hóa chửi.
Bốn người Châu Cường và Tô Long ngồi một bên xem họ đấu khẩu, tâm trạng cũng có chút vui vẻ.
Có 2 “bảo vật sống” ở đây, bọn họ cảm thất bớt lo lắng hơn.
“Được rồi! Cho bọn họ tập hợp thôi!”, Tân Vũ đặt bát xuống, nói với Cao Tráng.
Cao Tráng gật đầu, hướng loa về phía tân binh.
“Tất cả mọi người, trang bị đầy đủ, tập hợp!”
Đậu xanh, mới nghỉ chưa tới 30p đã bắt tập hợp?
Định cho chúng ta luyện tập tới chết hay sao?
Đám chim già này, lão tử nguyền rủa chết các người!
Tản binh chửi nhầm trong lòng.
Thế nhưng không ai dám chậm trễ, tất cả đều nhanh chóng thu dọn, tập hợp.
1p sau, Tân Vũ mới nhàn nhã bước ra, nhìn một lượt toàn bộ.
“Mệt không?”, Tan Vũ hắng giọng.
Không ai lên tiếng.
Tân Vũ quát: “Tôi hỏi, phải trả lời!”
“Mệt!”
Tản binh đồng thanh đáp.
Vác 30kg chạy 20km, còn hỏi mệt không? Phí lời!
“Chưa ăn cơm hay sao? Muồi còn kêu to hơn các cậu!”
Ăn không no! Không được ăn!
Tất cả thầm oán thán.
Nhưng ngoài mặt vẫn dùng hết sức hô: “Mệt!”
Tân Vũ cười lạnh: ‘Trông bộ dạng các cậu, còn dám nhận binh vương! Nói ra người ta cười thối mũi!”